Người đăng: doimatmaudo
Đồng Vu Lâm bộ dáng rất già nua, thế nhưng khi xuất thủ tốc độ lại rất nhanh,
lời nói vừa dứt thân ảnh đã biến mất ngay tại chỗ.
Vương Hạo Thần sớm đã có chuẩn bị, vận chuyển Thái Dương Chi Mâu, miễn cưỡng
bắt kịp tốc độ của Đồng Vu Lâm, chân đạp Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ bộ pháp, cấp tốc
né qua một bên.
Gần như ngay sau đó, Đồng Vu Lâm thân ảnh xuất hiện tại Vương Hạo Thần chỗ vừa
mới đứng.
Đồng Vu Lâm trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, một cái Lục
Tinh Vũ Sĩ lại có thể ở dưới mắt mình chạy trốn.
Đồng Vu Lâm cười nhạt một tiếng, thân hình lần nữa biến mất, tốc độ trong mơ
hồ còn nhanh hơn trước kia.
Vương Hạo Thần không dám có chút sơ sót nào, hắn biết mình tuyệt đối không
phải đối thủ của Đồng Vu Lâm, vì thế không đấu cứng với đối phương, chỉ dùng
toàn lực tránh né.
Thế nhưng người xưa có câu tránh lâu tất bại, một người chỉ tránh né thì không
thể có cửa thắng, hơn nữa cũng không có khả năng tránh hết toàn bộ.
Sự thật đúng là như vậy, đấu được hơn mười hiệp, Vương Hạo Thần dù rằng đã né
tránh tài tình vẫn bị Đồng Vu Lâm một chưởng đánh trúng ngực, hộ thân kình bị
phá, chưởng kình đánh vào thể nội làm ngũ tạng đau đớn, một ngụm máu tươi lập
tức phun đi ra.
Vương Hạo Thần năng lực ứng biến rất mạnh, bản thân sau khi trúng chiêu liền
nổi lên chiến ý, tay phải dùng Cửu Dương Phần Thiên Chưởng phản công, đồng
dạng nhắm ngay Đồng Vu Lâm ngực đánh tới.
Cứ chạy đông trốn tây tuyệt đối không phải cách, dù thế nào nào cũng phải phản
kích, nếu không Vương Hạo Thần hắn căn bản không thể chịu được bao lâu.
Một chưởng của Vương Hạo Thần cho dù là Vũ Sư bình thường cũng chưa hẳn dám
trực tiếp đón đỡ, thế nhưng Đồng Vu Lâm thực lực căn bản không phải loại Vũ Sư
tầm thường có thể so sánh.
Cửu Dương Phần Thiên Chưởng cảnh giới đệ tam dương, Đồng Vu Lâm hắn thừa sức
tiếp !
Chỉ thấy thủ chưởng của Vương Hạo Thầnh đánh vào Đồng Vu Lâm trên người về
sau, căn bản không phá được hộ thể nguyên khí của hắn, ngược lại còn bị chấn
bay ra ngoài.
Không có cách, tu vi chênh lệch quá lớn, Vương Hạo Thần muốn trọng thương đối
phương là chuyện vô cùng khó khăn.
Đồng Vu Lâm đắc thế không tha người, một chưởng vừa rồi của Vương Hạo Thần
hoàn toàn không đả thương được hắn, vì thế lập tức hướng người sau đuổi giết
đi qua.
Vương Hạo Thần vận công đè xuống cảm giác khó chịu trong người, hắn biết rõ,
tiếp tục tránh là không được, cho dù đánh không lại cũng phải phản công.
Trong nháy mắt, Vương Hạo Thần vận dụng tốc độ nhanh nhất của mình, dẫm lên
Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ bộ pháp, hoá thành vô số đạo tàn ảnh.
Chưởng nối tiếp chưởng, đầy trời hoả diễm thế như lôi đình vạn quân đánh xuống
Đồng Vu Lâm đỉnh đầu.
Đồng Vu Lâm nơi nào e ngại Vương Hạo Thần, mặc kệ để cho từng chưởng của đối
phương đánh lên người, thế nhưng bởi vì hộ thể nguyên khí của hắn quá mạnh,
Vương Hạo Thần căn bản không làm gì được hắn.
Vương Hạo Thần ánh mắt sắc bén như lợi kiếm, từ nãy đến giờ hắn hao tổn sức
lực chỉ là vì muốn tạo cho mình một cơ hội, hộ thể nguyên khí của Đồng Vu Lâm
có mạnh đến đâu cũng nhất định có thể phá, quan trọng là phải dồn hết toàn lực
đánh vào một điểm.
Chiêu trước chưa xong, chiêu sau đã nối tiếp mà đến, lần này Vương Hạo Thần
tiếp tục tăng thêm lực lượng, một lần lên tới điểm, một chưởng kinh thiên đánh
ra, khí thế và uy lực còn hơn cả một chiêu Bách Hoả Liễu Loạn vừa rồi.
Một chưởng này, Vương Hạo Thần có thể nói là đã thí tận, tại dưới ánh mắt kinh
ngạc của Đồng Vu Lâm, trực tiếp phá nát hộ thể nguyên khí rồi đánh lên ngực
hắn.
Đồng Vu Lâm dù sao cũng là Vũ Sư cường giả, sau một thoáng thất thần liền lập
tức vận công chấn bay Vương Hạo Thần.
Đồng Vu Lâm không thể nào không bị thương dưới một chưởng vừa rồi, thương tích
cũng không nặng, thế nhưng mặt mũi tổn hại lớn.
Một cái Tam Tinh Vũ Sư lại bị một cái Lục Tinh Vũ Sĩ đánh cho bị thương, cái
này nói ra e rằng sẽ không có ai tin tưởng.
Thật ra nguyên nhân lớn nhất là vì Đồng Vu Lâm quá chủ quan, nếu như hắn cẩn
thận phòng ngự một chút, Vương Hạo Thần tuyệt đối không có khả năng làm hắn bị
thương.
Vương Hạo Thần tuy rằng đánh trúng Đồng Vu Lâm, thế nhưng cũng bị hộ thể
nguyên khí của đối phương phản kích lại, hổ khẩu đau rát, đồng thời còn bị lực
phản chấn khiến cho huyết khí xộn xạo, suýt nữa lại phun ra một ngụm máu tươi,
so ra thì cũng chẳng hơn gì Đồng Vu Lâm là mấy.
Đồng Vu Lâm động nộ, hai tay kết ấn, một cỗ năng lượng đáng sợ nhanh chóng
hình thành từ trong lòng bàn tay của hắn.
Thủ ấn hình thành, bộc phát ra từng đạo hào quang màu xám chói mắt, một thủ ấn
giống như được tạo ra từ sơn thạch ngưng tụ trong lòng bàn tay, ẩn chứa cỗ lão
khí tức.
Đồng Vu Lâm vung tay về phía trước, chỉ thấy đạo thạch ấn kia bay ra khỏi tay,
biến thành khổng lồ, tựa như sao băng lao về phía Vương Hạo Thần.
Đồng gia tuyệt học hàng đầu Thạch Nguyên Ấn, được Đồng Vu Lâm thi triển đi ra
uy lực đủ để giết chết Nhất Tinh Vũ Sư, ngay cả Nhị Tinh Vũ Sư đều có thể
trọng thương.
Một chiêu này, đủ để đem Vương Hạo Thần dồn vào sát cục.
Vương Hạo Thần co rụt lại, hắn cảm nhận được, một chiêu này cảu Đồng Vu Lâm là
có bao nhiêu mạnh mẽ, chính diện đối kháng, chỉ e bản thân lành ít dữ nhiều.
Vương Hạo Thần muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ còn cách thí tận.
Đúng lúc Vương Hạo Thần muốn dẫn động Phệ Huyết Thánh Hoả, bỗng nhiên có một
bóng người nhanh như chớp lao ra chắn trước mặt hắn, thân thủ nhanh nhẹn phi
thường, không có ai ở đây có thể theo kịp.
Lúc Vương Hạo Thần nhận ra dị thường, thạch ấn của Đồng Vu Lâm đã đánh đến
trước mặt người ở phía trước hắn.
Thế nhưng người phía trước tựa hồ không đem công kích của Đồng Vu Lâm để vào
mắt, chỉ thấy hắn vung tay một cái, trực tiếp đem thạch ấn đánh cho hôi phi
yên diệt.
Vương Hạo Thần kinh ngạc, có thể tuỳ tiện phá giải công kích của cường giả Tam
Tinh Vũ Sư, người đến thực lực phải mạnh mẽ đến mức nào ?
Vừa rồi quá gấp rút, Vương Hạo Thần căn bản không kịp nhìn rõ dung mạo của
người đến, lúc này có dịp định thần xem kỹ, lại nghe đối phương nói vậy, trong
lòng lập tức thở phào một hơi, bản thân hắn cũng tính mạng lớn, bây giờ tạm
thời xem như an toàn.
Một trận chiến vừa rồi tuy không dài, thế nhưng đối với Vương Hạo Thần mà nói
là cực kỳ hung hiểm, bởi vì kẻ địch thực lực mạnh hơn hắn quá nhiều, hắn căn
bản không có năng lực hoàn thủ, nếu như tiếp tục đánh, Vương Hạo Thần cũng chỉ
có thể điều động Phệ Huyết Thánh Hoả lực lượng thí mạng đánh một trận, thế
nhưng phần thắng cơ bản là không có, thực lực chênh lệch quá lớn.
Đồng Vu Lâm nhìn rõ dung mạo của người đến, thần sắc ngay lập tức biến thành
hoảng sợ, thanh âm có chút run rẩy nói.
Người đến đúng là Hình Thiên, trước đó hắn vốn dĩ bị thương rất nặng, Vương
Hạo Thần dùng Khô Mộc Đan và đại lượng dược thảo trợ giúp khôi phục sinh cơ,
lúc này mới giúp hắn phục công.
Hình Thiên sớm đã tỉnh lại trong lúc trị thương, chẳng qua lúc đó không tiện
nói chuyện, vì thế ngay sau khi phục công mới lập tức chạy tới tiếp ứng Vương
Hạo Thần, cứu hắn một mạng.
Nghĩ lại cũng may mắn, nếu như Vương Hạo Thần không mạo hiểm ngăn cản kẻ địch,
Hình Thiên chưa hẳn đã có cơ hội phục hồi lại.
Hình Thiên tu vi là Cửu Tinh Vũ Sư đỉnh phong, thực lực mạnh hơn cả Hình Nhân
và Hình Địa một bậc, Nhất Tinh Vũ Linh bình thường cũng phải kiêng kị hắn mấy
phần, chả trách Đồng Vu Lâm khi nhìn thấy hắn lại hoảng sợ đến như vậy.
Nếu như Vương Hạo Thần đối đầu với Đồng Vu Lâm hoàn toàn không có sức hoàn
thủ, vậy thì Đồng Vu Lâm ở trước mặt Hình Thiên cũng rơi vào hoàn cảnh như
vậy, chẳng đáng là gì cả.
Đồng Vu Lâm trong lòng đang hối hận đến xanh ruột, vừa rồi hắn không để ý đến
Hình Thiên và Hình Địa, là vì bản thân cho rằng hai người này đã tàn phế không
còn lực uy hiếp, không ngờ đối phương lại có thể khôi phục đến toàn thịnh, sớm
biết như vậy, bọn hắn đã bỏ qua Vương Hạo Thần mà tập trung đánh giết hai
người kia trước, phải biết nếu như ba người bọn hắn cùng ra tay, Vương Hạo
Thần lúc đó tuyệt đối không có năng lực ngăn cản.
Thế nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận để uống, Đồng Vu Lâm đã mắc sai
lầm tai hại, Hình Thiên và Hình Địa một khi khôi phục thực lực sẽ có tác động
rất lớn đến cục diện hiện tại của chiến trường.