Cửu U Nghịch Kinh


Người đăng: raply105@

Tôn nha hoàn không còn thiếu hiểu chuyện như khi xưa nữa, sự việc của Lâm
Triều Anh đã đem lại cho nàng một sự ảnh hưởng không nhỏ, tính cách của nàng
đã thay đổi dần theo thời gian. Tuy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, thế nhưng
nàng vẫn lựa chọn rời đi để nhường lại không gian cho Trần Tinh.

Trần Tinh bên ngoài không biểu hiện gì, thế nhưng cảm xúc của hắn cũng đang
rất ngổn ngang, tình cảm là thứ khó lý giải nhất, dù sao đi nữa những ký ức
sống cùng Lâm Triều Anh Trần Tinh vẫn chưa quên, không thể nhìn thấy nàng sống
cảnh người thực vật này.

Đã quyết định đương nhiên là thực hiện ngay, mặc dù không hiểu sao Linh khí
hiện tại có vẻ nhiều hơn trăm năm trước làm cho sự thiếu hụt năng lượng cũng
như thự lực của hắn cũng bổ sung nhanh chóng, nhưng Trần Tinh vẫn không có
thời gian suy xét vấn đề này.

Điều hắn cần làm chính tìm cách gợi lên ý chí tỉnh lại của Lâm Triều Anh, bởi
vì nàng không hề bị thương hay bị bệnh gì cả, thế nhưng Lâm Triều Anh vẫn hôn
mê, việc này đồng nghĩa với việc chính bản thân nàng đang trốn tránh hiện tại,
sợ phải tỉnh lại đối mặt nổi đau hay một thứ gì khác làm nàng lựa chọn chìm
đắm vào giấc ngủ.

Có 2 cách Trần Tinh nghĩ rằng có khả thi, thứ nhất chính là trực tiếp sử dụng
tinh thần lực để xâm nhập vào nội tâm của Lâm Triều Anh, thế nhưng chưa bao
giờ thử nên Trần Tinh lo lắng có thể để lại hậu quả không mong muốn. Cách thứ
2 thì chỉ có thể thông qua lời nói thôi, cách này có thể hiệu quả có thể không
nhưng được cái an toàn.

Trần Tinh không thể không suy nghĩ cho Lâm Triều Anh được, nên hắn quyết định
lựa chọn cách thứ 2, muốn đạt được hiệu quả tốt nhất Trần Tinh bắt buộc phải
đả thông kinh mạch của Lâm Triều Anh trước, bởi vì một thời gian dài hôn mê,
dù có được chăm sóc tận tình đến đâu đi nữa, cơ thể của nàng vẫn bị ứ đọng các
độc tố.

Dịch Cân Kinh là một lựa chọn hợp lý trong tình huống này, có điều Trần Tinh
đã quên, Dịch Cân Kinh chỉ hiệu quả đối với bản thân người tu luyện, còn Lâm
Triều Anh hiện đang hôn mê thì làm thế nào luyện được?

Hắn chợt nhận ra, mình thiếu khuyết rất nhiều thứ, tỷ như một công pháp thiên
về trị liệu?

-Cửu Âm Chân Kinh? Đúng...là nó...

Sau vài phút ngẫm nghĩ, Trần Tinh đôi mắt bỗng chốc sáng lên, hắn quên tuốt đi
Cửu Âm Chân Kinh có phần chuyên trị liệu chính là Liệu Thương Thiên, không thể
không nói mặc dù thực lực mạnh thì đã sao? Có những thứ vẫn thua người khác đó
thôi. Không thể khinh thường bất cứ ai bởi vì bản thân không ai là hoàn mỹ cả.

-Không được, vẫn không đủ...

Trần Tinh nhanh chóng lật bản Cửu Âm Chân Kinh xem đến phần Liệu Thương Thiên,
với vốn kiến thức của mình đương nhiên Trần Tinh nhìn ra Liệu thương thiên vẫn
không đủ để giúp Lâm Triều Anh đạt tới trạng thái mong muốn của hắn được.

-Khoan đã, Tẩu Mạch Di hồn đại pháp này...

Trần Tinh sau khi thất vọng chốc lát thì nhanh chóng bắt được linh quang, ý
tưởng chợt loé lên cũng đủ để một người tìm ra giải pháp, hắn không chờ đợi
nữa bắt đầu ngồi xuống xếp bằng vận chuyển Tẩu Mạch Di hồn đại pháp sao cho nó
thành thạo nhất.

Một giờ, 2 giờ, Trần Tinh mất tổng cộng 3 giờ để luyện tới đính phong nhất âm
Cửu Âm Chân Kinh, tốc độ có thể nói là khủng bố, có điều hắn vẫn chưa hài lòng
lắm về tốc độ tu luyện này, thế nhưng Trần Tinh không đắn đo vấn đề này nhiều
mà tập trung vào bước tiếp theo, bởi vì đây mới là quan trọng nhất, Dịch Cân
Kinh hắn đã thuộc nằm lòng, Liệu Thương Thiên cũng vậy, có điều kết hợp một
phần của hai môn pháp quyết này sẽ như thế nào?

Một chữa trị một điều tức, một của đạo gia một của phật gia. Trần Tinh song
chưởng hướng lên trời, sau đó cả hai tay bắt đầu ôm một vòng cung từ trên
xuống dưới từ ngoài vào trong giống như muốn ôm trọn cả bầu trời vậy. Lúc này,
bỗng bốc tay hắn biến ảo càng lúc càng nhanh, hai ngón tay bắt đầu điểm khắp
huyệt cơ thể mình, kết thúc bằng 2 huyệt dũng tuyền thất miên rồi Trần Tinh
lại bày ra tư thế mới...

Hắn trồng cây chuối, chính xác là hai chân hắn bắt chéo nhau chổng lên trời,
hắn tiếp xúc với mặt đất bằng đầu, 2 tay hắn khoanh trước ngực, bộ dáng vô
cùng kỳ quái....

Mặt của hắn bắt đầu đỏ rực lên, giống như quả táo vậy, xung quanh hắn bắt đầu
bốc khói, cơ thể hắn bắt đầu chảy ra chất lỏng màu đen, mùi cực kỳ khoa ngửi,
chính xác đây là tạp chất trong cở thể hắn.

-Quả nhiên hiệu quả....

Sau khoảng 5 phút, Trần Tinh thu công trở lại tư thế xếp bằng ban đầu, hắn có
thể cảm nhận được cơ thể sảng khoái hơn rất nhiều.

Nói về tích tụ tạp chất hay độc tố trong cơ thể thì hiện tại Trần Tinh đã tự
tin có thể giúp Lâm Triều Anh loại bỏ, chỉ có điều hắn hiện tại cần tắm rửa
trước, mùi hôi thối cứ như từ trong bãi rác đi ra ngay cả bản thân cũng không
chịu nổi nữa huống chi là người khác?

-Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào môn phái ta! Muốn chết!

Chính vì mặt mày đen nhém bị bao phủ bởi lớp tạp chất cho nên Lâm Lạc Hà không
nhận ra Trần Tinh, chứ bộ dạng hắn đã không thay đổi từ rất lâu rồi, Lâm Lạc
Hà thật ra là bé gái Trần Tinh khi bị mất trí nhớ cứu trở về, cũng chính là đệ
tử của Lâm Triều Anh, cái tên này cũng chính do nàng đặt.

-Nha đầu đủ hung hăng, không nghĩ tới cô nhóc lắm lem ngày nào giờ đã trở thành một đại cô nương rồi.

Trần Tinh đương nhiên là phát hiện có người từ trước, khi Lạc Hà xuất hiện hắn
cũng không bất ngờ lắm, chỉ có điều bản thân biến thành người hôi thối như vậy
thôi, cũng đành chịu, muốn đi tắm chỉ có một con đường duy nhất, đó chính là
đi ra bên ngoài Cổ Mộ, à phải Trần Tinh quên tuốt việc chắc có lẽ Vương Trùng
Dương hiện tại cũng đã tạo một thông đạo phía sau thông với nguồn suối rồi.

-Chết...!

Một lời không hợp liền động thủ, Trần Tinh cũng không bất đắc dĩ, hắn không
muốn ỷ lớn hiếp nhỏ a.

-Quá chậm... Lợi thế của dùng kiếm chính là ra chiêu phải nhanh biến ảo khôn lường, kiếm của ngươi chưa đủ nhanh!...Sai rồi, là ai dạy ngươi bộ kiếm pháp này? Làm sao lại có nhiều sơ hở như vậy?....

-Chát~

-Khi ra chiêu mông đừng có vểnh như vậy....!

-Ngươi..!

Trần Tinh 2 tay chấp sau lưng ra dáng cao thủ, hắn có thể dễ dàng tránh né
đường kiếm của Lạc Hà, thế nhưng động tác vỗ mông sau cùng của hắn làm cho
hình tượng này lại biến mất, hắn cũng không cố ý, suy nghĩ của hắn đối với Lạc
Hà cũng như một người lớn đang dạy dỗ đứa trẻ thôi.

-Được rồi Lạc Hà, để ta trước tiên đi tắm trước đã...

Nhận thấy hành động có phần hơi quá của mình, Trần Tinh vội vàng chuyển chủ
đề, Lâm Lạc Hà không còn là một cô bé nữa nên Trần Tinh không thể có những
hành động quá đáng được.

Trần Tinh nói xong cũng rời đi, Lâm Lạc Hà cũng không ngăn cản, bởi vì khi
nghe được có người nói ra tên mình, nàng cũng giống như bị điểm huyệt một
dạng, bất ngờ, nghi hoặc,... Đến khi nàng giật mình thanh tỉnh lại thì cũng
không còn thấy bóng dáng Trần Tinh đâu nữa.

Quay trở lại Trần Tinh, giờ phút này hắn đang ngâm mình dưới hồ, không chỉ đơn
giản là tắm rửa hết tạp chất mà hắn còn đang

Quay trở lại Trần Tinh, giờ phút này hắn đang ngâm mình bên dưới dòng suối,
không chỉ đơn giản là để tắm rửa mà hắn còn tận hưởng cảm giác yên bình hiếm
thấy này, dòng nước mát làm cho hắn thanh tỉnh hơn để nghĩ lại những việc đã
xảy ra,… bởi vì trên vai hắn vẫn còn rất nhiều gánh nặng, quá nhiều thứ phải
lo. Trần Tinh biết rất nhiều người giống hắn, đôi khi chỉ muốn an ổn mà sống
nhưng do nhiều nguyên nhân, hoàn cảnh đưa đẩy, lại làm cho bản thân càng lún
càng sâu, không được phép lùi về phía sau mà chỉ có thể tiến lên phía trước,
ngay cả đứng lại để thở cũng không được, nếu không sẽ bị loại bỏ khỏi dòng
chảy định mệnh này.

-Tính toán thời gian, hiện tại hẳn là mở đầu của Anh hùng xạ điêu thì phải, có nên đến Thiếu Lâm tự lấy Cửu Dương Thần Công không nhỉ….

Trần Tinh bắt đầu lẩm bẩm một mình, hắn cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của
mình ngoằn nghoèo theo gợn sóng, rồi lại ngước lên nhìn bầu trời, cuối cùng
lắc đầu thở dài.

Trần Tinh nhảy lên mặt nước, mặc vào y phục của mình sau đó đi từng bước trở
về Cổ Mộ, cảm giác đi trên chính đôi chân mình không phải ai cũng hiểu được nó
tuyệt diệu như thế nào đối với một người nằm suốt hơn trăm năm.

Khoảng cách cũng không xa lắm cho nên Trần Tinh chỉ mất vài phút đi bộ về Cổ
Mộ, đi đến trước cửa hắn đã thấy được 3 người đang đứng ở đây, bộ dáng như
đang tìm kiếm gì đó, Lý Mạc Sầu thì không nói tới vì vẫn là người mới cho nên
Trần Tinh cũng không để ý nhiều, thế nhưng 2 người còn lại thì làm cho Trần
Tinh cảm thán không thôi, thương hải hóa tang điền, chỉ một giấc ngủ thôi đã
qua gần 20 năm, nếu như thêm một lần nào nữa ai biết được khi hắn tỉnh lại thì
tất cả những người quen biết đã chết hết rồi hay không? Chỉ nghĩ thôi Trần
Tinh cũng cảm thấy bản thân mình hành sự còn quá thiếu sót. Ngộ nhận về thực
lực chính là nguyên nhân khiến cho bản thân sản sinh ra ý nghĩ lười biếng
trong việc tu luyện, đứng ở đỉnh cao một phương trời này không có nghĩa là
mạnh nhất… hậu quả chính là những nữ nhân của mình hiện tại không biết sống
chết như nào còn bản thân mất đi thực lực vốn có….

-Ngươi…ngươi thật sự…

Nhìn thấy Trần Tinh bộ dáng, cả Tôn nha hoàn cùng Lâm Lạc Hà đều thật sự không
thể nói nên lời, một phần là do Trần Tinh thật sự vẫn còn sống, một phần khác
là không nghĩ tới hình dáng của hắn không thay đổi gì sau ngần ấy năm, không
chính xác là thay đổi về khí chất.

-Có phải 2 người có rất nhiều điều muốn hỏi không?

Trần Tinh đứng đối diện mỉm cười từ tốn hỏi, nói đến thì thật sự dựa theo trí
nhớ hắn cũng không có nhiều tình cảm với 2 người này lắm. Bởi vì thời gian gặp
nhau phải nói là rất ngắn với lại thời gian hắn ở trong Cổ Mộ cũng không
nhiều.

-Đúng vậy, thật sự chúng ta không hiểu chuyện gì đang diễn ra cả, sau khi tiểu thư mang ngươi về đây thì lúc đó ngươi hẳn đã chết rồi chứ? Vì sao hiện tại ngươi vẫn còn sống? Hình dáng của ngươi cũng không già đi?

Trần Tinh nhìn Tôn nha hoàn, trong 3 người dĩ nhiên là người vai vế lớn nhất
mở miệng rồi.

-Một lời không thể nói hết, ta chỉ có thể cho các ngươi biết thật ra lúc đó ta không chết, chỉ là cần có thời gian để hồi phục lại thôi. Còn vì sao hình dáng ta không thay đổi sao? Vấn đề này khi nào có thời gian hãy nói, trước mắt để ta tiến hành thử trị liệu cho Triều Anh trước đã.

-Ngươi có cách cứu tiểu thư?

-Cách là có, nhưng ta không chắc hiệu quả sẽ thành công, thế nhưng tuyệt đối an toàn...

Trần Tinh dứt lời thì Tôn nha hoàn cũng chen miệng vào, không thể không nói
mức độ trung thành của Tôn nha đầu này đối với Lâm Triều Anh thật sự là điểm
Trần Tinh xem trọng nhất.

Trong 2 người còn lại chỉ có Lý Mạc Sầu là mân mê đầu nhỏ rồi nắm tay áo sư
phụ của mình giật giật ý muốn hỏi chuyện gì, thế nhưng Lâm Lạc Hà chỉ lắc đầu
rồi đi theo Trần Tinh vào.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn, Trần Tinh đã đứng trước giường Lâm Triều Anh,
hắn không còn do dự như lúc ban đầu nữa, Trần Tinh sắp xếp cho những người
khác ở bên ngoài, bản thân thì ở phía trong bắt đầu công việc trị liệu của
mình, hắn biến ảo bàn tay điểm các huyệt trên người Lâm Triều Anh, rồi sau đó
giúp nàng làm các tư thế như hắn làm lúc trước. Sau khi làm xong tất cả việc
còn lại chỉ là đợi tạp chất cùng độc tố tích tụ bị tống ra khỏi cơ thể cũng
như việc đả thông kinh lạc giúp hồi phục sức khoẻ.

-Cửu Âm Chân Kinh, Dịch Cân Kinh,... Không bằng gọi là Cửu Âm nghịch kinh đi.

Trong thời gian chờ đợi, Trân Tinh cũng tiện thể đặt tên cho môn công pháp trị
liệu của mình, phương pháp tu luyện ngịch luyện từ dịch cân kinh cùng với khả
năng trị liệu của Cửu Âm chân kinh, kéo ngươi gần như "chết" trở lại trạng
thái khoẻ mạnh thì cái tên này coi như thích hợp rồi.

Mười phút trôi qua, gần gấp đôi thời gian luyện của Trần Tinh, thế nhưng Lâm
Triều Anh cũng không có biểu hiện gì xảy ra ví như đỏ lên bốc khói hay đại
loại là biểu hiện gì khác thường.

Trần Tinh không biết nguyên nhân, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng Lâm Triều
Anh sẽ không có chuyện gì xảy ra, bởi vì phương pháp này là tổng hợp các lý
luận về sự khác nhau trong quá trình điều trị từ Liệu Thương Thiên cũng như
những khả năng loại bỏ độc tố từ Dịch Cân Kinh.

Kiên nhẫn chờ đợi, đến phút thứ 20... Không chỉ riêng những người ở ngoài sốt
ruột Trần Tinh cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng.

-Tại sao lại không có hiệu quả? Tất cả đều không có sai sót, như vậy nguyên nhân là do đâu?

Trần Tinh không thể hiểu được tại sao phương pháp của mình lại không thành
công, nếu như phương pháp đúng mà không mang lại hiệu quả thì chỉ có bản thân
người thực hiện sai sót thôi.

-Ta sai ở đâu đây?...là ở chỗ nào chưa hoàn thiện?...Đúng rồi..chính là nó...

Trần Tinh không gấp gáp mà bắt đầu cố giữ đầu óc tỉnh táo cũng như làm cho bản
thân bình tĩnh hơn, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tìm ra biện pháp giải
quyết vấn đề, lý luận này đương nhiên hoàn toàn đúng, chỉ chốc lát hắn đã nhận
ra được sự thiếu sót trong quá trình cứu trị.

Liệu Thương Thiên trong Cửu Âm chân kinh chuyên về lý luận chữa trị thiên về
âm huyệt, thế nhưng Dịch Cân Kinh lại là một môn công pháp không âm không
dương, dù có nghịch luyện đi nữa thì nó cũng không phân biệt ra âm dương mạch
được. Vì thế bản Cửu Âm nghịch kinh của hắn không thể cân bằng hoặc đi theo
một hướng chuyên biệt. Bản thân tự hành vận chuyển thì cơ thể sẽ tự động
chuyển hoá một phần âm lực chuyển sang dương lực cũng giống như hàng rào bảo
vệ cơ thể của các tế bào vậy, nó làm cho Trần Tinh bỏ sót.

Nếu dùng để cứu trị người khác thì đương nhiên yếu tố lạ mất ổn định thì cơ
thể người được trị liệu sẽ không tiếp thu được rồi. Đây cũng là nguyên nhân
Lâm Triều Anh chẳng hề có phản ứng gì cả.

Việc này cũng đặt ra sự lựa chọn cho Trần Tinh, hiện tại hắn có hai con đường
khả thi để thực hiện. Thứ nhất chính là làm cân bằng lại thứ hai chính là hoàn
toàn sử dụng một loại lực lượng hoặc âm hoặc dương. Suy đi ngẫm lại rốt cuộc
Trần Tinh chỉ còn một hướng để đi. Chính là phân hoá làm chuyên biệt lực lượng
thành Âm lực.

Đây cũng không đơn giản, khó khăn ở chỗ làm sao chuyển hoá trạng thái cân bằng
của Dịch Cân Kinh, nếu như giải quyết được vấn đề này thì bài toán coi như
hoàn thành. Trần Tinh sử dụng tất cả kiến thức của mình, mức độ tập trung của
hắn phải nói là cực độ.

-Có rồi...

Trần Tinh mừng rỡ không kìm được la lớn một tiếng, đúng! Hắn đã tìm ra giải
pháp, chính là kết hợp với một môn công pháp nữa, môn công pháp này không xa
lạ gì chính là Thiên Sơn Lục Dương chưởng, nghe thì có vẻ vô lý, âm lực thì
tại sao lại là Thiên Sơn Lục Dương mà không phải là một môn công pháp thiên về
lạnh giá như Huyền Băng Quy tức chẳng hạn?

Nhưng cái gì cũng có lý do của nó, đơn giản là câu nói Cực Dương sinh Âm của
Đạo gia, một khi Dương lực đạt tới cực hạn thì khi thay đổi một môi trường
khác, nó đã bị tác động từ bên ngoài làm cho Dương lực không giữ được trạng
thái cùng cực của mình nữa mà bị biến đổi về chất theo hướng ngược lại. Nó sẽ
chuyển hoá tất cả thành âm lực giống như phản ứng dây chuyền vậy. Tất cả âm
lực này sẽ theo lộ tuyến mà Trần Tinh đã định hướng trước tiến hành trị liệu
cho Lâm Triều Anh.

Không chờ đợi được nữa, Trần Tinh nhanh chóng kết hợp tất cả lại với nhau,
từng dữ kiện nhỏ từng chi tiết một được Trần Tinh sửa đổi lại sao cho nó là
một môn chỉnh thể công pháp mới.

Trần Tinh gọi nó là Cửu U Nghịch Kinh!

Hy vọng ngươi không làm cho ta thất vọng....


Nghịch Thần Ký - Chương #94