Mị Lực


Người đăng: doimatmaudo

Vương Hạo Thần nghĩ thông suốt về sau, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhàn
nhạt.

Hắn rốt cuộc nghĩ thông, không còn như trước đến mức người mình thực sự yêu là
ai cũng không biết rõ.

Bỗng nhiên, đúng vào lúc ngay cả Vương Hạo Thần cũng không nghĩ tới, một cỗ
bén nhọn cường đại đến cực điểm kiếm ý chợt từ trong thể nội của hắn bùng phát
mà ra.

Ở trong cỗ kiếm ý kia, có dày đặc kiếm khí tựa như núi lửa phun trào, điên
cuồng trảm phá bốn phương tám hướng, đến mức mặt đất xung quanh Vương Hạo Thần
trong phạm vi mười trượng trong nháy mắt đã tràn đầy vết kiếm, tựa như màng
nhện đồng dạng.

Tam Trọng Kiếm Ý !

Không sai, lúc này Vương Hạo Thần kiếm đạo cảnh giới không còn là Lưỡng Trọng,
mà là Tam Trọng Kiếm Ý !

Vương Hạo Thần ngơ ngác một chút, dở khóc dở cười, hắn làm sao cũng không nghĩ
tới, chính mình chẳng qua là nghĩ thông suốt một chuyện, liền để cho kiếm đạo
trực tiếp tăng lên một cảnh giới.

Chính hắn cũng không hiểu, có lẽ là bởi vì hắn đã mở ra khúc mắc trong lòng,
khiến cho kiếm đạo của hắn càng thêm tinh khiết, từ đó mới đột phá đến Tam
Trọng Kiếm Ý cảnh giới.


  • Thất Tinh Vũ Sĩ lại có Tam Trọng Kiếm Ý cảnh giới ! Hạo Thần ngươi thật là
    biết cách để cho ta phải kinh ngạc !

Sau lưng Vương Hạo Thần, có một đạo thanh âm mềm mại truyền tới.

Phong Nguyên Chú xuất hiện lỗ thủng, nguyên khí bị phong ấn ở bên trong không
ngừng tràn ra ngoài, đủ để cho Bạch Nhược Trần khôi phục lại một ít tu vi,
nàng lúc này, đã là Ngũ Tinh Vũ Đồ cảnh giới.

Hơn nữa, trong những ngày tới, nàng tu vi sẽ lấy tốc độ như ngồi trên hoả tiễn
nhanh chóng tăng lên.

Tu vi có chút khôi phục, để cho nàng nhiều hơn một chút sinh cơ, dung mạo cũng
trẻ ra không ít, nhìn qua càng thêm diễm lệ xinh đẹp.


  • Bạch di không phải chưa từng thấy qua thiên tài yêu nghiệt, lời nói có lẽ
    có chút quá !

Vương Hạo Thần khẽ cười nói.


  • Thiên tài ta xác thực biết qua rất nhiều, thế nhưng nếu như chỉ nói về kiếm
    đạo thiên phú, cũng không có mấy người có thể sánh với ngươi !

Bạch Nhược Trần lắc đầu, lại nói :


  • Người có thiên phú kiếm đạo cao nhất mà ta từng gặp qua ngoài ngươi ra là
    Tiết Cảnh Hoằng của Cổ Kiếm Trai, thế nhưng cho dù là hắn, tại Vũ Sĩ cảnh giới
    cũng chỉ có Lưỡng Trọng Kiếm Ý mà thôi !

Cổ Kiếm Trai Tiết Cảnh Hoằng, một đời kiếm đạo thiên tài, vừa bước vào Vũ Sĩ
đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, bây giờ đã thành vương, danh liệt Vương Giả Bảng, là thập
đại vương giả một trong Thiên Hồng Kiếm Vương, thực lực còn mạnh hơn cả Phi Vũ
Kiếm Vương Lý Mộ Tinh.


  • Bạch di ! Ngươi không phải là chỉ đến để khen ta đi a ?

Vương Hạo Thần cười nói.


  • Đương nhiên không phải ! Ta đến là để cảm tạ ngươi, nếu không có ngươi giúp
    đỡ, ta e rằng đừng nói là khôi phục tu vi, coi như muốn sống nhiều mấy năm đều
    rất khó ! Sau này, việc của ngươi chính là việc của ta, chỉ cần ngươi cần giúp
    đỡ, ta nhất định sẽ nghĩa vô phản cố chạy đến !

Bạch Nhược Trần nói.


  • Có câu này của Bạch di, ta cố gắng xem như không uổng !

Vương Hạo Thần nói.


  • Tiếp sau đó, ngươi có ý định gì ?

Bạch Nhược Trần chần chờ một chút, lại nói.


  • Về tông môn !

Vương Hạo Thần đáp.


  • Không thể ở lại lâu hơn sao ?

Bạch Nhược Trần khẽ cắn môi nói.


  • Ta ra ngoài đã rất lâu, lần này không thể lại chậm trễ !

Vương Hạo Thần đương nhiên biết nàng nghĩ gì, thế nhưng là, có một số chuyện,
không nên vạch trần, cũng có một số người, chỉ có thể làm tri kỷ, lại không
thể tiến thêm một bước phát triển quan hệ.


  • Nếu không, ngươi cùng chúng ta về Thiên Sinh Môn ?

Vương Hạo Thần nói.

Bạch Nhược Trần lắc đầu, nói :


  • Ta thân phận mẫn cảm, đến Thiên Sinh Môn chính là kéo tai hoạ cho ngươi !
    Ta không nên đi !

Vương Hạo Thần im lặng, hắn không ngại chuyện này, nhưng đối phương đã nói như
vậy, hắn cũng không muốn khuyên nữa, lại nói, dẫn Bạch Nhược Trần về Thiên
Sinh Môn, nói không chừng sẽ dẫn đến vài chuyện khó xử.


  • Đã như vậy, chúng ta liền trở lại đi, tránh cho mọi người lo lắng !

Vương Hạo Thần nói.

Nói rồi, hắn xoay người, bộ dáng là muốn đi trước một bước.


  • Hạo Thần !

Bạch Nhược Trần dỗi ra một cánh tay trắng muốt như ngọc, nắm lấy Vương Hạo
Thần tay.

Vương Hạo Thần dừng bước, im lặng không nói gì.


  • Ở lại với ta một đêm, được không ?

Bạch Nhược Trần lấy hết can đảm, rốt cuộc nói ra một câu như vậy.

Vương Hạo Thần đương nhiên biết, một nữ tử nói với một nam nhân câu này là có
ý nghĩa gì, trong lòng không khỏi cười khổ một tiếng.

Thật sự là chạy trời không khỏi nắng.

Đã đến nước đây, lại trốn tránh cũng không được.


  • Bạch di ! Giữa chúng ta . . . không thể phát sinh chuyện như vậy !

Vương Hạo Thần nhắm lại hai mắt, nhàn nhạt nói.


  • Ngươi ghét bỏ ta sao ?

Bạch Nhược Trần khổ sở nói.


  • Không phải ghét bỏ, chỉ là ta không muốn, cũng không thể làm chuyện có lỗi
    với Tiểu Linh ! Lại nói, giữa ta cũng không có bao nhiêu tình cảm !

Vương Hạo Thần cảm giác có chút đau đầu, nói.


  • Ngươi làm sao biết, ta đối với ngươi không có tình cảm ?

Bạch Nhược Trần nói một câu, lại để cho Vương Hạo Thần trên trán toát ra mồ
hôi lạnh.


  • Ngươi cho rằng nữ nhân thật sự rất khó hiểu sao ? Kỳ thực không phải như
    vậy, nữ tử đối với một nam nhân động tâm lý do đôi khi rất đơn giản, chỉ là
    ngươi nghĩ quá nhiều mà thôi !

Nói đến đây, Bạch Nhược Trần đã đi đến sau lưng Vương Hạo Thần, hai tay vòng
qua ôm lấy eo hắn, dựa vào lưng hắn nói.

Vương Hạo Thần cảm nhận được sau lưng mình có vật mềm mại đàn hồi đè lên,
trong lòng khẽ run rẫy một chút, đành phải xoay người lại cùng Bạch Nhược Trần
đối mặt, thở dài nói :


  • Ta không hiểu ! Bạch di nói thế nào cũng đã từng lại đại nhân vật, sao lại
    coi trọng một kẻ vô danh tiểu tốt như ta ?

Hắn cũng không cho rằng, chính mình mị lực rất lớn, chỉ dựa vào một cái khuôn
mặt đẹp trai liền có thể hấp dẫn được một nữ cường giả thực lực mạnh hơn hắn
không biết bao nhiêu lần.

Cho dù là nàng bây giờ thực lực không còn như xưa, thì tầm mắt vẫn phải cao
hơn người thường rất nhiều mới phải.


  • Vậy mới nói, ngươi chính là không hiểu nữ nhân !

Bạch Nhược Trần một đôi mắt tựa như thu thuỷ, nhìn Vương Hạo Thần không chớp
mắt.


  • Ngươi không chỉ không hiểu nữ nhân, mà ngay cả mị lực của chính mình cũng
    không hiểu !

Vương Hạo Thần trong lòng phiền muộn, hắn thực sự kém cỏi đến vậy sao ?


  • Ngươi mị lực, không phải tất cả đều là từ dung mạo cùng khí chất của ngươi,
    ngược lại phần lớn là đến từ nhân cách của ngươi ! Ngươi cùng rất nhiều nam
    nhân khác khác biệt rất lớn, điều đó khiến ngươi đặc biệt !


  • Ta không phủ nhận, trên thế giới này nam nhân là luôn cần có thực lực cường
    đại, thực tế là chỉ cần nam nhân có tu vi cao, tự động sẽ có nữ nhân tìm đến
    hắn ! Thế nhưng cái này không phải tất cả, nam nhân như ngươi, cho dù tu vi
    không cao, vẫn sẽ có rất nhiều nữ nhân bất chấp tất cả mà thích ngươi !


  • Ngươi, rõ ràng có thiên phú rất cao, nhưng lại không hề kiêu ngạo, bình dị
    gần gũi, không có khinh thường phàm nhân, đây là thứ nhất !


  • Ngươi biết rõ Bạch Linh thích ngươi, nhưng ngươi lại không muốn lợi dụng
    tình cảm của nàng ! Ngươi cùng ta ở chung lâu như vậy, rõ ràng không phải là
    không có dục vọng, nhưng lại không vượt ranh giới, chứng tỏ ngươi là người có
    nguyên tắc, không phải là loại người ham mê sắc đẹp, đây là thứ hai !


  • Ngươi biết rõ thân phận của ta không tầm thường, giúp ta rất có thể sẽ dẫn
    đến hoạ sát thân, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm như vậy, đây là thứ ba !


  • Ngươi không nói nhiều, nhưng thực tế lại rất quan tâm người khác, đây chính
    là thứ tư, ngươi đừng xem nhẹ điều này, kỳ thực, biết quan tâm, chính là một
    trong những con đường tắt xâm nhập trái tim của nữ nhân !


  • Lý do cuối cùng, có lẽ nói ra ngươi cũng không tin, là bởi vì dung mạo của
    ngươi quá xuất chúng, ta cũng chưa từng gặp qua nam nhân có dung mạo đẹp như
    ngươi !


Vừa nói, Bạch Nhược Trần vừa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Vương Hạo Thần,
trong miệng càng là phát ra từng đạo tiếng cười khúc khích.

Vương Hạo Thần đen mặt, khoé miệng có chút giật giật mà nói :


  • Ta làm sao lại cảm thấy, lý do cuối cùng mới là quan trọng nhất đâu ?


  • Nha ? Bị ngươi phát hiện rồi sao ? Sao ngươi không giả bộ không biết một
    chút để ta không phải ngượng ngùng ?


Bạch Nhược Trần cười nói, nụ cười đẹp như bách hoa đua nở.

Vương Hạo Thần có chút bất lực, hắn cũng không biết bản thân nên nói cái gì
mới tốt, nữ tử trước mặt đã nói đến như vậy, hắn làm sao mới có thể trốn tránh
?

Đương nhiên, hắn vẫn không tin Bạch Nhược Trần thật là vì dung mạo của hắn nên
mới động tâm, cái này có thể là có một chút, nhưng tuyệt đối không thể là
nguyên nhân chính, lại nói, Bạch Nhược Trần chưa chắc đã đem toàn bộ suy nghĩ
của nàng đều nói cho hắn biết.


  • Ta đều đã nói đến như vậy, ngươi không nên cho ta một câu trả lời sao ?

Bạch Nhược Trần nhìn Vương Hạo Thần không chớp mắt, nói.

Vương Hạo Thần im lặng thật lâu, tựa hồ trong lòng đang làm ra đấu tranh, sau
cùng hắn vẫn lắc đầu nói :


  • Bạch di ! Thật xin lỗi, ta không làm được !

Nghe câu này của hắn, Bạch Nhược Trần cả người đều cứng đờ, trong mắt xuất
hiện một tia lệ quang bị nàng che dấu rất kỹ, có chút khàn khàn nói :


  • Ngươi đã có người trong lòng sao ?

Vương Hạo Thần giật mình, hắn không nghĩ tới lại bị nàng đoán ra, thế nhưng
hắn cũng không ngại thừa nhận, nói :


  • Không sai !

Lần này đến lượt Bạch Nhược Trần trầm mạc hồi lâu, đợi đến khi nàng buông ra
hai tay đang ôm Vương Hạo Thần, mới khẽ nói :


  • Nàng là một nữ nhân may mắn !

Thanh âm của nàng, có một tia run rẩy.

Vương Hạo Thần cười khổ không đáp.

Hắn không biết mình có mị lực ra sao, nhưng lúc này hắn cái gì cũng chưa có
trong tay, cái gì cũng không thể làm cho người mình yêu, như vậy Nhạc Thi Dao
sao có thể là một nữ tử may mắn ?

Nhìn qua, càng giống như hắn là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.


Nghịch Thế Vũ Thần - Chương #177