Phế Vật ?


Người đăng: doimatmaudo

Sư nương cau mày nhìn hắn, trong mắt lộ ra thần sắc không thể rèn sắt thành
thép, bất quá nàng cũng biết tính tình của tên tiểu đồ đệ này, vì thế không ép
hắn, lại nói :

-Vào đi !

Nàng niên kỷ, kỳ thực so với đại sư huynh Tống Nhất Phàm sàn sàn nhau, khuôn
mặt hoàn toàn không có dấu vết của thời gian, vẫn như đẹp kinh tâm động phách,
nhìn qua, người khác đều tưởng nàng là Vương Hạo Thần tỷ tỷ.

Vương Hạo Thần cung kính đi vào, mũi ngửi thấy hương thơm trong phòng, đầu óc
hơi chút say mê, đem rương thức ăn đặt lên bàn, nhìn sư nương nói :

-Sư nương ! Người điểm tâm ! Đệ tử lui trước !

Nói rồi, hắn liền quay người muốn rời đi.

-Đợi đã !

Đúng lúc này, sư nương thanh âm đột nhiên vọng lại.

Vương Hạo Thần giật mình, hỏi :

-Sư nương có gì phân phó ?

Sư nương nhìn hắn một chút, nói :

-Ngươi còn chưa có dùng điểm tâm a ?

-Điểm tâm ?

Vương Hạo Thần ngẩn ra, trong lòng có chút xấu hổ, từ ba năm trước, hắn bởi vì
công việc quá nhiều, đã sớm quên mất việc dùng điểm tâm.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn, sư nương lập tức đoán ra một số thứ, há miệng
muốn nói cái gì, thế nhưng lại không biết vì cái gì lại không nói tiếp, sau
cùng chỉ thở dài nói :

-Thôi, ngươi đến dùng điểm tâm với ta !

Vương Hạo Thần sửng sờ, theo bản năng đáp :

-Sư nương, cái này . . . không được tốt lắm a ?

-Có cái gì không được tốt lắm ? Ta lời nói, chẳng lẽ ngươi dám không nghe ?

Sư nương hừ một tiếng, cố ý tỏ ra vẻ là mình tức giận.

Vương Hạo Thần không tiện từ chối nữa, đành phải đi vào trong nhà, ngồi đối
diện với sư nương, hai tay vậy mà có chút lúng túng, không biết phải để ở nơi
nào.

Hắn cùng sư nương mặc dù rất thân thiết, thế nhưng cũng hiếm khi có dịp cùng
nàng ngồi gần như vậy, để cho hắn trái tim đều đang kịch liệt nhảy lên.

Sư nương lấy ra cái chén cùng đôi đũa, đưa cho Vương Hạo Thần, tiện tay đem
rương thức ăn mở ra, đem điểm tâm bày biện trên bàn, bất quá đến khi nhìn thấy
dưới đáy rương có một bình trà nóng, cầm lên, ngửi được bên trong bình trà một
mùi hương dịu nhè quen thuộc, vẻ mặt lập tức biến thành kinh ngạc, nhìn Vương
Hạo Thần hỏi :

-Ngươi hôm nay làm sao lại mang cho ta Tố Nữ Trà ?

Nàng kinh ngạc, bởi vì Tố Nữ Trà chính là loại trà mà nàng thích nhất, chuyện
này nàng cũng chưa từng nói với Vương Hạo Thần, hắn là làm sao biết ?

Vương Hạo Thần gãi đầu, hơi chút úp úng đáp :

-Là mấy ngày trước ta đưa cơm cho sư nương, nhìn thấy Nhược Lan sư thúc đến tặng người một bình Tố Nữ Trà, ta nhìn người vẻ mặt rất cao hứng, vì thế mới to gan đoán là người thích loại trà này ! Hôm nay thử pha một ít mang đến cho người, hi vọng sư nương không chê !

Sư nương hơi sửng người, mỹ mâu nhìn Vương Hạo Thần lộ ra một tia dị sắc, cười
cười nói :

-Tiểu Thần Thần thật có tâm, vậy sư nương phải hảo hảo cảm tạ ngươi !

Nói rồi, nàng đem bình trà nâng lên, rót một ít vào trong một cái ly nhỏ, mỗi
động tác đều cực kỳ ưu nhã, để cho người ta mê say.

Sư nương đem ly trà nâng lên gần miệng, nhẹ nhàng uống một ngụm, Vương Hạo
Thần ở một bên thì hồi hộp giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than,
rất sợ nàng đối với mình pha trà tài nghệ không hài lòng.

Chỉ thấy sư nương uống một ngụm trà, liền dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ly
trà, hai mắt lại sáng lên.

Vương Hạo Thần còn tưởng nàng sinh khí, vội vàng thưa :

-Sư nương ! Đệ tử pha trà chẳng ra gì, xin người đừng uống ?

Sư nương khó hiểu nhìn hắn, phát hiện Vương Hạo Thần vầng trán đã ướt đẫm, vẻ
mặt căng thẳng giống như sắp ra pháp trường, biết hắn hiểu lầm, nhịn không
được bật cười khúc khích nói :

-Đồ ngốc !

Vương Hạo Thần nhìn nàng nở nụ cười, cười đến bách hoa thất sắc, tràn đầy vẻ
phong tình, nhất thời liền sửng sờ, cũng quên mất chuyện Tố Nữ Trà, ánh mắt
trân trân nhìn sư nương không chớp mắt.

Sư nương cười một hồi lâu, lúc này lại nhìn thấy Vương Hạo Thần đang ngây
người nhìn mình, nụ cười lập tức cứng lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, gắt
:

-Tiểu tử thối ! Ngươi nhìn cái gì ?

Vương Hạo Thần tỉnh mộng, biết mình thất lễ, lại sợ sư nương tức giận, vội
vàng cúi đầu nói :

-Đệ tử sai rồi !

Sư nương tự nhiên không phải giận thật, nếu là bình thường nam tử nhìn nàng
như vậy, nàng sớm đã đem hắn đuổi ra ngoài, thế nhưng người đó lại là Vương
Hạo Thần, nàng trong lòng không hiểu tại sao lại không có sinh khí, ngược lại
có chút đắc ý cùng u oán, nghĩ ngươi vì sao không có nhìn lâu hơn một chút, dù
sao ta cũng không có giận thật a.

Đương nhiên, nàng cũng không thể đem những gì mình nghĩ nói ra, đành phải
chuyển đề tài nói :

-Tiểu Thần Thần ! Ngươi Tố Nữ Trà pha mùi vị rất ngon, từ này nếu ngươi không phiền, vậy mỗi ngày liền mang cho ta một bình !

Vương Hạo Thần nghe vậy, lập tức mừng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc, nói :

-Đệ tử không phiền ! Từ nay mỗi ngày nhất định sẽ mang đến cho sư nương một bình trà !

Sư nương mỉm cười, bắt đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại mở miệng khen ngon, rõ
ràng rất yêu thích Vương Hạo Thần làm điểm tâm.

Lại nói, sư nương là người thích đồ ăn thanh đạm, vì thế đa phần đều là dùng
đồ ăn chay, trước đây ăn uống rất đạm bạc, thế nhưng từ khi nếm thử Vương Hạo
Thần làm đồ ăn, nàng mặc dù không nói ra, nhưng trong lòng lại rất yêu thích,
tuy cũng là đồ ăn chay, thế nhưng qua hắn bàn tay chế biến lại tươi ngon lạ
thường.

Vương Hạo Thần thì không ăn nhiều, bởi vì hắn từ lâu không có thói quen dùng
điểm tâm, hơn nữa ánh mắt của hắn, đa phần đều đặt tại sư nương trên người.

Sư nương nhẹ nhàng đem một miếng măng tươi xào nuốt xuống, lại nhìn Vương Hạo
Thần nghiêm mặt hỏi :

-Tiểu Thần Thần ! Ngươi lại bị mấy vị sư huynh khi dễ phải không ?

Nàng bây giờ mới để ý, Vương Hạo Thần y phục đúng là rất nhếch nhác, nhiều chỗ
còn bị rách nát, trước bụng còn hiện ra một đạo vết chân, nếu chỉ là làm việc
trong bếp, làm sao có thể bị như vậy ?

Vương Hạo Thần không nghĩ tới lại bị nàng nhìn ra, thế nhưng lại không dám nói
thật, vội vàng lắc đầu đáp :

-Không . . . Không phải !

-Đừng gạt ta !

Sư nương đặt chén cơm xuống bàn, hơi chút tức giận nhìn Vương Hạo Thần, tiểu
tử này, lại còn dám giấu nàng, nói :

-Tiểu Thần Thần ! Từ nay gặp phải bất cứ ai khi dễ, ngươi liền nói cho sư nương, ta nhất định sẽ thay ngươi làm chủ !

Vương Hạo Thần con ngươi thoáng tối lại, im lặng hồi lâu, cười khổ nói :

-Sư nương ! Kỳ thực mấy vị sư huynh cũng không có sai, ta bây giờ ngay cả một tia nguyên khí đều không tu luyện ra được, suốt đời chỉ có thể làm một cái phàm nhân, thật đúng là vô dụng, phụ lòng mọi người tin tưởng . ..

-Im miệng !

Sư nương lúc này hét lớn một tiếng, cắt đứt lời hắn, một cặp mắt phượng nhìn
hắn chăm chú, thật lòng nói :

-Tiểu Thần Thần ! Ngươi nhớ kỹ, ngươi không phải vô dụng chi nhân, ta tin tưởng, rồi sẽ một ngày ngươi có thể trở thành một vị võ giả, lấy lại tôn nghiêm của chính mình !

Vương Hạo Thần cúi đầu không đáp, nhưng trong lòng lại cảm động, từ nhỏ đến
lớn, trong ký ức của hắn, sư nương luôn ở bên cạnh mình, an ủi động viên hắn,
ngay cả khi hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, nàng lại vẫn không hề từ bỏ, tiếp tục
giúp hắn níu lấy một tia hi vọng.

Thế nhưng là, qua nhiều năm cố gắng trong vô vọng như vậy, Vương Hạo Thần đều
đã chết lặng.

………….

Ban đêm,

Vương Hạo Thần ngồi xếp bằng trên đỉnh núi nhìn lấy bầu trời, trong mắt tràn
ngập thất vọng chi ý, buổi sáng nghe được sư nương lời nói, hắn trong lòng lại
một lần nữa xuất hiện một chút đấu chí, nếm thử tu luyện, thế nhưng kết quả
vẫn như mọi lần trước, hắn căn bản không thể nào tu luyện ra một tia nguyên
khí.

-Chẳng lẽ ta Vương Hạo Thần, cả đời chỉ có thể làm một cái phế vật ?

Vương Hạo Thần không cam lòng lẩm bẩm, trong mắt đều là đắng chát chi ý.

Mấy năm nay, hắn bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, thế nhưng tựa hồ thượng
thiên lại muốn chèn ép hắn, nhất định không cho phép hắn có được một tia
nguyên khí nào.

-Vì sao ?

Vương Hạo Thần khí phẫn công tâm, không nhịn được ngửa mặt lên trời gầm thét
một tiếng, trong thanh âm đều là không cam tâm cùng tuyệt vọng.

Đúng lúc này, từ trên không trung, một đạo kim sắc thần quang đột nhiên xé
không rơi xuống, hướng về phía Vương Hạo Thần bắn nhanh mà đến.

Vương Hạo Thần kinh hoàng, đang muốn chạy trốn, thế nhưng một ngón tay đều
không thể động, chỉ có thể để mặc đạo thần quang đó đánh vào hắn mi tâm.

-A . ..

Vương Hạo Thần cảm giác mi tâm đột nhiên nóng bỏng, đầu óc quay cuồng, trực
tiếp liền ngất đi.

Hồi lâu về sau, Vương Hạo Thần mới khó khăn mở ra hai mắt, não hải lại vào lúc
này chấn động, một loạt hình ảnh trong chớp mắt liền xuất hiện trong ý thức
của hắn.


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #2