Người đăng: raply105@
-Đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu không hậu quả ngươi tự gánh lấy. Nếu chọc giận ta, Cha ngươi cũng không thể cứu được ngươi đâu.
-Gràoooo ~rống
-Ầm~
Nhận biết địch ý từ Hoàng Dung, Trần Tinh biết nếu không làm cho nàng sợ thì
có lẽ sẽ không tranh thủ được thiện cảm, phương pháp đơn thuần đôi co miệng
lưỡi với một cô gái ngang bướng sẽ có hiệu quả sao? Đương nhiên là không rồi!
Trong những trường hợp đặc biệt nhất định phải dùng cách đặc biệt.
Trần Tinh thuận tiện lật tay đánh ra một chưởng trong Hàng Long Thập Bát về
phía sau của mình nơi mà tảng đá to bên bờ ở đó lúc nảy bè có đi qua. Động tác
tự nhiên tiêu sái, có thể nói là mây trôi nước chảy thế nhưng uy lực lại không
thua gì một kích toàn lực của cao thủ số 1 số 2 bấy giờ.
Tiếng rống dữ dội là hiệu ứng của bộ chưởng pháp kèm theo, đây là Thế biểu
hiện thành âm thanh mà Trần Tinh đã sửa đổi thêm vào tạo ra hiệu quả cứ như
một con rồng thật sự đang phẫn nộ vậy.
Nó nhanh chóng lao đi về phía trước và dĩ nhiên Tảng đá trở thành mảnh nhỏ,
nước bắn tung toé khắp nơi hiện lên một màn trắng xoá như mưa phùn, đến khi
mọi thứ trở lại bình thường thì phía sau lưng Trần Tinh cũng xuất hiện một cầu
vòng nhỏ.
Bởi vì ngồi đối diện nên biểu hiện của Hoàng Dung đều được Trần Tinh thu vào
trong mắt, hắn âm thầm hài lòng, vì sao hắn lại dùng Hàng Long Thập Bát chưởng
để đánh nát tảng đá mà không phải là môn khác? Trần Tinh có hàng tá cách để
đạt được hiệu quả giống như vậy. Ví như Lục Mạch Thần Kiếm bản gốc, Thiên Sơn
Lục Dương Chưởng, Dịch Cân Kinh, Hàn Băng U minh chưởng,....
-Hàng Long Thập Bát Chưởng! Đây là Hàng Long Thập Bát Chưởng chính tông, làm sao có thể? Làm sao ngươi lại học được môn công phu này?
Hồi phục lại tinh thần Hoàng Dung thất thanh la lên, Trần Tinh đã tính hết
rồi, nếu hắn sử dụng một võ công khác thì đương nhiên Hoàng Dung sẽ không biết
và cũng không tỏ ra hiếu kỳ như vậy. Một khi nữ nhân đối với nam nhân hiếu kỳ
thì 80% nữ nhân này sẽ không chạy thoát.
Trần Tinh ngoáy lỗ tai không thèm để ý đến nàng, hắn nhìn Quách Tĩnh rồi nói
-Là nam nhân nhất định phải có bản lĩnh, ở một nơi thực lực quyết định hết thảy thì vị trí của ngươi đang ở đâu? Giống như sự việc lúc trước, nếu bản lĩnh của hơn tên kia thì người bị đánh không phải ngươi mà là hắn.
-Ta...ta...thế nhưng mà...
-Không cần phải biện giải với ta, ta không có liên quan gì với cuộc đời của ngươi, ngươi nên chịu trách nhiệm với bản thân của mình và người thân của ngươi. Nếu ngươi yếu thì chẳng thể nào bảo vệ được họ.
Trần Tinh không sao cả nói, nhưng trong lòng cũng tự nhũ bản thân mình, đường
của hắn còn dài và nhiều chông gai hơn Quách Tĩnh cả trăm ngàn lần, và dĩ
nhiên hắn không biết phía trước mình phải đối mặt với vấn đề gì.
-Ta cũng muốn mạnh lên, nhưng mà… ta không biết làm sao cả…ta…
-Ta có cách có thể giúp ngươi mạnh lên, ta có thể chỉ cho ngươi hướng đi nhưng ta sẽ không giúp ngươi, mọi thứ đều phải chính bản thân mình tranh thủ.
-Xì…có chuyện tốt như vậy sao…Tĩnh ca ca đừng tin hắn, cẩn thận bị lừa cả mạng cũng không còn.
Trần Tinh đang đối thoại cùng Quách Tĩnh thì Hoàng Dung ở một bên cũng thuận
tiện chen miệng vào. Hắn liếc nhìn nàng thấy cô gái này tỏ vẻ không hề sợ mà
còn hấc cằm khiêu khích. Có vẻ nàng muốn làm Trần Tinh chú ý, bởi vì hắn vẫn
chưa trả lời câu hỏi của nàng à
-Sao nào? Một đại nam nhân tính ức hiếp một cô gái yếu đuối như ta sao? Nếu việc này truyền ra giang hồ ngươi không sợ bị mất hết mặt mũi sao.
-Ngươi làm gì, mau thả ta ra,….nếu không..
-Nếu không thì sao….
-Chát!
-Ahhh~Ngươi…hỗn đản..
Trần Tinh chưa kịp lên tiếng thì Hoàng Dung lại tiếp tục mở miệng, vừa nghe
xong thân hình Trần Tinh nháy mắt biến mất, chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất
hiện trở lại, nhưng vị trí thì đã thay đổi và tư thế cũng khác, tay trái của
hắn khóa hai tay của Hoàng Dung rồi đặt nàng nằm sấp trên gối mình, tay phải
không thương tình vỗ mông nàng.
-Ahhh~ thả ta ra, ta nhất định cùng ngươi liều mạng….
-Ngươi…Ngươi vì sao lại ức hiếp một cô gái như vậy? Mau thả Dung nhi ra…
Trần Tinh động tác cũng dừng lại, hắn nhìn Quách Tĩnh đang muốn bạo phát sau
đó nói
-Có phải rất muốn giải cứu cho bằng hữu của ngươi? Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, cũng chính vì nàng là con gái nên đây chỉ là một chút trừng phạt nhỏ….
-Nhỏ cái con khỉ…huhu…ngươi thân là một đại nam nhân đi ức hiếp tiểu cô nương yếu đuối như ta…nhất định ta sẽ…nhất định sẽ…hức hức
Hoàng Dung phía dưới kêu lên phản bác, nước mắt cũng đã rưng rưng. Trần Tinh
cũng hiếu kỳ nhìn nàng rồi hỏi
-Sẽ như thế nào? Mách với cha của ngươi? Ngươi nghĩ ta sẽ sợ sao?
-Ta sẽ nói cho mọi người biết hành động này của ngươi để xem ngươi còn mặt mũi nào đứng vững trên giang hồ nữa, mọi người đều sẽ khinh bỉ ngươi.
-Haha, nực cười, cho dù ngươi có nói thì làm sao? Miệng lưỡi người đời, sức ép dư luận? Đối với ta những thứ đó chả là gì cả, tiếng nói của kẻ yếu không có giá trị, nếu nó quá đáng, ta không ngại giết hết tất cả mọi người đến khi không còn ai dám nói một lời nào nữa. Hơn nữa người bị ức hiếp là ngươi, có mất mặt cũng là tiểu cô nương như ngươi thôi…haha
Hoàng Dung nghe được lời nói đầy bá đạo của Trần Tinh trong lòng cũng run lên,
nàng không nghĩ tới một người bề ngoài thoặt nhìn không có gì nguy hiểm này
lại giám nói đồ sát thiên hạ như vậy, quan trọng hơn là nàng nhận ra hắn không
phải nói chơi hù doạ nàng mà là hắn sẽ làm thật nếu cần thiết. Luồn sát khí ấy
cho dù chưa từng thấy nhưng cũng từng nghe cha nàng đề cập sơ qua.
-Hỗn đản, mau thả ta ra…
-Ngươi mau thả Dung nhi ra, mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi nhưng tuyệt đối ta sẽ không cho phép ngươi làm tổn thương bằng hữu của ta.
Trần Tinh không để ý đến Quách Tĩnh, hắn chuyển ánh mắt nhìn Hoàng Dung rồi
nói với giọng trêu tức
-Ngươi không phải thách ta sao? Hiện tại biết sợ?
Muốn ta tha cho ngươi cũng được, nhưng phải đáp ứng ta một điều kiện.
-Có chết ta cũng không đáp ứng, uổng công ta mời ngươi uống rượu không ngờ ngươi lại lấy oán báo ơn.
Tròng mắt Hoàng Dung xoay chuyển rồi hét lớn.
-Nếu ngươi muốn chết như vậy thì ta đành toại nguyện cho ngươi vậy.
Trần Tinh chầm chậm nâng cánh tay mình lên quá đầu, hắn tập trung lại khí thế
của mình, lần này còn dữ dội hơn cả lần trước sử dụng đối với tên hèn mòn vậy,
có điều hắn tản khí thế ta xung quanh cảnh vật chứ không tập trung vào người
Hoàng Dung, hắn chỉ muốn hù doạ nàng thôi, không khéo làm hỏng luôn tinh thần
của nàng thì hắn lại phải tốn công cứu trị nữa.
Phong vân biến sắc, cụm từ chắc hẳn ai cũng nghe qua thế nhưng có mấy người có
thể chứng kiến tâm trạng người có thể ảnh hưởng tự nhiên như Trần Tinh. Nước
sông từ bắt đầu dậy sóng, cuồn cuộn vỗ 2 bên bờ ngày càng dữ dội, gió thổi
ngày càng mạnh khiến cây cối xung quanh cũng bắt đầu nghiêng ngả. Đặc biệt hơn
hết là bầu trời nghe được tiếng sấm kèm theo mây đen kéo đến.
Quách Tĩnh thì ngây ngô nhìn cảnh tượng trước mắt, Hoàng Dung cũng không thể
tin được, trong lòng nàng không hiểu sinh ra cảm giác sợ hãi. Thật ra thì Trần
Tinh nào có bản lĩnh lớn như vậy, hắn chỉ dựa vào Đoạt Thiên Tạo Hoá Quyết làm
nền thôi, dùng để hù doạ thì được chứ để lâu không chừng ngay cả hắn cũng như
lúc trước nguy hiểm đến tính mạng.
-Ta đáp ứng! Ta chưa lấy chồng ta không muốn chết....huhu
Mặc dù đã tận lực tản khí thế ra môi trường xung quanh nhưng Hoàng Dung dù sao
hiện tại chỉ là một cô thiếu nữ chưa hiểu sự đời, làm sao có khả năng chống
lại dâm uy của Trần Tinh? Hắn nhanh chóng thu hồi khí thế cùng ngừng vận
chuyển công pháp, mọi thứ tức khắc trở lại bình thường như chưa từng có chuyện
gì xảy ra.
-Đáp ứng thì đáp ứng, ngươi bao lớn mà đòi lấy chồng?
-Hỗn đản, ngươi ức hiếp ta, huhu. Cha ta...chưa từng đánh ta...ngươi...hức hức.
-Được rồi, có đau gì đâu mà khóc nghe thương tâm thế?
-Không đau cái con khỉ...hức...ơ...tại sao không còn đau?
Hoàng Dung mếu máo, Trần Tinh thấy vậy cũng sử dụng Liệu thương thiên tiến
hành sơ cứu, vết thương ngoài da có thể nói dưới bàn tay của hắn thì từ đau
nhiều thành đau ít, từ đau ít thành hết đau. 1-2 vết bàn tay đáng là gì. Cứ
như một phép màu vậy, Hoàng Dung cũng tránh thoát ma chưởng của Trần Tinh,
nàng nấp sau lưng Quách Tĩnh kéo ống tay áo của y bộ dáng sợ sệt nhìn Trần
Tinh. Quách Tĩnh trước mặt Trần Tinh cứ như thằng hề nhảy nhót không làm được
gì hết.
-Không cần khẩn trương, bình thường ta là người rất nói lý lẽ, là nàng thách ta ra tay, ban nãy chỉ là một bài học nhỏ mà thôi, bằng hữu của ngươi cũng không làm sao cả. Nếu ta thật sự muốn giết nàng không cần phải nói nhiều như vậy.
Trần Tinh bắt đầu tiếp tục thản nhiên hống rượu như chưa từng có chuyện gì xảy
ra. Quách Tĩnh nghe được lời hắn cũng bình tĩnh trở lại, y thấy Trần Tinh nói
cũng có lý nên cũng an ủi một thoáng Hoàng Dung rồi tiến lại ngồi đối diện với
Trần Tinh.
-Ta muốn mạnh lên! Xin ngươi hãy giúp ta
Quách Tĩnh nghiêm túc nhìn Trần Tinh nói, Trần Tinh dĩ nhiên cũng không làm
khó y. Mục đích của hắn ban đầu cũng chính là chờ đợi câu nói này.
-Bên trong Triệu Vương Phủ nơi mà kẻ đánh với ngươi ban nãy có một tên gọi là Lương Tử Ông, người này có nuôi một con rắn thuộc giống quý hiếm thuộc loại Bồ Tư khúc xà, nếu ngươi hút hết máu của nó thì nội công của ngươi không chỉ gia tăng vượt bậc mà còn cải thiện tố chất của ngươi. Điều này là hoàn toàn chính xác, nếu không phải nó vô dụng với ta thì ta cũng đã đích thân đến lấy rồi. Liệu ngươi có dám mạo hiểm? Cơ duyên ta đã chỉ cho ngươi chính ngươi tranh thủ.
Quách Tĩnh nghe xong cũng trầm ngâm, trong lòng thầm nghĩ "nam tử hán đại
trượng phu, ta có gì phải sợ?" Sau đó y ngẩng đầu nhìn Trần Tinh ánh mắt cũng
trở nên kiên định.
-Đa tạ...
Trần Tinh phất phất tay không nói gì tiếp tục thưởng rượu, Lần này cuộc đối
thoại của hai người Hoàng Dung cũng không xen vào nữa, đến khi Quách Tĩnh trở
lại nàng mới chủ động hỏi
-Tĩnh ca ca, huynh thật sự muốn đi sao? Vậy ta sẽ đi cùng huynh...
-Không được, Dung nhi, nơi ta sắp đi rất nguy hiểm, hơn nữa mục đích là vì bản thân ta, làm sao có thể liên luỵ người khác?
-Chúng ta không phải bằng hữu sao? Huynh nói vậy tức là không xem ta là bằng hữu?
-Không..ta không có ý đó.
-Nếu huynh xem ta là bằng hữu thì phải cho ta đi cùng, nếu không chúng ta tuyệt giao...
-Dung nhi...haizz, thôi được rồi. Tối nay chúng ta bắt đầu hành động vậy.
-Ân...này, ngươi còn trẻ như thế vì sao võ công lại cao như vậy? Ban nảy ngươi có nói Bồ khúc tư xà không có tác dụng với ngươi chẳng lẽ là do ngươi cũng đã dùng biện pháp này ăn hết nên võ công mới đạt đến trình độ này?
Hoàng Dung tròng mắt loạn chuyển, chỉ một thoáng tiếp xúc nàng đã có cái nhìn
về Trần Tinh, cảm nhận được hắn không có nguy hiểm cùng địch ý nên lòng hiếu
kỳ trỗi dậy. Tuy lúc nảy bị đánh đòn nhưng lạ lùng là không đau cho nên thù
này nàng tạm thời ghi nhớ, về sau nếu có cơ hôi nhất định sẽ trả thù.
Cử động cũng như suy nghĩ của Hoàng Dung làm sao thoát khỏi pháp nhãn của Trần
Tinh? Kinh nghiệm giang hồ cùng kiến thức rộng làm sao hắn không biết Hoàng
Dung bề ngoài là hỏi vậy nhưng thật chất là đang thăm dò mình về xuất thân
cũng như biện pháp mạnh lên có thật sự hiệu quả?
-"Đúng là một tiểu hồ ly..." Trần Tinh trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng thì lại nói
-Tuổi tác không quyết định thực lực, hơn nữa sao ngươi biết ta vẫn còn trẻ?
-Xì~không muốn nói thì thôi...Tĩnh ca ca, chúng ta hay là trước tiên thăm dò tình hình trước xem thế nào. Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.
-Dung nhi nói rất đúng, hiện tại chúng ta nên lên đường.
-Chúng ta cũng cáo từ, sau này có duyên gặp lại.
Chiếc bè cập bờ, Quách Tinh cùng Hoàng Dung cũng cáo từ rời đi, Trần Tinh
không trả lời, hắn thản nhiên như cũ, đến khi bóng lưng 2 người dần khuất xa
Trần Tinh mới lẩm bẩm
-Có duyên sao? Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi.
Bầu trời nhanh chóng về đêm, Trần Tinh đang đứng trên mây nhìn xuống phía dưới
một nam một nữ đang lén lún trên mái nhà của một phủ đệ. Cảnh giới tối cao của
Lăng Ba Vi Bộ đã được Trần Tinh luyện thành từ rất lâu trước đây rồi. Cũng nhờ
vậy mà hắn có thể dễ dàng theo dõi người khác mà không sợ phát hiện. Việc còn
lại chỉ là đợi cốt truyện diễn ra theo đúng kịch bản mà thôi.
-Tĩnh ca ca, khinh công của huynh cũng không tệ à nhe.
Quách Tĩnh nghe được Hoàng Dung lời nói trong lòng cảm thấy trong lòng sướng
không sao tả được, y vội nói
-Nào có, Chỉ là thường xuyên leo trèo nên mới thuần thục mà thôi, làm sao dám múa rìu qua mắt thợ được. Võ công của ta…suỵt
Nói tới đây âm thanh cũng cắt đứt thay vào đó là thủ thế ý bảo Hoàng Dung im
lặng. Bởi vì phía dưới có động tĩnh, một đoạn âm thanh đối thoại truyền lại
như sau
-Tiểu vương gia nhốt cô nương ấy ở đây, ngươi đoán là để làm gì?
Người còn lại cười đáp
-Cần gì phải đoán? Từ lúc ngươi lọt lòng mẹ đến nay đã thấy được người nào xinh đẹp như thế chưa? Không nghĩ tới cô nương ấy sau khi xóa lớp ngụy trang ra cứ như tiên nữ vậy, người đã đẹp như vậy hèn gì phải làm cho bớt xinh lại không thôi cũng phiền phức…đáng tiếc.
-Xem bộ dáng của ngươi cứ tít cả mắt lại, nếu để tiểu vương gia biết ngươi nói tới cô nương ấy mà phía dưới lại cứng coi chừng bị chém đầu như chơi..
-Ngươi không phải cũng vậy sao? Còn nói ta…
-Thôi không nói chuyện này nữa, tiểu vương gia hôm nay đánh với người ta bị lép vế, cẩn thận không thôi ăn đòn nữa. Mau hoàn thành nhiệm vụ đi.
Người còn lại nói tiếp
-Vừa bắt nhốt người ta lại còn sợ người ta chết đói, đêm hôm khuya khoắt thế này còn sai huynh đệ chúng ta đưa thức ăn tới, thật là…..
-Thôi được rồi…
Âm thanh cũng êm bặt mà dừng, hai người này cũng đã tới gần hơn, một người cầm
đèn lồng, người còn lại bưng một hộp thức ăn, hai người đều mặc áo xanh, trên
đầu đội khăn nhỏ, kiểu dáng ăn mặc theo phong cách gia nhân.
-Chúng ta nên đi thôi, nơi này chắc không phải rồi.
Quách Tĩnh dự định rời đi, thế nhưng Hoàng Dung lại nảy sinh lòng hiếu kỳ,
nàng hạ giọng nói
-Chúng ta đi nhìn thử xem rốt cuộc là người đẹp thế nào.
Quách Tĩnh nghiêm túc nói
-Mục đích của chúng ta đến đây không phải là bồ tư khúc xà sao?
-Cứ đi xem một chút có sao đâu, hơn nữa chúng ta cũng không biết con rắn kia thế nào, biết đâu nhờ vậy mà tìm được nó thì sao?
Quách Tĩnh nghe Hoàng Dung nói có lý nên cũng đồng ý đi theo.
Vườn hoa của Triệu Vương phủ rất rộng nên mất một khoảng thời gian mới tới
trước một gian nhà lớn, phía trước cửa có người cầm binh khí canh gác sâm
nghiêm. Thấy vậy, Hoàng Dung cùng Quách Tĩnh cũng núp sang một bên, hai gia
nhân dừng lại nói gì đó với binh lính rồi binh lính mới mở cửa cho hai người
này đi vào.
Nhận thấy thời cơ đã đến, Hoàng Dung nhặt một hòn đá, búp một tiếng ném tắt
đĩa đèn, kéo tay Quách Tĩnh tung người vọt vào cửa, vượt tuôn qua hai người
gia nhân. Hai người gia nhân và đám thân binh vẫn chưa biết gì, chỉ cho là đá
trên mái nhà ngẫu nhiên rơi xuống.
Tiếng mắng chửi vang lên, lấy bùi nhùi đá lửa ra thắp lại đèn, đi qua một
khoảng sân lớn, mở một cánh cửa lớn bên trong bước vào.
Hoàng Dung và Quách Tĩnh rón rén theo sau, chỉ thấy bên trong là một dãy chấn
song làm bằng những thanh sắt cực lớn, như một cái chuồng giam nhốt thú dữ,
phía trong có hai người ngồi, rõ ràng là một nam một nữ.
Một người gia nhân thắp nến lên, đưa tay qua chấn song rào đặt lên bàn. Dưới
ánh nến sáng Quách Tĩnh nhìn thấy rất rõ ràng, không kìm được ngạc nhiên, chỉ
thấy người đàn ông râu tóc điểm bạc, mặt đầy vẻ tức giận, chính là Mục Dịch,
một cô gái trẻ tuổi cúi đầu ngồi cạnh y, không phải Mục Niệm Từ thì là ai? Có
điều nàng hiện tại xinh đẹp hơn lần trước rất nhiều, vẻ đẹp phải nói không
thua kém gì so với Hoàng Dung, dĩ nhiên lần trước lúc chiêu thân nàng đã tiến
hành trang điểm làm cho dung mạo mình bớt phần xinh đẹp đi.
Quách Tĩnh vô cùng ngờ vực, không sao hiểu được Tại sao họ lại ở đây? Trong
lòng thầm nghĩ: “ Phải rồi, nhất định là bị Hoàn Nhan Khang bắt về. Mà Hoàn
Nhan Khang có ý gì? Chẳng lẽ bị mình đánh nên giận chó đánh mèo, không được,
mình không thể liên lụy người vô tội” Vẻ mặt của hắn cũng trở nên nghiêm túc.
Trần Tinh lơ lửng phía xa, với trang phục dạ hành nên không ai phát hiện, với
tầm nhìn vượt trội người thường những sự việc diễn ra hắn đều thu hết vào mắt,
chỉ có âm thanh là không nghe được rõ ràng thôi, hắn chậc chậc lưỡi lầm bầm
-Hèn gì mọi người đều nói Mục Niệm Từ không thua kém Hoàng Dung, thì ra là làm cho mình xấu đi,
Hai người gia nhân lấy thức ăn rượu thịt trong hộp ra, từng tô từng tô đưa qua
chấn song. Mục Dịch chụp một tô ném ra ngoài, chửi:
Trong tiếng chửi mắng, chợt nghe đám thân binh bên ngoài đồng thanh nói:
Hoàng Dung và Quách Tĩnh nhìn nhau một cái, vội nép vào sau cánh cửa. Chỉ thấy
Hoàn Nhan Khang rảo chân bước vào, lớn tiếng trách mắng:
Tiếng quát lớn khá to rõ nên Trần Tinh có thể nghe rõ ràng, hắn xem chút nữa
cười sặc, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung cũng cố nhịn. Thì ra là do bị cú trời
giáng của Quách Tĩnh ban trưa nên Dương Khang cũng chính là Hoàn Nhan Khang bị
trẹo quai hàm, một bên mặt sưng tấy và giọng nói bị đớt.
Hai người gia nhân đều quỳ một chân xuống, cúi đầu nói:
Hoàn Nhan Khang nói:
Hai người gia nhân vội nói:
Hoàn Nhan Khang chờ họ khép cửa xong, tươi cười nói với cha con Mục Dịch, thế
nhưng vẻ mặt của hắn không cần phải tô điểm thêm chi tiết gì cũng có thể nhát
ma người khác, trẻ con gặp có khi còn oa oa khóc nữa.
-Cha, y đang nói cái gì vậy, sao ta nghe không hiểu.
Mục Niệm Từ nhìn sang Dương Thiết Tâm hỏi, sự ngây thơ đó làm cho Hoàn Nhan
Khang nhìn không chớp mắt nhưng rất nhanh thay vào ánh mắt phẫn nộ, câu hỏi
của nàng đã chạm vào tự ái của hắn.
Dương Thiết Tâm đương nhiên nghe hiểu, y tức giận nhìn Hoàn Nhan Khang chửi
-Ngươi bắt ta đến đây, đó là mời à? Bọn quan lại các ngươi ăn thịt người không sót một móng xương, chẳng lẽ ta còn thấy ít sao? Có gì mau nói có rắm mau thả.
Hoàn Nhan Khang cũng cảm thấy khó chịu, tiếng mắng chửi của Dương Thiết Tâm đã
át đi lời nói của hắn, nhưng công phu hàm dưỡng của hắn rất tốt, nên cũng mở
miệng nói tiếp.
-Nhung nhạo nhân nhẩm nhủa nhệnh nhái như nhế, nhên nhời nhiếm nhó, nha nhại nhông nhải nhà nhẻ nhó nhắt nhông nhòng, nhao nhại nhông nhêu nhích nhứ?. Nhỉ nhà nha nhà nhế nhử nhủa nhiệu nhương nhủ, nha nháo nhại nhiêm, nhỉ nhần nhể nhười nha nhiết, nhói nha nhết nhân nhới nhột nhị nhanh nhùng nhang nhồ, nhào nhiệt nhảo nhãng nhì nhông những nhụ nhương nhách nhạt nhà nhuá nhửa nhòn nhị nhánh nhượng nhiêm nhỉ nhuở nhách nhụ nhương. nha nhuốn nhời nhai nhị nhỉ nhơi nhài nhôm nhở nhệ nhá nhưỡng nhương nho nhành, nhau nhó nhở nhề nhê nhán. nhua nháu nháng nhột nhăm, nhợi nhi nhiệc nhã nhắng nhuống, nhoặc nha nhới nhủ nhênh nhân, nhoặc nhời nhão nhiền nhối nhưa nhệnh nhái nhới nhoàn nhôn, như nhậy nhá nhẳng nhải nhôi nhường nhều nhốt nhẹp sao?
(Dung mạo nhân phẩm của lệnh ái như thế, trên đời hiếm có, ta lại không phải
là kẻ có mắt không tròng, sao lại không yêu thích chứ?Có điều ta là thế tử của
Triệu vương, gia giáo lại nghiêm, chỉ cần để người ta biết, nói ta kết thân
với một vị anh hùng giang hồ, hào kiệt thảo mãng thì không những phụ vương
trách phạt mà quá nửa còn bị thánh thượng nghiêm chỉ quở trách phụ vương. ta
muốn mời hai vị nghỉ ngơi vài hôm ở tệ xá dưỡng thương cho lành, sau đó trở về
quê quán. Qua sáu tháng một năm, đợi khi việc đã lắng xuống, hoặc ta tới phủ
nghênh thân, hoặc mời lão tiền bối đưa lệnh ái tới hoàn hôn, như vậy há chẳng
phải đôi đường đều tốt đẹp sao?)
Dương Thiết Tâm trầm ngâm trong chốc lát, một lát sau y mới mở miệng
-Ta cần thời gian để suy nghĩ
-Như nhậy, nhại nhạ nhin nháo nhừ nhước, nhai nhị nhứ nhĩ nhơi.
Mọi việc tiếp theo như trong nguyên tác, Hoàn Nhan Khang tìm đến Bao Tích
Nhược để nói về việc này, nhưng lần này Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung không có đi
theo nữa mà chú tâm tìm kiếm bồ tư khúc xà
Quách Tĩnh nghĩ thầm vương phủ lớn thế này biết tìm ở đâu? Nếu làm kinh động
bọn Sa Thông Thiên thì chắc chắn là gặp đại họa, đang định bàn với nàng đột
nhiên trước mặt có ánh sáng lóe lên, một ngươi tay cầm đèn lồng, miệng ngân
nga câu tiểu khúc:
Ta yếu ớt nhỏ nhoi a.
Ngươi không thương ta thì thương ai?
Nếu ngươi thương ta a...
Lúc khoan lúc nhặt đi tới.
Quách Tĩnh định núp vào sau gốc cây thì Hoàng Dung đã bước ra chặn đường.
Người kia sửng sốt, chưa kịp mở miệng thì Hoàng Dung lật cổ tay một cái, một
ngọn Nga my thích sáng quắc đã kề vào cổ y, quát:
Người kia hoảng sợ hồn bất phụ thể, lát sau mới lắp ba lắp bắp nói:
Hoàng Dung nói:
Giản quản gia nói:
-Căn phòng phía đông chữ thiên số 2, xin anh hùng tha mạng.
Hoàng Dung nhận được thông tin nên cũng đánh ngất xỉu người này rồi cùng Quách
Tĩnh rời đi.
Trần Tinh nhìn hai người rời đi rồi lại nhìn sang căn phòng giam giữ Mục Niệm
Từ, trong lòng thầm nghĩ.
-Có nên để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên không, hay là ra tay cứu nàng?
Thân hình của hắn cũng biến mất, sau đó hắn xuất hiện trước cửa gian phòng,
hai tên lính canh thì cũng đã không còn cử động nữa.