Người đăng: raply105@
Sau khi khối cầu mang theo chúng nữ xuyên qua tiên lộ. Trần Tinh cũng thở
phào, hắn giờ phút này đã hoàn toàn kiệt sức, nguồn năng lượng trong cơ thể
cũng đã khô kiệt, hơi thở cũng yếu dần, cũng may là trong lúc chiến đấu hắn
nhớ lại một chút ký ức, nếu không thì...
Phân thân Trần Tinh nhìn bản thể chỉ còn lại 1 chân không nguyên vẹn, đã cháy
ghét nám đen, hai tay một chân cũng đã bị sét đánh đoạn. Bây giờ nhìn không ra
hình người, bộ ngực cũng lộ ra những khúc xương trắng hếu.
Đây là sự cách biệt giữa phàm nhân và tiên nhân. Mặc dù thân thể hắn đã là bán
thần nhưng không có tu vi chèo chống, bị đối phương tha hồ oanh thì cũng như
hổ lạc đồng bằng bị chó khinh thôi.
Cũng chính vì thân thể là bán thần nên Trần Tinh mới đủ khả năng chèo chống
đến bây giờ, nhưng hiện tại cũng không khá hơn mấy, bởi vì vết thương quá
nặng, để duy trì thân thể không bị trở lại phàm nhân, cơ thể của hắn tự động
phong bế lại, cho đến khi nào Trần Tinh có đủ lực lực giải toả hạn chế thì
thân thể hắn sẽ trở lại bán thần. Còn bây giờ thể xác hắn cũng tương tự Hulk ở
hình người thôi.
Chính vì vậy, việc hồi phục của hắn trở nên dài hơn, nhờ có Long Phượng Hoan
Hỉ chân kinh nên cơ thể của hắn đã bắt đầu tự động chữa trị. Thế nhưng trong
10 năm này, hắn cũng chỉ đột phá giai đoạn đến luyện cốt nhập môn thôi.
Sót lại một chút khát vọng sống, theo bản năng, Bản thể Trần Tinh tự động vân
chuyển Huyền Băng Quy Tức Pháp, môn công pháp này sẽ hạn chế tối đa việc cơ
thể hao tổn năng lượng của. Và tiến hành hấp thu hàn khí tiến hành chữa trị cơ
quan.
Bản thể Trần Tinh bắt đầu ngưng kết từng tầng băng sương mỏng bên ngoài, máu
của hắn cũng đã ngừng chảy, nếu soi dưới kính hiển vi, sẽ thấy các tế bào bắt
đầu tăng sinh và chữa trị.
Phân thân Trần Tinh được bản thể hắn tạo ra trong lúc cơ thể không ở trạng
thái đỉnh phong, cho nên cũng chỉ là khoẻ mạnh hơn người bình thường một chút
thôi. Đủ sức mang hắn chạy...
Đây không phải là điều quá quan trọng, bởi vì phân thân sở hữu ký ức hiện tại
của hắn sau khi bị phong ấn kể cả một phần ký ức trước khi bị phong ấn, là lúc
2 năm hắn ở trên đảo.
Một ngày một đêm không ngủ không nghỉ chạy trốn luồn lách, Phân thân Trần Tinh
đã mang bản thể hắn đến một nơi an toàn. Do có huyết mạch liên hệ nên phân
thân có thể sử dụng nhẫn trữ vật của bản thể.
Đây cũng là một lợi thế, nhờ vậy mà Trần Tinh được cung cấp bổ sung hàn khí
trên chiếc giường Hàn Ngọc. Nhằm để tránh việc hàn khí bị hao hụt do Trần Tinh
đang không phải chủ động hấp thu, nên phân thân của hắn đã làm một cái nắp
bằng đá lên. Bây giờ nó trong giống như một quan tài bằng đá vậy.
Phân thân của hắn bắt đầu trông coi nơi này và bắt đầu tu luyện như là một cơ
thể độc lập. Đến khi nào nguồn năng lượng trong cơ thể phân thân không đủ duy
trì nữa thì nó sẽ tự động biến mất.
Nước chảy mây trôi, vật đổi sao dời, chóp mắt mà đã sáu mươi năm.
Bản thể Trần Tinh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cơ thể hắn đã mọc ra
hai tay lẫn chân rồi, chỉ thiếu da là thịt thôi.
Trong khi đó, phân thân của hắn cũng đã trở sắp tới hồi kết rồi. Cùng lắm thì
có lẽ chịu thêm vài chục năm nữa thôi. Bề ngoài tuy không có gì thay đổi nhưng
đầu tóc lại là môt màu trắng xoá, đôi mắt cũng đã ảm đạm.
-Bản thể của ta ơi, khi nào ngươi mới chịu tỉnh lại đây...
Phân thân giống như là một người khác vậy, y lắc đầu cười khổ nói. Rồi một tay
vác nguyên cả quan tài đá rời đi.
60 năm canh gác không ra bên ngoài, hiện tại lại rời đi làm cho phân thân Trần
Tinh có chút không quen, nhưng đây là điều bắt buộc, hắn phải tìm một nơi an
toàn để bảo vệ bản thể phòng hờ mình không chịu nổi.
Phân thân bắt đầu bước vào cuộc hành trình du lạc tứ phương, nhằm tìm kiếm nơi
thích hợp nhất.
Trong 1 năm đầu, không có nơi nào, núi nào đạt yêu cầu của hắn, đến năm thứ 2
cũng tiếp tục như vậy. Nhưng trong năm này hắn đã thu một tên đồ đệ, rất có tư
chất luyện kiếm, là một trẻ mồ côi, ngay cả tên cũng không có.
Thấy vậy Trần Tinh lấy Độc Cô cho hắn, tên thì không có, bởi vì không cần
thiết. Trong 5 năm tiếp theo. Độc Cô luôn đi theo hắn, học tập những lý luận
kiếm thuật và từ Trần Tinh. Đến khi y trưởng thành 18 tuổi mới rời đi.
Từ đo về sau Trần Tinh cũng không còn nghe tin tức gì của hắn nữa bởi vì trải
qua gần 20 năm tìm kiếm khắp đại giang nam bắc, rốt cuộc hắn đã tìm được vị
trí thích hợp, đó là chính là Núi Chung Nam sơn.
Hắn bắt đầu sử dụng Hư Không Tạo Vật làm ra một cự đại mộ không lối đi với
nhiều căn phòng bằng đá và đầy rẫy cơ quan. Rồi đặt bản thể Trần Tinh nơi đó,
sau khi hoàn thành xong tất cả, thời gian cũng đã trôi qua gần 100 năm. Cũng
là lúc phân thân của hắn tan biến.
-Này Đồng Tân đạo hữu, không biết Ngọc Đế tại sao phải phái chúng ta đến để tìm một người và bảo vệ hắn, thế nhưng không nói cho chúng ta hình dáng ra sao và ở đâu làm sao mà tìm? Quan trọng nhất là, kẻ này bị thiên đạo che phủ không thể tính toán vị trí hắn được
Một người mập mạp cầm trong tay chiếc quạt được đan bằng lá phe phẩy hướng về
một người bề ngoài trong như đạo sĩ trên lưng còn vác một thanh kiếm phàn nàn.
-Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, chuyện này hình như có liên quan đến việc hơn 3 tháng trước có người tự ý đánh vỡ thiên đạo quy tắc thì phải, ta cũng chỉ biết được nhiêu đó thôi.
Người được gọi Đồng Tân này cũng kiên nhẫn hồi đáp.
-Nhắc đến mới nhớ, hinh như người này thân phận rất khủng bố, nếu không làm sao bề trên lại gấp rút điều động lực lượng như vậy.
-Bề trên làm việc nào đến lượt chúng ta xen vào? Thôi cố gắng tìm kiếm thôi.
-Đúng, hoạ từ miệng mà ra, bây giờ cánh cửa tiên môn cũng xảy ra vấn đề rồi, haizzz
Vị đạo sĩ này không muốn dây dưa nữa, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị dẫn đầu
tiến về phía trước. Được một đoạn, 2 người thấy một thanh niên khắp người bị
thương, liếc nhìn nhau 2 người tiến tới xem xét.
-Vị tiểu hữu này, vì sao lại ra nông nổi này.
Vị thanh niên này ngẩng đầu nhìn 2 người này không hiểu sao mở miệng trả lời.
-Khụ, khụ, Nói ra để cho hai vị chê cười, chỉ là kháng Kim thất bại mà thôi, bản thân ta có chết cũng không than một lời, chỉ tiếc cho dân chúng chịu khổ lầm than thôi.
-Xin hỏi tiểu hữu tên là gì?
-Hồi hai vị, tại hạ họ Vương tên một chứ Triết, tự là Duẫn Khanh.
2 người này nghe xong, liếc nhìn nhau, người lưng đeo kiếm bấm đốt ngón tay,
sau đó vuốt chùm râu của mình. Rồi đưa tay điểm vào trong trán của người này.
Động tác rất chậm nhưng người thanh niên này cả người không thể cử động, đến
khi dòng tin tức truyền vào đầu hắn cũng như hồi phục lại tinh thần thì có thể
hắn cũng đã không còn vết thương và trong đầu hắn nhiều ra một bộ công pháp
tên là Tiên Thiên Công.
Mọi chuyện trải qua cứ như giấc mơ, đến khi thanh niên này rời đi thì 2 bóng
người này lại hiện ra.
-Đồng Tân đạo hữu, xem ra chúng ta không cần tìm người kia nữa. Haha
-Đúng vậy, người kia được thiên đạo che dấu nhưng trong số mệnh tên kia, ta đoán ra được người kia không có chuyện gì, chúng ta có thể trở về phục mệnh được rồi.
Vị đạo trưởng lưng đeo kiếm vuốt chòm râu cười nói. Sau đó hai người thân hình
cũng từ từ tiêu thất.
Quay trở lại vị thanh niên tên Vương Triết này, hắn không ai khác chính là
Vương Trùng Dương sau này, ngày hôm nay cũng chính là ngày cuộc đời của hắn
thay đổi.
Là người thông minh tài trí, hắn biết mình không phải nằm mơ nhất là trong đầu
nhiều hơn một bộ Tiên Thiên Công làm tính cách hắn trở nên cũng thay đổi. Mục
tiêu của hắn cũng đã trở thành tu đạo.
-Không nghĩ tới trên đời này có Tiên nhân thật sự... Xem ra ta đã quá thiển cận.
Cũng chính lúc này cái tên Vương Trùng Dương ra đời, với ý nghĩa làm lại cuộc
tời khi còn dương thế.
-Như thế nào ở đây lại xuất hiện một toà cổ mộ lớn như vậy?
Diễn biến từ đây theo như nguyên tác, cho đến khi Lâm Triều Anh chiếm lấy toà
Cổ Mộ.
Thân người thướt tha, khuôn mặt cực đẹp, đôi mắt trong suốt như ngọc, lóng
lánh như sao trời, điểm tô cho nó là hàng lông mi dày đầy quyến rũ, chỉ một
ánh mắt cũng không biết bao nhiêu người bị hớp hồn.
Sóng mũi cao ngay trung tâm, chia khuôn làm cho nó cân xứng nhất. Bờ môi đỏ
hồng ướt át đấy mê người. Tóc xoã vai, nàng mặc một bộ đồ màu đỏ chót cứ như
tân nương vậy.
Hơn thế nữa tính cách có thể nói là dám yêu dám hận, đặc biệt không phải bình
hoa một dạng. Có thể nói Lâm Triều Anh là hiện thân của người phụ nữ đang tồn
tại ở đỉnh cao. Có thực lực cũng như đủ xinh đẹp tự tin về bản thân mình. Chỉ
tiếc, nàng yêu không đúng người, nếu là Trần Tinh thì hắn sẽ không nói hai lời
thu trước tính sau, thế nhưng.....
-Tức chết ta.... Đạo sĩ thúi có gì hay ho? Ta chiếm lấy nơi ở của ngươi để xem ngươi còn nơi nào để tu luyện? Sao nơi này lại lơn như vậy.
Giọng nói trong trẻo vang lên trong một không gian tối tăm. Ánh đèn mập mờ
chiếu rọi 2 bóng người đang đi tới.
-Tiểu thư, nơi này lạnh như vậy lỡ có thứ gì không hay ho xuất hiện thì sao?
-Sợ cái gì? Gan ngươi cứ như chuột vậy? Đừng nói nữa, mau theo ta để xem trong đây có cái gì.
Không gian được thắp sáng, trước mặt 2 người xuất hiện một cỗ quan tài bằng
đá, chỉ ảnh hưởng bởi hàn khí thôi cũng đủ làm cho 2 ngươi cảm giác như rơi
vào hầm băng.
-Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, ở nơi này ta thấy không ổn lắm.
-Không có chuyện gì, nhìn nó không giống quan tài lắm, để ta mở nó ra xem.
Không thể không nói, lá gan của Lâm Triều Anh rất lớn, nếu đổi lại là một
người khác, 90% lựa chọn là sẽ rời đi rồi.
Nàng đi từng bước về phía trước, khi khoảng cách đã đầy đủ, nàng phách chưởng
vào phần phía trên của chiếc quan tài này.
Hơi nước hoà lẫn bụi đá làm cho tầm nhìn trở nên hạn chế, sau một lúc Lâm
Triều Anh mới thấy rõ bên trong chiếc quan tài chưa gì.
Không ai khác chính là Trần Tinh, trải qua thời gian gần 100 năm cơ thể hắn
cũng đã hồi phục lại như cũ, tay chân đều đã trở lại nguyên vẹn. Chỉ có điều
nếu để ý kỹ, trong cơ thể hắn bây giờ không khác gì một người bình thường, cơ
thể ốm yếu, dáng người gầy gò hốc hác, tự phong bế nhưng suốt một thời gian
dài mà không được cung cấp bổ sung năng lượng đương nhiên sẽ trở thành như
vậy.
-Tiểu thư.... Hắn...có phải là người chết nằm trong cỗ quan tài này không....
-Xú nha đầu, im lặng một chút, để ta kiểm tra.
Lâm Triều Anh cốc đầu nha hoàn của mình rồi đi tới phía trước kiểm tra.
Sự gan dạ của một người không nhất thiết phải đàn ông mới có, phụ nữ đôi khi
vượt trội về mặt này.
-Ủa, như thế nào kẻ này lại còn hơi thở?
Cảm nhận được bộ hơi thở yếu ớt của Trần Tinh nên Lâm Triều Anh cũng tỏ ra
hiếu kỳ.
Đi tới gần hơn, nàng chăm chú nhìn gương mặt hắn, tuy có vẻ gầy gò nhưng đường
nét rõ ràng, chứng tỏ đây nhất định là một mỹ nam tử.
Cũng chính lúc này, Trần Tinh đôi mắt từ từ mở ra, khoảnh khắc đầu tiên hắn
nhìn được không gì khác chính là khuôn mặt của Lâm Triều Anh.
Lâm Triều Anh cũng bị giật mình nhanh chóng lùi lại phía sau quan sát Trần
Tinh. Hắn ngồi vậy, ánh mắt có vẻ ngơ ngác, hắn nhìn xung quanh rồi đưa tay
gãi gãi đầu, trông cứ như một thằng thiểu năng trí tuệ vậy.
Huyền Băng Quy tức pháp, nhược điểm trí mạng của nó là người tu luyện ở trạng
thái ngủ đông, nên trí nhớ cũng sẽ bị băng phong. Cũng chính vì vậy có thể
nói, Trần Tinh hiện tại trí nhớ của hắn như là một tờ giấy trắng, thân thể
ngoại trừ khả năng hồi phục nhanh nhờ Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh ra thì
không còn mạnh như trước, bởi vì thể chất Bán Thần của hắn cũng đã tự động
phong bế nhằm cho hắn không rớt xuống giai đoạn phàm thai. Nội lực hay còn
được gọi là năng lượng cũng như Linh khí trong cơ thể đã cạn kiệt hết vì để bổ
sung cho quá trình tái sinh của cơ thể.
-Ngươi là ai? Vì sao ở nơi này?
Lâm Triều Anh cảnh giác nhìn về phía Trần Tinh, từ đầu đến cuối nàng đeo không
rời mắt khỏi hắn, thế nhưng với ánh mắt của nàng làm sao không nhìn ra Trần
Tinh hoàn toàn chỉ là một người bình thường. Tuy vây, không thể chỉ dựa vào bề
ngoài mà đánh giá người khác, cẩn thận là vấn đề thiết yếu.
-Ta là ai? Nơi này là nơi nào?
Trần Tinh ngu ngơ gãi đầu tự hỏi, ánh mắt hắn nhìn dáo dác xung quanh, sau đó
lại dừng trên cặp ngọc phong cao ngất của Lâm Triều Anh
-Tỷ Tỷ, ta đói, ta muốn ăn bánh bao…
Lâm Triều Anh dù là cường nữ nhân nhưng đối mặt với lời nói khiếm nhã này cũng
tức giận, thế nhưng khi nàng dự định ra tay cũng cảm giác được Trần Tinh có vẻ
trí não không được bình thường lắm cũng dừng động tác lại và từ từ lại gần
hắn.
-Ngươi không nhớ bản thân mình là ai sao?
Trần Tinh vẫn bộ dáng ngu ngơ rồi nhìn chằm chằm cặp Ngọc Phong của Lâm Triều
Anh rồi khóe miệng còn chảy nước dãi.
Lầm Triều Anh cũng chú ý tới đôi mắt của Trần Tinh, ánh mắt không chứa dâm dục
nào cả, chỉ có đói khát, cực độ đói khát mà thôi. Điều này là đương nhiên, cơ
thể hắn đang suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
-Tiểu tôn, mau đi chuẩn bị thức ăn.
Lâm Triều Anh quay đầu căn dặn nha hoàn của mình rồi ngồi xuống bên cạnh Trần
Tinh, nàng muốn tìm hiểu bí mật đằng sau con người này. Lòng tò mò của nữ nhân
luôn luôn rất lớn, đặc biệt là nữ cường nhân. Ánh mắt Trần Tinh di chuyển theo
động tác của nàng.
Mặc dù biết hắn là đang đói bụng nhưng Lâm Triều Anh đương nhiên là cũng cảm
thấy khó chịu khi có một người nam nhân nhìn chằm chằm vào bộ ngực của mình.
-Này, nếu ngươi còn nhìn nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi ra.
Trần Tinh bị mất trí nhớ chứ không phải trở nên ngu si đần độn trí não chậm
phát triền. Hắn nghe Lâm Triều Anh nói vậy thì vội dùng hai tay che lại cặp
mắt của mình, sau đó mở 2 ngón tay qua khe hở tiếp tục quan sát cặp ngực căng
mọng kia.
Lâm Triều Anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là không để ý đến Trần Tinh
nữa, nàng đi xung quanh quan sát nơi này thắp sáng mọi nơi, cuối cùng nàng
dừng lại trên chiếc giường đá này, lúc nảy nàng cũng đã cảm nhận được hàn khí
phát ra từ nó, thế nhưng nàng cho là do lâu không có mặt trời cộng thêm nhiệt
độ âm u nên nó sẽ lạnh.
-Tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị rồi…
Dòng suy nghĩ bị cắt đứt, nên nàng cũng không tiếp tục dò xét nữa..
-Này, đồ ăn…
Nàng nhìn về phía Trần Tinh dự định gọi hắn nhưng nào đâu còn bóng hình của
hắn nữa? Vừa nghe được 2 tiếng đồ ăn thì Trần Tinh cũng đã chạy về phía trước
rồi.