Người đăng: doimatmaudo
Trình Sát sửng sờ nhìn Trần Lệ thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất, một lạnh lẽo
cảm giác nhất thời lan tỏa khắp toàn thân của hắn.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, trên đời lại có một cái Lục Tinh Vũ Sĩ mạnh
mẽ như vậy, đầu tiên là một kiếm bức lui bọn hắn hai cái Cửu Tinh Vũ Sĩ đỉnh
phong, kiếm thứ hai liền trực tiếp đem Trần Lệ chém giết.
Phải biết, Trần Lệ thực lực là không kém gì Trình Sát hắn, Vương Hạo Thần có
thể một kiếm giết Trần Lệ, vậy một kiếm giết hắn có gì là khó ?
Trình Sát trong nội tâm điên cuồng gào thét, hắn tự biết bản thân không có khả
năng là đối thủ của người trước mặt, tiếp tục đánh nữa, chờ đợi hắn chính là
tử vong.
Nghĩ liền làm, Trình Sát hoàn toàn không có chút nào do dự, lập tức quay người
dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi chiến trường, một chút cũng không dám quay
đầu lại, chỉ sợ Vương Hạo Thần đuổi theo không bỏ.
Ngoài dự liệu của Trình Sát, Vương Hạo Thần căn bản không có ý truy sát, ngược
lại đem kiếm tra vào vỏ, y phục trên người từ đầu đến cuối không có một vết
bẩn nào.
Đồng Tĩnh Vân ở một bên đã sớm ngây người, nàng nhớ rất rõ, Vương Hạo Thần
không bao lâu trước đó thực lực nhiều lắm cũng chỉ sàn sàn Đồng Thanh Cương mà
thôi, thế nhưng Trình Sát và Trần Lệ cả hai người đều là Cửu Tinh Vũ Sĩ đỉnh
phong, bất luận là thực lực hay tu vi đều cao hơn Đồng Thanh Cương không ít, ở
trong tay Vương Hạo Thần làm sao ngay cả một chút sức hoàn thủ cũng không có,
còn bị hắn giống như thái dưa cắt rau giết ngược một người ?
Đồng Tĩnh Vân miễn cưỡng để cho bản thân mình bình tĩnh lại một chút, sửa sang
lại mái tóc hơi rối loạn, đi tới Vương Hạo Thần bên người, nhẹ giọng hỏi.
Vương Hạo Thần nhàn nhạt nhìn Đồng Tĩnh Vân một cái, đơn giản hồi đáp.
Xác thực, lấy năng lực của Vương Hạo Thần lúc này, muốn giết loại võ giả như
Trình Sát không có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng hắn vì cái gì phải vì Đồng
gia chém giết ? Như hắn đã nói, mục đích của hắn chỉ đơn giản là bảo vệ Đồng
Tĩnh Vân một mạng, cũng không muốn làm tay chân cho Đồng gia, vì họ trừ đi một
cái địch nhân.
Đồng Tĩnh Vân thủy chung cảm giác Vương Hạo Thần thái độ đối với mình tựa hồ
so với trước đó phải lãnh đạm không ít, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện giữa nàng
và Hoàng Thiếu Phong ?
Mấy ngày này tại Đồng gia người biết chuyện nàng và Hoàng Thiếu Phong có quan
hệ không tầm thường cũng không ít, chuyện này truyền đến tai Vương Hạo Thần
tựa hồ cũng không phải chuyện lạ gì.
Nghĩ như vậy, Đồng Tĩnh Vân thần sắc liền có lúng túng, nhất thời không biết
phải đối mặt với Vương Hạo Thần như thế nào.
Phải biết trước đó, là nàng và phụ thân hướng bên ngoài tuyên bố Vương Hạo
Thần là vị hôn phu của nàng, nay nàng bỗng nhiên lại qua với nam nhân khác,
cái này không phải đối với Vương Hạo Thần là một cái thiên đại sỉ nhục, đả
thương lòng tự tôn của hắn hay sao ?
Thật lòng mà nói, trong mắt Đồng Tĩnh Vân, Vương Hạo Thần ấn tượng so với
Hoàng Thiếu Phong phải tốt hơn nhiều, bởi vì hai người dù sao quen biết đã
lâu, hắn cho nàng những ký ức không thể nào quên, là nam nhân đầu tiên mà nàng
thực sự động tâm, hơn nữa nếu như không tính bối cảnh, Vương Hạo Thần tựa hồ
điểm nào cũng không kém Hoàng Thiếu Phong, thậm chí còn nhỉnh hơn người sau
không ít.
Thế nhưng là, Hoàng Thiếu Phong là Tử Dương Tông thiếu tông chủ, thân phận bậc
này Vương Hạo Thần có thể sánh với sao ?
Đáp án theo Đồng Tĩnh Vân chắc chắn là không ! Bởi nếu như thế lực sau lưng
Vương Hạo Thần có thể sánh với Tử Dương Tông, vậy hắn sau khi biết mình bị
nàng cho đội nón xanh làm sao lại không đi tìm Hoàng Thiếu Phong gây sự ? Nhất
định là vì ngay cả thế lực sau lưng Vương Hạo Thần cũng không dám đắc tội với
Tử Dương Tông, vì thế hắn mới giận mà không dám nói gì.
Đồng Tĩnh Vân trong lòng nghĩ thầm, rốt cuộc đè xuống cảm giác tội lỗi trong
lòng, tâm tình tốt hơn không ít.
Nàng không muốn và cũng không cho rằng lựa chọn của mình là sai lầm, Vương Hạo
Thần cho dù ưu tú hơn nữa, có thể sánh với một cái thế lực khổng lồ như Tử
Dương Tông sao ? Vậy nàng vì sao không thể lựa chọn một cái lão công có thể
cho nàng một cái hậu trường mạnh mẽ hơn so với Vương Hạo Thần đây ?
Vương Hạo Thần không biết Đồng Tĩnh Vân đang suy nghĩ cái gì, hắn lúc này đang
tập trung quan sát trận chiến giữa Đồng Thiên Tân và hắc y nhân ở phía xa,
lông mày hơi nhíu lại lộ ra vẻ lo lắng.
Đồng Thiên Tân và hắc y nhân vốn dĩ tu vi chênh lệch không nhiều, nếu như đánh
cận chiến thì người trước tất thắng, thế nhưng Đồng Thiên Tân lúc này lại chỉ
có thể phát huy ra 6 thành lực lượng, kết quả tự nhiên là bị hắc y nhân treo
lên đánh, ứng phó cực kỳ chật vật, đánh tiếp chỉ sợ rất khó có phần thắng.
Vương Hạo Thần tự nhiên không phải lo lắng cho an toàn của Đồng Thiên Tân, cái
hắn lo là một khi hắc y nhân diệt xong Đồng Thiên Tân, nhất định sẽ quay sang
tiện tay giải quyết hắn và Đồng Tĩnh Vân, cái này mới là việc để hắn lo lắng.
Lấy thực lực của Vương Hạo Thần lúc này, tại Vũ Sĩ bên trong có thể hô mưa gọi
gió, thế nhưng đem chút thực lực này đặt trước mặt hắc y nhân tu vi đạt tới Vũ
Linh cảnh thì lại không tính là cái gì, đối phương một bàn tay liền có thể đem
hắn chụp chết, mà trận chiến giữa Đồng Thiên Tân và hắc y nhân, Vương Hạo Thần
đồng dạng cũng không có tư cách nhúng tay, càng không nói đến việc xuất thủ
trợ giúp Đồng Thiên Tân.
Lại nói, trận chiến ở nơi này động tĩnh lớn như vậy, đám Đồng gia hộ vệ kia lẽ
nào bị mù hay là bị điếc, làm sao đến giờ này một cái cũng chưa thấy tới ?
Vương Hạo Thần thở dài.
………….
Lại chiến thêm mấy chục hiệp, Đồng Thiên Tân tình hình càng thêm nguy cấp, rơi
xuống tuyệt đối hạ phong, tựa như lúc nào cũng có thể bại trận.
Hắc y nhân thì ngược lại càng đánh càng hăng, đem Đồng Thiên Tân đánh cho
không hề có lực hoàn thủ, phải không ngừng lui về phía sau.
Mắt thấy Đồng Thiên Tân hoàn cảnh đã là sơn cùng thủy tận, bỗng nhiên từ bên
ngoài truyền tới một đạo thanh âm hùng âm, ngay sau đó, một đạo thân ảnh nhanh
chóng chạy tới, tốc độ nhanh đến kinh người.
Người đến, chính là Đồng Thiên Tân đệ đệ, Đồng Vô Lệ.
Vương Hạo Thần nguyên bản đang muốn dẫn Đồng Tĩnh Vân chạy trốn, lại nhìn thấy
Đồng Vô Lệ chạy tới, rốt cuộc thở phào một hơi, có Đồng Vô Lệ ở đây, bất kể là
bọn hắn hay Đồng Thiên Tân đều xem như an toàn.
Đồng Vô Lệ tu vi là Tứ Tinh Vũ Linh, thực lực bất kể là so với hắc y nhân hay
Đồng Thiên Tân đều mạnh hơn nhiều, chỉ thấy hắn chớp mắt một cái đã chạy tới
hắc y nhân bên người, một chưởng nối tiếp một chưởng đánh ra, đem đối phương
không thể không ngừng công kích Đồng Thiên Tân, bất đắc dĩ phải lui về thế
phòng thủ.
Tu vi hai bên tranh lệch đến ba tiểu cảnh giới, hơn nữa không phải ai cũng
giống như Vương Hạo Thần có sức chiến nghịch thiên như vậy, Đồng Vô Lệ đoán
chừng chỉ cần trong 30 chiêu là có thể giải quyết đối thủ.
Đồng Thiên Tân rốt cuộc có cơ hội thở dốc, chỉ thấy hắn sắc mặt trắng bệch,
nội ngoại đều bị thương không nhẹ, nếu như Đồng Vô Lệ không kịp thời đuổi tới,
hắn xác thực là có nguy hiểm tính mạng.
Mà lúc này, từ bên ngoài lại có hai đạo thân ảnh chạy tới, là Hoàng Uyên và
Hoàng Thiếu Phong.
Hoàng Uyên trước tiên tiến lên một bước nhìn Đồng Thiên Tân hỏi.
Đồng Thiên Tân tùy tiện lau dính ở trên khóe miệng vết máu, cười khổ nói.
Hoàng Uyên khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hắc y nhân đang đại chiến với Đồng Vô Lệ,
cười nhạt nói :
Đồng huynh ! Xem ra có người muốn nhắm vào ngươi và Vô Lệ a ! Vậy mà chấp
nhận bỏ ra đại giới mời Thính Huyết Lâu sát thủ đến ám sát các ngươi !
Cả Vô Lệ cũng bị nhắm vào ?
Đồng Thiên Tân nhíu mày, nếu là bản thân hắn bị người khác nhắm vào, hắn còn
có thể hiểu được, thế nhưng Đồng Vô Lệ chẳng qua chỉ mới trở về Đồng gia không
được mấy ngày, việc này thậm chí còn chưa lan truyền ra ngoài, bản thân Đồng
Vô Lệ càng không có khả năng gây chuyện với ai, đối phương làm sao còn nhắm
vào y ?
Hoàng Uyên nói.