Người đăng: doimatmaudo
Có được Đồng Thiên Tân trong tay, Vương Hạo Thần và Hình Nhân có tự tin có thể
dễ dàng thoát khỏi Đồng gia, trước không nói tốc độ của bọn hắn vốn dĩ không
chậm, nay lại có con tin, đối phương chắc chắn sẽ ném chuột sợ vỡ bình, từ đó
tạo thêm cơ hội cho bọn hắn.
Đồng Vô Lệ ở một bên nhìn thấy Vương Hạo Thần và Hình Nhân sắp rời đi, trong
lòng luống cuồng, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn, vội vàng quát lớn :
Hình Nhân vốn dĩ đang muốn rời đi, nghe được lời này của Đồng Vô Lệ liền chấn
động, hai chân vậy mà không cách nào cất bước.
Hình Nhân đối với Đồng gia hận thấu xương, không chỉ là vì gia tộc của mình,
mà còn là bởi vì Hình Thiên và Hình Địa đã rơi vào tay Đồng gia hơn nữa còn
sống chết chưa rõ.
Đồng gia không có trực tiếp tại chiến trường giết chết Hình Thiên và Hình Địa
là vì Đồng Thiên Tân vẫn còn muốn lấy được công pháp từ chỗ hai người bọn hắn,
thế nhưng Hình Nhân lại hiểu rất rõ tính cách hai vị ca ca của mình, muốn từ
chỗ bọn hắn lấy được công pháp là chuyện khó như lên trời.
Lui một vạn bước, coi như Hình Thiên và Hình Địa có đem công pháp khai ra thì
người của Đồng gia cũng không có cách nào tu luyện, một khi mất đi giá trị lợi
dụng, hai người bọn họ chắc chắn không thoát khỏi cái chết.
Hình Nhân trong lòng sớm đã chuẩn bị tâm lý, không ngờ lúc này lại biết được
Hình Thiên và Hình Địa vẫn chưa chết, cái này không thể không khiến cho hắn
kích động.
Đồng Vô Lệ thấy lời nói của mình có tác dụng, trong lòng liền mừng thầm, tranh
thủ rèn sắt nhân lúc còn nóng :
Hình Nhân nghe vậy, trong lòng càng thêm vui mừng, thế nhưng vài giây sau, ánh
mắt của hắn lại dời sang Vương Hạo Thần trên người, thần sắc hiện lên vẻ khó
xử.
Công bằng mà nói, Đồng Thiên Tân là do TIểu Long bắt được, mà Tiểu Long nhìn
qua rõ ràng là lấy Vương Hạo Thần vi tôn, quyền thả người hay không là nằm ở
trong tay hắn, Hình Nhân tuy rằng rất muốn cứu hai vị ca ca của mình, thế
nhưng hắn làm sao có thể hướng Vương Hạo Thần mở miệng đòi người ?
Phải biết, nếu không có Vương Hạo Thần, Hình Nhân hắn không biết có còn sống
được đến lúc này hay không, càng không nói đến việc cứu Hình Thiên và Hình
Địa.
Vương Hạo Thần không phải kẻ ngốc, hắn sao có thể không ra được Hình Nhân đang
khó xử, trước đó hắn bắt giữ Đồng Thiên Tân, chỉ là vì muốn tạo cơ hội chạy
trốn cho bọn hắn mà thôi, ai biết không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như
vậy.
Vương Hạo Thần cũng hiểu rõ, đây rất có thể là kế hoãn binh đợi viện quân của
Đồng Vô Lệ, đối phương chắc chắn đang đợi cường giả mạnh hơn, chỉ cần hắn chấp
nhận cùng đối phương trao đổi người, như vậy chính là tự bước chân vào bẫy,
giúp đối phương đạt được mục đích.
Vương Hạo Thần trong lòng cười khổ một tiếng, trên đời đôi khi, đôi khi có
những chuyện gì biết là không có lợi những phải làm.
Vương Hạo Thần nhìn Đồng Vô Lệ lạnh lùng nói.
Đồng Vô Lệ không thể không đồng ý, trong lòng lại thầm mắng Vương Hạo Thần
thật là một cái tiểu hồ ly, vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội này kéo dài thời gian
đợi Hoàng Uyên đến tiếp viện, không ngờ tiểu tâm tư này cũng đã bị Vương Hạo
Thần nhìn ra, vì thế đối phương chỉ cho bọn hắn ba phút thời gian, chính là
không cho bọn hắn có cơ hội dây dưa.
Đồng Vô Lệ vốn không giỏi so miệng lưỡi với người khác, hơn nữa bản thân lúc
này đang ở thế yếu, vì thế chỉ có thể theo ý Vương Hạo Thần.
Hình Nhân cảm kích nhìn Vương Hạo Thần, bản thân hắn cũng không phải là người
giỏi nói chuyện, chỉ có thể nói ra những lời từ trong tâm.
Theo lý mà nói, Vương Hạo Thần không cần phải đem người giao ra, bởi vì chuyện
này liên quan đến sự an toàn của hắn, lại nói, bản thân hắn cùng Hình Thiên và
Hình Địa không có giao tình gì, hắn căn bản không cần hi sinh lợi ích của bản
thân mà mạo hiểm cứu họ.
Thế nhưng là, hai người họ hết lần này đến lần khác lại là ca ca của Hình
Nhân, vì người bằng hữu này, Vương Hạo Thần không ngại mạo hiểm một lần.
………
Cũng không tốn quá nhiều thời gian, chủ yếu là bởi vì Đồng Vô Lệ không dám làm
trái ý Vương Hạo Thần, để cho thủ hạ nhanh chóng đem Hình Thiên và Hình Địa
giải đến đây.
Lúc này hai người bọn họ tình trạng có thể nói là cực thảm, cả người thương
tích chồng chết, vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.
Thảm nhất là Hình Địa, hắn xương cốt toàn thân bị gãy nhiều đoạn, ngay cả kinh
mạch và ngũ tạng đều bị thương nặng, mà Đồng gia cũng không có tận lực giúp
hắn trị liệu, chỉ giúp hắn giữ lại nửa cái mạng mà thôi.
Hình Nhân nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức bùng lên lửa giận vô biên,
thế nhưng lại bị hắn gắt gao ép xuống, bây giờ không phải lúc để trở mặt.
Vương Hạo Thần bình tĩnh nói.
Đồng Vô Lệ nói.
Vương Hạo Thần lạnh giọng nói.
Lần này Đồng Vô Lệ không có ý nhường bộ, hiện tại hắn nhất định phải tận lực
kéo dài thời gian, có thể kéo bao lâu là tốt bấy lâu.
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang oán thầm, từ lúc hắn đưa tin đến giờ cũng
được một khoảng thời gian, Hoàng Uyên tên kia làm sao còn chưa có đến ?
Vương Hạo Thần biết đối phương đang trì hoãn thời gian, vì thế không cùng đối
phương đấu võ mồm, trực tiếp quay người rời đi.
Lúc này, cần phải so đối phương càng thêm cứng rắn mới có thể chiếm được càng
nhiều chỗ tốt, chỉ có thể lấy lùi làm tiến để ép đối phương làm theo ý mình.
Quả nhiên, Đồng Vô Lệ thấy hắn quyết đoán như vậy liền luống cuống.
Nếu là hôm nay để Vương Hạo Thần mang Đồng Thiên Tân chạy mất, vậy người sau
xác thực chỉ có một con đường chết.
Đồng Vô Lệ không có lựa chọn, chỉ có thể cắn răng nói.
Vương Hạo Thần trong lòng nở nụ cười, thế nhưng ngoài mặt vẫn không có chút
nào thất thố, lại hướng Hình Nhân nhìn qua, người sau hiểu ý, lập tức đi vào
Vương Hạo Thần bên người, ý muốn cùng hắn đi lên.
Rất đơn giản, Vương Hạo Thần tu vi chỉ có Lục Tinh Vũ Sĩ, Đồng Vô Lệ muốn
trong lúc giao dịch ám toán hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, vì thế Hình Nhân
nhất định phải thay Vương Hạo Thần hộ pháp, cứ việc hắn cũng không phải đối
thủ của Đồng Vô Lệ, bất quá dù sao cũng có thể thoáng ngăn cản một hai.
Mà lại, Tiểu Long cũng một mực ở ngay phía sau bọn hắn, chỉ cần đối phương có
dị động, nó sẽ lập tức ra tay tiếp ứng.
Đồng Vô Lệ cũng nắm lấy Hình Thiên và Hình Địa đi đến, mà Đồng Bỉ Kiện cùng
một đám còn có sức chiến đấu Đồng gia võ giả cũng đi theo.
Vương Hạo Thần cùng Đồng Vô Lệ đối mặt, bề ngoài bình thản tự nhiên, thế nhưng
trong lòng thì lại vô cùng hồi hộp, ở cự ly gần thế này, hắn mới thực sự cảm
giác được Đồng Vô Lệ cường đại bao nhiêu, e rằng đối phương tuỳ tiện đánh một
chưởng, đều có thể khiến hắn trọng thương thậm chí bỏ mình.
Hình Nhân lặng lẽ cùng Vương Hạo Thần rút ngắn khoảng cách, một mặt cảnh giác
nhìn Đồng Vô Lệ, chỉ cần đối phương có dị động, hắn sẽ lập tức xuất thủ.
Đồng Vô Lệ một bên trao đổi người, một bên lại đưa mắt nhìn Vương Hạo Thần,
ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói.
Đồng Vô Lệ nội tâm dãy dụa mấy lần, cuối cùng vẫn không dám xuất thủ, bởi vì
tuy rằng hắn có thể giết được Vương Hạo Thần, thế nhưng đại ca của hắn cũng sẽ
khó thoát khỏi cái chết.
Nếu như không có Hình Nhân đứng ở bên cạnh, có lẽ Đồng Vô Lệ sẽ có thể mạo
hiểm nếm thử một chút, bất quá trên đời không có nếu như, Đồng Vô Lệ tự tin có
thể giết Vương Hạo Thần mà không cho Hình Nhân cơ hội tiếp ứng, bất quá Hình
Nhân cho dù không bảo vệ được Vương Hạo Thần, vẫn có thể xuất thủ đánh chết
Đồng Thiên Tân, Đồng Vô Lệ căn bản không dám vỗ ngực nói rằng mình có thể nhất
tâm nhị dụng vừa giết địch vừa cứu người.
Đồng Vô Lệ không dám xuất thủ, cuộc trao đổi người diễn ra rất nhanh, Vương
Hạo Thần vừa tiếp được Hình Thiên và Hình Địa liền lập tức lui về bên cạnh
Tiểu Long, cũng không có trực tiếp đưa người cho Hình Nhân, sợ đối phương phân
tâm sẽ bị địch tập kích.
Vương Hạo Thần đối với Hình Nhân nói, người sau cũng quan tâm thương thể của
hai vị ca ca, không còn ham chiến, cả hai lập tức ngồi lên lưng Tiểu Long
chuẩn bị rời đi.