Người đăng: doimatmaudo
Khi Vương Hạo Thần đi tới trở nhà, đã thấy Bạch Linh vẻ mặt khó hiểu từ trong
nhà trở ra, nàng thấy hắn đi tới, liền nói :
Vương Hạo Thần khẽ nhíu mày, đã khuya như vậy, Bạch Nhược Trần một cái phàm
nhân không ở trong nhà ra ngoài làm gì ?
Vương Hạo Thần hỏi.
Bạch Linh lắc đầu đáp.
Vương Hạo Thần hơi trầm ngâm, sau đó liền vận dụng Thái Dương Chi Mâu nhìn
xung quanh một chút, ý định tìm kiếm Bạch Nhược Trần tung tích.
Thái Dương Chi Mâu có năng lực tăng tầm nhìn lên gấp bội, tuy rằng tạm thời
không sánh bằng Thiên Lý Nhãn, bất quá cũng rất không kém.
Đến lúc Vương Hạo Thần nhìn về một hướng nào đó, đồng tử đột nhiên co rụt lại,
vội vàng nắm lấy tay Bạch Linh, nhanh chóng chạy về hướng đó.
Khi Vương Hạo Thần dẫn Bạch Linh cấp tốc chạy đến, một cảnh tượng kinh khủng
nhanh chóng đập vào mắt hai người.
Chỉ thấy trước mặt bọn họ bây giờ là một lượng lớn hắc khí !
Số lượng hắc khí ở đây rất nhiều, đủ để lấp đầy một căn phòng trống.
Vương Hạo Thần mũi ngửi được một cỗ tanh hôi mùi vị, ánh mắt lập tức xuất hiện
một tia kinh hãi.
Nếu như hắc khí trước mặt đều độc khí, vậy số độc khí này đến cùng là từ đó mà
tới, hơn nữa số lượng làm sao nhiều như vậy ?
Vương Hạo Thần định thần nhìn vào bên trong lớp độc khí màu đen, rốt cuộc phát
hiện một đạo thân ảnh nữ tử đang nằm trên mặt đất.
Vương Hạo Thần tự nhiên là nhận ra nữ tử kia, không phải ai khác chính là Bạch
Nhược Trần, chỉ có điều bản thân cũng không hiểu vì sao nàng lại ở trong đám
độc khí kia.
Hơn nữa, Bạch Nhược Trần chỉ là một phàm nhân, lấy Vương Hạo Thần thực lực đều
đối với đám độc khí kia cực kỳ kiêng kị, Bạch Nhược Trần một người không có tu
vi ở trong đó đáng ra phải bị độc khí hoà tan rồi mới đúng, làm sao lại chỉ bị
ngất đi mà thôi ?
Vương Hạo Thần ngưng trọng nhìn Bạch Linh nói.
Bạch Linh không có tu vi, vì thế không nhìn ra được bên trong độc khí có
người, vì thế lập tức vâng lệnh rời đi.
Lại nói, cho dù nàng ở lại cũng không giúp được gì.
Đợi nàng đi rồi, Vương Hạo Thần do dự một chút, sau đó liền hướng Bạch Nhược
Trần đi tới.
Bất kể thế nào, hắn cũng phải kiểm tra Bạch Nhược Trần tình trạng.
Vương Hạo Thần không dám khinh thường độc khí, lập tức toàn lực thôi động Vạn
Đạo Thông Thiên Quyết, ngưng tụ một lớp hộ thể nguyên khí bảo vệ quanh người.
Thế nhưng để cho Vương Hạo Thần kinh hãi chính là, hắn chỉ vừa mới bước vào
bên, lớp hộ thể nguyên khí do hắn toàn lực ngưng tụ ra đã nhanh chóng bị ăn
mòn, theo tốc độ mà nói, e rằng cho dù hắn dùng hết sức duy trì cũng không thể
kiên trì quá một phút.
Vương Hạo Thần không dám tiếp tục ẩn dấu, vội vàng điều động lượng lớn Phệ
Huyết Thánh Hoả tạo thêm một lớp phòng hộ bên ngoài.
Phệ Huyết Thánh Hoả quả nhiên có năng lực khắc chế độc khí, tốc độ ăn mòn rõ
ràng chậm hơn không ít, đáng tiếc độc khí ở chỗ này đúng là quá nhiều, mà
Vương Hạo Thần lại không thể điều động được bao nhiêu Phệ Huyết Thánh Hoả lực
lượng, vì thế vẫn như cũ không thể ở trong này kiên trì quá lâu.
Vương Hạo Thần đi lại bên cạnh Bạch Nhược Trần, đem nàng vực dậy, chỉ thấy
nàng vẫn đang hôn mê, khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, hai hàng lông
mày chung quy nhíu lại cùng một chỗ, tựa như đang phải chịu thống khổ rất lớn.
Vương Hạo Thần lại chú ý đến, ở trước ngực của nàng, vậy mà có một đạo hoa văn
màu đen quỷ dị, ở nơi đó, đang từng tia hắc khí tràn ra.
Khi nhìn thấy đạo hoa văn màu đen kia, Vương Hạo Thần tựa hồ nhớ ra cái gì, cả
ngươi lập tức cứng đờ tại chỗ, trong mắt toát ra không thể tưởng tượng thần
sắc.
Hắn từng đọc qua cổ tịch, vì thế nhận ra đạo hoa văn màu đen này, mà trên đời
lại chỉ có người mang một loại thể chất rất đặc biết mới có thể có được loại
hoa văn màu đen, đó là Vạn Độc Linh Thể.
Người mang Vạn Độc Linh Thể, từ khi sinh ra đã mang lượng lớn độc khí trong
người, là trời sinh độc tu, là loại võ giả mà bất cứ một ai nghe danh đều phải
kiêng kị.
Vì sao nói người mang Vạn Độc Linh Thể là trời sinh độc tu ? Đó là bởi vì
người sở hữu lại thể chất căn bản không cần tu luyện, chỉ cần thôn phệ độc
dược, là có thể nhanh chóng tăng lên tu vi của mình, hoàn toàn không có bình
cảnh, đồng thời bản thân họ chính là vạn độc bất xâm.
Đương nhiên, loại thể chất này cũng có rất nhiều tai hại.
Thứ nhất tuy người mang Vạn Độc Linh Thể có thể thôn phệ độc dược mà tăng lên
tu vi, thế nhưng họ hầu như không thể kiểm soát tu vi cũng như độc khí của
chính họ, dẫn đến việc cơ thể phải chịu nỗi đau đớn khủng khiếp đến chết.
Không chỉ như vậy, mỗi lần phải chịu cơn đau ấy, người sở hữu Vạn Độc Linh Thể
hoàn toàn mất kiểm soát với độc khí của mình, khiến cho tình trạng độc khí ly
thể xảy ra, nếu như chuyện này xảy ra ở chỗ đông người, vậy thì đó đúng là tai
hoạ đối với tất cả mọi người.
Cuối cùng, độc dược đối với họ có sức dụ hoặc rất lớn, tựa như ma tuý, gần như
là không thể cưỡng lại, hơn nữa còn có thể ác hoá tâm tính của họ, cho dù có
cưỡng lại được, thì nỗi đau mà họ phải chịu đựng sẽ lớn hơn bình thường gấp 10
lần.
Truyền thuyết, chỉ có đạt tới Võ Tôn siêu cấp cường giả thì mới có thể triệt
để làm chủ được Vạn Độc Linh Thể, từ đó không còn bị đau đớn hành hạ, cũng như
có thể hoàn toàn khống chế bản năng thèm khát độc dược và độc khí của mình.
Thế nhưng hầu như phần lớn người mang Vạn Độc Linh Thể đều chết trước khi họ
đạt Võ Tôn, mà những người may mắn sống sót đạt tới một bước này, đều trở
thành cường giả phong vân thiên hạ quát tháo một phương.
Đáng tiếc số lượng của những người này . . . thực sự quá ít ỏi.
Bởi vì người mang Vạn Độc Linh Thể hầu hết nếu không phải là dạng người tâm
địa độc ác, thì cũng bị coi là tai hoạ của chúng sinh, bởi
Vương Hạo Thần làm sao cũng không ngờ tới, bản thân mình chỉ trong vài ngày,
liền gặp được hai loại thể chất cực kỳ hiếm thấy là Vô Lâu Chi Thể và Vạn Độc
Linh Thể.
Vô Lậu Chi Thể còn tốt, Hình Giới tuy là tu luyện khó khăn, thế nhưng ít nhất
thì hắn không có nguy hiểm tính mạng, chỉ cần đợi một chút thời gian, Vương
Hạo Thần hoàn toàn có thể giúp hắn khai phá thể chất của mình.
Còn Bạch Nhược Trần thì khác, Vạn Độc Linh Thể giống như một trái bom nổ chậm,
bất cứ lúc nào cũng có thể khiến nàng mệnh tang hoàng tuyền.
Vương Hạo Thần không tin Bạch Nhược Trần chưa từng thôn phệ độc dược, bởi vì
đây là chuyện không thể nào, nếu làm như vậy nàng căn bản không có khả năng
sống đến hiện tại.
Nếu đã thôn phệ độc dược, không có lý do gì mà nàng không có tu vi.
Vương Hạo Thần vận dụng Thái Dương Chi Mâu, thế nhưng vẫn không phát hiện chút
nguyên khí nào trong người Bạch Nhược Trần, thần sắc không khỏi trở nên cổ
quái, đây đến cùng là chuyện gì ?
Bỗng nhiên, Vương Hạo Thần lại phát hiện ở nơi tay Bạch Nhược Trần có một cây
linh thảo màu đen, là loại linh thảo có độc.
Vương Hạo Thần nhất thời chỉ có thể nghĩ được như vậy.
Bản thân hắn cũng thật sự có chút khâm phục Bạch Nhược Trần, thân mang Vạn Độc
Linh Thể mà còn có thể sống đến ngày nay, chắc hẳn phía sau vẻ ngoài ôn nhu ấy
là một nữ tử đầy kiên cường, phải là người có ý chí đáng sợ đến mức nào mới có
thể sống qua được ngần ấy năm với những cơn đau khủng khiếp như vậy ?
Nhìn Bạch Nhược Trần đang hôn mê trong ngực, Vương Hạo Thần muốn giúp nàng
nhưng lại do dự, bởi vì hắn không dám chắc biện pháp của mình có thể giúp nàng
hay không, nếu có sơ suất gì thì hắn biết phải ăn nói thế nào với Bạch Linh ?