Người đăng: doimatmaudo
Hoàng Thiếu Phong tự tin nói.
Vương Hạo Thần cười nhạt, bắt đầu vận chuyển Vạn Đạo Thông Thiên Quyết, điều
chỉnh trạng thái của bản thân mình.
Hoàng Thiếu Phong tự tin quá sẽ bị tự tin hại, Vương Hạo Thần thực lực không
bằng hắn, thế nhưng trên chiến trường thực lực chưa hẳn là tất cả.
Nếu Vương Hạo Thần là Hoàng Thiếu Phong, hắn chắc chắn sẽ không đối phương bất
cứ cơ hội nào, bởi vì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Có lẽ là bởi vì Hoàng Thiếu Phong thân ở địa vị cao đã lâu, xưa nay luôn nắm
mọi thứ trong lòng bàn tay, nên mới có sai lầm như vậy.
15 phút trôi qua, thấy Vương Hạo Thần vẫn chưa có động tĩnh gì, Hoàng Thiếu
Phong không còn kiên nhẫn quát, thanh âm lộ ra vẻ bất nhẫn.
Trong mắt Hoàng Thiếu Phong, Vương Hạo Thần rõ ràng là đang bày trò kéo dài
thời gian, căn bản không dám chiến với hắn.
Vương Hạo Thần là đang chơi tâm lý chiến với Hoàng Thiếu Phong, hắn thật ra đã
sớm đạt trạng thái tốt nhất từ lâu, thế nhưng lại cố tình kéo dài thời gian,
mục đích là để cho Hoàng Thiếu Phong mất kiên nhẫn, từ đó khiến đối phương
càng thêm xem thường bản thân, như vậy lát nữa giao đấu hắn sẽ có thêm một
chút phần thắng.
Vương Hạo Thần tế ra Diệu Nhật Kiếm, một cỗ kiếm khí lăng lệ ngập trời bùng
lên, quét sạch bát phương tám hướng.
Hoàng Thiếu Phong một tay đem Đồng Tĩnh Vân đẩy về phía sau, trong mắt lộ ra
một tia kinh ngạc, khẽ nói :
Trên thế gian kiếm tu có rất nhiều, thế nhưng chân chính đạt tới Kiếm Ý cảnh
giới thì rất ít, tại Đông Hoa hoàng triều, có thể tại trước Vũ Sư cảnh ngộ ra
Kiếm ý đã là tương đối hiếm có.
Vương Hạo Thần không để ý đến Hoàng Thiếu Phong, hắn lúc này đang xúc thế,
chuẩn bị cho một kiếm mạnh nhất từ trước đến này của mình.
Kiếm khí tung hoành, tựa như cuồng phong chém bừa bãi khắp nơi, mà ở trung tâm
của cỗ kiếm ý ấy, có một cỗ lực lượng khủng bố mang tính huỷ diệt đang chậm
rãi sinh ra từ nơi Diệu Nhật Kiếm của Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần cắn chặt răng, hắn chỉ mới miễn cưỡng được xem là luyện thành
Táng Thiên kiếm thuật thức đầu tiên không lâu, nay đã phải lập tức mang ra đối
địch, khó khăn trong đó thực sự là không nhỏ, thế nhưng hắn đã không có lựa
chọn, thực lực giữa hắn và Hoàng Thiếu Phong chênh lệch quá lớn, tuyệt chiêu
bình thường sẽ không có tác dụng gì với đối phương.
Vương Hạo Thần tu vi chung quy còn quá thấp, muốn thi triển Táng Thiên kiếm
thuật thực sự rất miễn cưỡng, cộng thêm việc đây là lần đầu sử dụng trong thực
chiến, vì thế cần hao tốn không ít thời gian, chính vì vậy mà hắn một mực
không dám sử dụng Táng Thiên kiếm thuật, bởi vì trên chiến trường, làm gì có
ai cho ngươi thời gian chuẩn bị lâu như vậy, chỉ có Hoàng Thiếu Phong tên
cuồng vọng này, mới dám khoa trương cho hắn đầy đủ thời gian xúc thế.
Kỳ thực lúc này Hoàng Thiếu Phong đã có chút hối hận, bởi vì hắn đã từ trên
thân Vương Hạo Thần, chính xác hơn là trên thân Diệu Nhật Kiếm cảm nhận được
uy hiếp không nhỏ, cứ việc điều này khiến cho hắn khó có thể tin, thế nhưng
trực giác của võ giả sẽ không lừa hắn, hắn xác thực vậy mà từ trên thân một
tên Lục Tinh Vũ Sĩ cảm nhân đến uy hiếp.
Hoàng Thiếu Phong thần sắc hiện lên một tia do dự, bất quá rất nhanh liền bị
hắn đè ép xuống, đây là liên quan đến vấn đề mặt mũi, hắn là kẻ sỉ diện làm
sao chịu rút lại lời mình đã nói, hơn nữa hắn cũng không tin, Vương Hạo Thần
có thể thực sự làm hắn bị thương.
Vương Hạo Thần lúc này hai mắt đều đã biến thành màu đỏ, trên người kinh mạch
nổi lên cuồn cuộn tựa như những con giun xanh, đây là hiện tượng không tốt,
biểu hiện cơ thể cũng như kinh mạch đang phải áp lực quá lớn, không cẩn thận
sẽ khiến cho kinh mạch nổ tung mà chết.
Vương Hạo Thần gầm nhẹ một tiếng, hai tay cầm Diệu Nhật Kiếm giơ lên không
trung, sóng năng lượng điên cuồng tràn ra, chứng tỏ ngay cả người sử kiếm cũng
có chút không kiểm soát nổi tuyệt chiêu của mình thi triển ra.
Thế nhưng Vương Hạo Thần đã bất kể nhiều như vậy, lúc này không thành công thì
cũng thành nhân, nhất định phải liều chết đánh cược một lần.
Chính vào lúc này, Vương Hạo Thần tựa như hoá thành một tôn tuyệt thế kiếm
thần.
Vô số thanh âm hỗn loạn vang lên, kiếm khí dâng lên đến tận trời, một cỗ năng
lượng huỷ diệt tựa như muốn xuyên thủng thương thiên rốt cuộc hình thành !
Táng Thiên Kiếm Thuật !
Thương Sinh Vẫn !
Vương Hạo Thần dốc toàn lực chém ra một kiếm, một đạo kiếm quang màu đỏ tựa
như tu la mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa phá không mà đến, đích đến chính
là Hoàng Thiếu Phong.
Một kiếm này vừa xuất hiện, uy thế chấn nhiếp thập phương, hương vị tu la
luyện ngục lập tức tràn ngập một mảnh không gian, tựa như một kiếm này đã đồ
qua trăm vạn nhân mạng.
Thương Sinh Vẫn một kiếm, diệt tận thế gian chúng sinh !
Uy thế một kiếm này quá kinh khủng, cho dù là đám nguồi Hoàng Uyên, Đồng Vô
Lệ, Tiểu Long hay Hình gia ba huynh đệ đều bị chấn kinh đến tạm thời dừng tay,
bọn hắn không cách nào có thể tượng tưởng, một kiếm này là do một cái võ giả
tu vi chỉ có Lục Tinh Vũ Sĩ thi triển ra.
Hoàng Thiếu Phong đối mặt trực tiếp với một kiếm này, đồng tử co rụt lại hết
cỡ, trước mắt của hắn lúc này, là một đạo kiếm quang màu đỏ bá đạo tuyệt luân,
Hoàng Thiếu Phong tựa hồ có thể nhìn thấy, ở phía sau đạo kiếm quang này, là
ức vạn thi thể chồng chất như núi.
Quá kinh khủng !
Nếu như lúc trước Hoàng Thiếu Phong khinh thị Vương Hạo Thần bao nhiêu, thì
lúc này hắn cũng kinh hãi bấy nhiêu.
Hoàng Thiếu Phong dù sao cũng là một đại tông môn thiếu tông chủ, tâm tuy loạn
nhưng thực lực vẫn còn, lập tức thi triển ra một loại phòng ngự bí pháp, trên
thân lập tức hiện ra từng đạo hoả diễm dày đặc, đem thân thể hắn bảo hộ ở bên
trong, tựa như một lớp khải giáp cứng rắn vô cùng.
Trước đó Hoàng Thiếu Phong cũng đã có chuẩn bị một ít thủ đoạn phòng ngự, thế
nhưng hắn lại không thể ngờ được Vương Hạo Thần một kiếm Thương Sinh Vẫn này
lại đáng sợ đến như vậy, chỉ dựa vào những loại thủ đoạn phòng ngự kia thì hắn
chết chắc, vì thế bất đắc dĩ chỉ có thể bỏ ra một ít đại giới thi triển ra bí
pháp, nhất định phải đem một kiếm này ngăn cản xuống.
Oanh ! Oanh ! Oanh !
Kiếm quang đỏ rực như máu lấy cuồng bạo nhất tư thế đâm vào lớp phòng ngự của
Hoàng Thiếu Phong, điên cuồng tàn phá khắp nơi, từng đạo âm thanh vang dội nối
tiếp nhau truyền ra.
Bá ! Bá ! Bá !
Hoàng Thiếu Phong chung quy vẫn còn đánh giá thấp uy lực của Thương Sinh Vẫn
một kiếm, chỉ thấy Viêm Thiên Hộ Thân Khí bởi vì bị kiếm khí liên tục trùng
kích, đã ầm ầm sụp đổ dưới ánh mắt kinh hãi của hắn.
Hoàng Thiếu Phong bị dồn đến đường cùng, trong miệng truyền ra một tiếng gào
thét, Viêm Thiên Quyết trong thời khắc tối hậu toàn lực bùng phát 10 thành
công lực, hùng hậu hộ thân nguyên khí tạo ra lớp phòng ngự cuối cùng, thế
nhưng hắn vẫn thấy không đủ, vội vàng lấy tay bảo vệ lấy phần đầu.
Ầm !
Kiếm quang sau khi bị Viêm Thiên Hộ Thân Khí của Hoàng Thiếu Phong liều mạng
ngăn cản, uy lực đã giảm đi khá nhiều, thế nhưng vẫn dư sức phá vỡ hộ thân
nguyên khí của Hoàng Thiếu Phong, trực tiếp bổ lên người hắn, sau đó mới bắt
đầu tiêu tán.
Huyết quang mờ dần rồi biến mất, loại khủng bố luyện ngục hương vị kia cũng
theo đó mất đi.
Vô tận bụi mù bay lên tràn ngập, che khuất tầm nhìn của mọi người, phải đến
gần nửa khắc đồng hồ sau mới chậm rãi tán đi.
Lúc này, tất cả Vũ Linh cường giả ở phía sau đều không tự chủ được nhìn về
phía bên này, hồn nhiên quên bản thân đã dừng lại trận chiến của mình.
Hoàng Thiếu Phong, sẽ không bị chính sự tự tin của mình khiến cho thuyền lật
trong mương đi a ?