Người đăng: doimatmaudo
Mất đi thê tử, Đồng Vô Lệ tim cũng chết đi, tựa hồ đã mất linh hồn, Hoàng Uyên
không biết thế nào giúp hắn, đành phải mang Đồng Vô Lệ đến Tử Dương Tông dưỡng
thương.
Thời gian qua đi, Đồng Vô Lệ thương tích bên ngoài cũng dần khôi phục, thế
nhưng vết thương trong lòng lại hoàn toàn không có cách nào chữa lành, ngoại
trừ việc mỗi ngày đến trước mộ thê tử cũng không có gì khác để làm, giống như
một cái xác biết đi.
Hoàng Uyên muốn giúp nhưng hữu tâm vô lực, bất đắc dĩ chỉ có thể chờ đợi, hi
vọng thời gian có thể giảm bớt nỗi đau của Đồng Vô Lệ.
5 năm trôi qua, đến lúc ngay cả Hoàng Uyên cũng gần như đã tuyệt vọng, Đồng Vô
Lệ không ngờ lại có thể từ trong nổi đau gượng dậy, tuy rằng tim hắn đã chết,
thế nhưng hắn trong lòng có một chấp niệm, đó chính là báo thù cho thê tử của
mình.
Nhiều năm như vậy hoang phế việc tu luyện, tu vi của Đồng Vô Lệ không tiến còn
giảm nhiều, thế nhưng bản thân hắn là một cái thiên tài, cộng với ý chí kinh
người không ngừng tu luyện, không đến mấy năm không chỉ khôi phục tu vi vốn
có, mà còn đột phá Vũ Linh, đủ thấy cừu hận có thể khiến một người tiến bộ
nhanh đến mức nào.
Vốn dĩ Đồng Vô Lệ còn muốn tiếp tục tu luyện, bất quá một ngày Hoàng Uyên bỗng
nhiên lại tìm đến hắn, nói là bản thân y có nhiệm vụ làm hộ đạo giả cho Tử
Dương Tông thiếu tông chủ ra ngoài lịch lãm, vì thế muốn rủ hắn đi cùng, thuận
tiện có thể ghé qua gia tộc của hắn nhìn một chút.
Đối với Đồng gia, Đồng Vô Lệ nếu nói không có chút tình cảm là chuyện không
thể nào, hơn nữa đã rời đi lâu như vậy, tự nhiên là muốn quay về thăm cố nhân.
Đồng Thiên Tân nghe xong câu chuyện, trong lòng có chút chua xót, nhất thời
không biết phải an ủi đối phương thế nào, chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
Đồng Thiên Tân biết rất rõ, Đồng Vô Lệ bản tính si võ, đừng nói là nữ nhân,
cho dù là bằng hữu đều lác đác không có mấy người, khó khăn lắm mới xuất hiện
một nữ tử có thể khiến hắn yêu đến điên dại, chấp nhận rời bỏ gia tộc cùng
nàng sống cuộc sống đạm bạc, nàng chết đi rồi, có thể hình dung ra Đồng Vô Lệ
thời điểm đó tuyệt vọng và đau khổ đến mức nào.
Thấy bầu không khí trở nên có chút không đúng, Hoàng Uyên ở một bên vội chuyển
đề tài.
Có người đưa thang để xuống tất nhiên Đồng Thiên Tân sẽ không từ chối, rất
nhanh liền đáp ứng, mà Đồng Vô Lệ thì bản tính trầm mặc, cũng không nói nhiều,
chỉ là nhẹ gật đầu, xem như đồng ý.
Hoàng Thiếu Phong thì căn bản không thèm phản ứng, bộ dáng kiêu ngạo lạnh lùng
không để ý đến mọi người.
Hoàng Thiếu Phong thân là thiếu tông của của Tử Dương Tông, hơn nữa còn là con
trai của tông chủ, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn chắc chắn sẽ là
Tử Dương Tông đời tiếp theo tông chủ, dựa vào thân phận của hắn, có thể đem
đám người Đồng Thiên Tân hay Đồng Vô Lệ để vào mắt mới là chuyện lạ.
Lần này vốn dĩ Hoàng Thiếu Phong không hề có ý định muốn đến Đồng gia, bất quá
sao khi biết được việc Đồng gia có một chỗ luyện thể bảo địa là Ngũ Hành Tháp
thì hắn lại đổi ý, thuận nước đẩy thuyền đồng ý với Hoàng Uyên.
Dù sap Ngũ Hành Tháp cũng là một nơi bảo địa do vương giả Thạch Chiến Vương
năm xưa tạo ra, vị cường giả này thực lực căn bản không người sáng lập ra Tử
Dương Tông – Thiên Hoả Vương bao nhiêu, cơ duyên do hắn để lại chắc chắn sẽ
không đến nổi kém quá, ít nhất theo Hoàng Thiếu Phong nghĩ là như vậy.
Đoàn người không nhanh không chậm mà đi, trên đường Đồng Thiên Tân ngoài trừ
việc nói chuyện phếm với Đồng Vô Lệ và Hoàng Uyên thì phần lớn thời gian còn
lại đều dùng để âm thầm quan sát Hoàng Thiếu Phong.
Không thể không nói, Hoàng Thiếu Phong trong mắt Đồng Thiên Tân thực sự là một
cái thiên tài, lấy niên kỷ chỉ sấp sỉ Đồng Thanh Cương, thế nhưng tu vi đã
vượt xa người sau, hơn nữa còn có một cái siêu cấp thế lực Tử Dương Tông chống
lưng, thực sự là làm cho người ta hâm mộ.
Cái suy nghĩ này từ trong đầu Đồng Thiên Tân nảy sinh ra, sau đó dù như thế
nào cũng không thể xoá đi.
Trước đó, Vương Hạo Thần thiên phú tuy rằng xuất chúng, niên kỷ cũng so Hoàng
Thiếu Phong nhỏ hơn, thế nhưng Đồng Thiên Tân cũng không rõ ràng hắn xuất thân
từ cái nào đại thế lực, bất quá kỳ thực trong lòng đã có chỗ hoài nghi, nếu
như Vương Hạo Thần thật đi ra từ một cái đại thế lực, hắn làm sao ngay cả một
cái hộ đạo giả đều không có đây ?
Lại nói, cho dù Vương Hạo Thần sau lưng thế lực có mạnh, chẳng lẽ còn có thể
mạnh hơn Tử Dươgn Tông ? Nếu không hắn cần gì phải đi tới cái nơi khỉ ho cò
gáy này lịch luyện ?
So sánh với Vương Hạo Thần, Hoàng Thiếu Phong tự nhiên là có chỗ dựa vững chắc
rõ ràng, từ đó mới khiến địa vị người sau ở trong lòng Đồng Thiên Tân cao hơn
người trước không chỉ một bậc.
Cũng không lâu lắm, đoàn người đã đi đến Ngũ Hành Tháp phía trước, cùng lúc
đó, chỉ thấy Đồng Tĩnh Vân thân ảnh bỗng nhiên từ một bên chạy tới, vui vẻ
nhìn Đồng Thiên Tân nói :
Nếu là trước đó, Đồng Thiên Tân nghe được tin chắc chắn vô cùng mừng rỡ, bất
quá lúc này hắn chẳng qua chỉ là hơi kinh ngạc một chút, khẽ gật đầu, sau đó
liền cười nói :
Tĩnh Vân ! Còn không mau tới đây bái kiến thúc thúc !
Cái . . . cái gì ?
Đồng Tĩnh Vân nghe được lời này, mắt đẹp lập tức trợn tròn, nàng trước đây
đúng là đã từng gặp qua Đồng Vô Lệ một lần, thế nhưng lúc đó nàng còn quá bé,
ấn tượng không sâu, cộng thêm nhiều năm nay Đồng Thiên Tân căn bản không muốn
nhắc đến chuyện của người đệ này, khiến cho nàng cũng có chút quên mất mình
còn có một cái thúc thúc.
Đồng vô Lệ mỉm cười, hắn năm đó đúng là chỉ gặp Đồng Tĩnh Vân một lần, lúc đó
nàng niên kỷ còn rất nhỏ, bây giờ gặp lại, nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh
đẹp.
Đồng Tĩnh Vân ngây người hồi lâu, mới chậm chạp tìm được một chút ký ức về
Đồng Vô Lệ, sau đó liền vội vàng nói :
Tĩnh Vân gặp qua thúc thúc !
Ha ha ! Vì này chính là Đồng gia đại tiểu thư ? Đồng huynh thật có phúc,
lại có được một nữ nhi xinh đẹp như vậy !
Hoàng Uyên một bên cười nhạt nói.
Hoàng Thiếu Phong thì đưa mắt đánh giá Đồng Tĩnh Vân, nơi đáy mắt lộ một tia
kinh diễm, nữ nhân này tuy rằng dung mạo không tính là khuynh quốc khuynh
thành, làn da cũng không trắng bạch như nữ nhi khuê các bình thường, bất quá
trên người nàng lại có một cỗ hào sảng khí chất rất đặc biệt, thân thể lại
phát dục rất tốt, để cho nàng trong mắt Hoàng Thiếu Phonglại có một phong vị
khác, rất mới lạ.
Đồng Thiên Tân từ nãy đến giờ vẫn đang âm thầm quan sát biểu hiện của Hoàng
Thiếu Phong, phát hiện hắn khi nhìn thấy nữ nhi của mình liền lộ ra một chút
động tâm liền mừng thầm, lập tức rèn sắt ngay khi còn nóng, đem thân phận của
Hoàng Uyên cùng Hoàng Thiếu Phong nói cho Đồng Tĩnh Vân.
Đồng Tĩnh Vân trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, nàng như thế nào cũng không nghĩ
tới, nam tử đứng trước mặt mình lại có thân phận kinh khủng như vậy.
Hoàng Uyên tuy rằng không có giống như Đồng Thiên Tân cẩn thận quan sát Hoàng
Thiếu Phong như vậy, bất quá hắn ngoại trừ thân phận là Tử Dương Tông trưởng
lão, còn là Hoàng Thiếu Phong thúc thúc, bản thân làm hộ đạo giả cho Hoàng
Thiếu Phong đã lâu, cũng tương đối hiểu rõ tính khí của người trước.
Hoàng Thiếu Phong người này tuy rằng bề ngoài rất kiêu ngạo lạnh lùng, thế
nhưng kỳ thực lại là kẻ rất háo sắc, bản thân lại là thiếu tông chủ của Tử
Dương Tông, tuổi còn trẻ nhưng đã có vô số tình nhân, nữ đệ tử trong tông môn
có quan hệ với hắn không có một trăm thì cũng có tám chục, mà nữ nhân bên
ngoài thì càng là nhiều không đếm xuể.
Vì thế khi nhìn thấy Đồng Tĩnh Vân, Hoàng Uyên liền có thể đoán được Hoàng
Thiếu Phong chắc hẳn liền sẽ có hứng thú với nữ nhân này, liền thuận nước đẩy
thuyền, nói :
Đồng Thiên Tân ánh mắt hơi loé lên, cười đáp :
Sau đó liền đối với Hoàng Thiếu Phong đưa ra một cái thủ thế “ mời “.
Hoàng Thiếu Phong cũng không từ chối mà khẽ gật đầu, hắn cảm thấy, chỉ cần bản
thân mình tại trong Ngũ Hành Tháp đạt được thành tích cao, cộng với thân phận
của mình liền đủ để Đồng Tĩnh Vân hiểu được cái gì mới là thiên tài thực sự,
để cho nàng trực tiếp chủ động ngã vào vòng tay hắn là tốt nhất, đỡ mất công
chính hắn phải tốn sức truy cầu.
Còn đối với Ngũ Hành Tháp khảo nghiệm, Hoàng Thiếu Phong kỳ thật cũng không
quá xem trọng, dù sao hắn nhục thân đúng rất mạnh, hắn còn không tin một cái
nho nhỏ thế gia bảo địa khảo nghiệm liền có thể làm khó được mình.