Người đăng: raply105@
Sau khi ra khỏi phòng, Trần Tinh an ổn đi theo phía sau số 1. Hắn không hêt có
ý định hỏi thăm cái gì; thế nhưng đột nhiên phía trước truyền tới thanh âm:
-Ngươi thân thủ rất tốt nhưng khi ngươi gia nhập học viện rồi, mọi việc phải tuân theo nội quy, nhất là trong học viện, ngươi nhất định phải sử dụng ma pháp để giành chiến thắng. Còn có mâu thuẫn cá nhân có thể lên sinh tử đài giải quyết. Khi đó ngươi có thể sử dụng bản lĩnh của mình.
Thanh âm rất bình thản không nghe ra bất kỳ tình cảm nào, tựa như số 1 chỉ là
thuận miệng nói như thế, Trần Tinh nghe vậy cũng nhẹ gật đầu cám ơn một tiếng.
Sau khi an bài ổn thoả, cũng như giới thiệu nội quy lẫn vị trí phòng học, số 1
dẫn Trần Tinh tìm kiếm một nơi an bài để ở tạm.
Bất quá vì quá gấp gáp, cho nên muốn sắp xếp nơi ở hiển nhiên là không kịp,
đối với việc này, Trần Tinh tựa hồ cũng không quan tâm lắm, hắn nói:
-Không sao, Số 1 huynh đệ, ta ở đâu cũng vậy, chỉ cần một nơi yên tĩnh là được.
Số 1 nghe Trần Tinh nói thế cũng im lặng suy ngẫm, một sát sau hắn mở miệng
đáp:
-Vậy ngươi ở tạm trên sân thượng của phòng học chính đi, ở đó thông thường rất ít người đến. Ta sẽ sai người dọn dẹp, còn nữa nếu như đã gia nhập học viện rồi cứ gọi ta học trưởng là được. Còn về tên, xin lỗi vì lý do bảo mật nên không thể cho ngươi biết.
Trần Tinh đối với lời này cũng chỉ cảm ơn vài tiếng rồi cười đáp:
-Không cần, cứ để ta dọn dẹp, xin hỏi học trưởng chừng nào ta có thể đi tàng ma các quét dọn?
Số 1 liếc mắt Trần Tinh một chút, tâm lý không khỏi thầm nghĩ:
"Đúng là có trách nhiệm gia hoả".
Bất quá lời này chỉ là trong lòng Số một nghĩ như thế, ngoài miệng thì lại
nói:
-Trước tiên ngươi cứ sắp xếp ổn thoả chỗ ở đi đã, sau đó có thể đến Chấp Pháp Điện tìm ta.
Trần Tinh gật đầu, một lẩn nữa cảm tạ sau đó rời đi.
Theo cầu thang hình xoắn ốc, Trần Tinh đi một lúc không biết qua nao nhiêu
tầng lầu, rốt cuộc hắn nhìn thấy cánh cửa sân thượng ngay trước mắt.
Kỳ lạ là, cửa sân được làm bằng gỗ đang mở toang, mười phần sạch sẽ, hoàn toàn
không thấy dấu vết phủ bụi.
Trần Tinh có điểm nghi hoặc, bất quá bước chân lại không do dự tiếp tục đi
tới.
Trước mắt khung cảnh bắt đầu sáng lên, Trần Tinh nheo mắt lại híp mắt nhìn
xung quanh tình huống.
Bỗng nhiên, một thân ảnh lọt vào trong tầm mắt Trần Tinh:
"Quả nhiên có người!"
Trần Tinh không khỏi thầm nghĩ. Tức khắc, hắn cũng bắt đầu chăm chú quan sát
người này.
Đối phương đưa lưng về phía Trần Tinh, mái tóc dài đen bóng sáng loáng, bờ eo
thon gọn tinh tế, hiển nhiên là một nữ nhân.
Đang lúc Trần Tinh hiếu kỳ đánh giá, hắn lại thấy nữ nhân này đang nói cái gì
đó, Trần Tinh lập tức không nhịn được tiến lên vài bước, bước chân vô cùng nhẹ
nhàng không làm kinh động đối phương.
Tức khắc, khi chứng kiến hết thảy, Trần Tinh bỗng chốc ngây người, ánh mắt có
chút mông lung không rõ.
-Giống, thật sự quá giống!!
Trần Tinh lâm râm thì thào, vô ý thức nhớ tới một người.
Người này đối với Trần Tinh rất trọng yếu, người mà có lẽ đời này hắn không
thể nào quên được.
Khi hai người biết nhau thời điểm thì chỉ mới vừa chập chững biết đi. Để rồi
suốt mười hai năm cùng chung một lớp, sớm chiều có nhau, kề vai sát cánh rong
ruổi trên những nẻo đường.
Để rồi tình yêu chớm nở lúc nào không hay, người mà Trần Tinh xem là bằng hữu,
là tri kỷ, bất giác lại trở thành mối tình đầu.
Cả hai người chìm đắp trong mặn nồng suốt thời gian sắp bước vào đại học dưới
sự chúc phúc, ước ao ganh tị của mọi người.
Cứ tưởng hai người rồi sẽ đơm hoa kết trái, có một mái ấm cho riêng mình thì
bất ngờ nàng lại vĩnh viễn ra đi.
Cái buổi chiều định mệnh ấy, cái ngày mà nàng vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.
Có lẽ Trần Tinh sẽ không thể nào quên được.
Bóng người yểu điệu thướt tha đang ngồi cho những chú chim ven đường ăn, nụ
cười tươi tắn chân thành đó cứ mãi khắc ghi vào trong tâm trí của Trần Tinh.
Nàng xinh đẹp, nàng dịu dàng, nàng hiền lành, nàng thiện lương.
Chỉ là vì sao ông trời lại nhẫn tâm cướp đi nàng từ trong tay hắn?
Một tiếng gọi! Chỉ một tiếng gọi mười phần quen thuộc của hắn, để rồi một cô
gái thiện lương như thế bất chấp xung quanh đang tồn tại những hung thần xa lộ
lao đến.
Chỉ trong một khoảnh khắc đó, một chiếc xe tải đã lao đến cướp nàng đi khỏi
tay hắn. Nhìn thiếu nữ gục ngã trên đường, xung quanh chỉ toàn máu tươi lan
tràn, Trần Tinh cơ hồ như chết lặng. Hắn nghẹn ngào lao đến, dùng toàn lực
muốn cướp nàng khỏi tay các vị Thiên Sứ, chỉ là chẳng hề có tác dụng.
Quá trễ! Mọi thứ đã quá trễ!
Ngày tang lễ của nàng, Trần Tinh không khóc, hắn chỉ đứng đó nhìn lấy khuôn
mặt mỉm cười trên bia đá mới toanh, trong lòng một mảnh trống rỗng, như người
vô hồn.
Từ đó, Trần Tinh khép lại nội tâm biến thành một kẻ cô độc, không nói chuyện
với ai, cũng không có một người bạn bè nào để nói chuyện.
Hằng năm, hắn vẫn luôn đều đặn ở bên cạnh mộ nàng quét dọn lau chùi sạch sẽ
làm bạn với nàng.
Đến năm thứ ba thời gian, vết thương lòng cuối cùng cũng nguôi ngoai phần nào,
đến một ngày trải qua được song thân khuyên nhủ, Trần Tinh rốt cuộc bình tĩnh
rồi thi đậu vào đại học.
Trần Tinh bắt đầu vùi đầu vào học tập, hắn không còn quan tâm bất cứ chuyện
gì, học dường như là liều thuốc giúp hắn quên đi những chuyện thương tâm như
thế.
Để rồi, Trần Tinh chỉ dùng thời gian chưa đầy hai năm để tốt nghiệp đại học.
Phải nói sự kiện này cũng gây nên một tí oanh động nhỏ trong trường học, trở
thành chủ đề bàn luận trong suốt một thời gian.
Bất quá, mặc dù đã tốt nghiệp nhưng dựa theo quy định, Trần Tinh phải chờ đợi
các bạn học khác để tổ chức một lần tốt nghiệp đại lễ.
Trong thời gian đó, trong trường thiếu nữ đối với hắn lại triển khai truy cầu
mãnh liệt, hoa khôi, ngự tỷ, loli, ngạo kiều tiểu thư, ngoan hiền chịu khó,
nội trợ đảm đang, rất nhiều, rất nhiều nữa.... chỉ là từ đầu tới cuối Trần
Tinh đều cự tuyệt tất cả.
Đối với việc này, ba của hắn cảm thấy nếu hắn cứ tiếp tục như vậy thì không
ổn, cho nên mới khuyên hắn đi du lịch để khoay khoả tâm tình, nào ngờ lại
xuyên qua tới dị thế giới này.
...
Trần Tinh nhìn bóng lưng nữ nhân này, đôi tay cơ hồ đều theo đó run rẩy, hắn
không tự chủ cất bước đi lên phía trước.
Bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên, người này giật mình xoay người
lại.
Dung nhan của nàng cũng theo đó hiện ta trước mặt Trần Tinh.
Dung mạo tầm thường, mặt lấm tấm tàn nhang có phần xấu xí, da không được trắng
lắm, môi nhợt nhạt, nhưng mà ngược lại đôi mắt của nàng rất đẹp, rất tinh
khiết, long lanh như ánh sao màn đêm như thế.
Chứng kiến người này dung mạo, Trần Tinh bất giác sinh ra vẻ thấy vọng ê chề,
hắn cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại thất vọng.
Trần Tinh cưởi tự giễu một cái, lắc đầu loại bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu
sau đó nhìn về phía ngưởi này.
Đối phương cũng có chút hiếu kỳ đánh giá Trần Tinh.
Trải qua tẩy tuỷ đan rèn luyện cùng với ban đầu tố chất, Trần Tinh giờ phút
này phải nói rất tuấn lãng, Mắt sáng nhe đuốc, mày không quá rậm nhưng lại cân
xứng mười phần, sóng mũi thẳng tắp lộ ra khí khái bừng bừng, ngũ quan tinh xảo
cân xứng, tiểu chuẩn mỹ nam. Bất quá, tựa hồ nữ nhân này ánh mắt nhìn về phía
hắn cũng vô cùng tịnh lệ, hoàn toàn không phải hoa si bộ dáng.
Trần Tinh thấy thế liền mỉm cười nói:
-Ta tên Trần Tinh, mới gia nhập học viện, không có chỗ ở nên được sắp xếp tạm ở trên này, quấy rầy nàng cho chim ăn, xin được thứ lỗi, nếu không tiện ta có thể đi trước, một hồi trở lại dọn dẹp cũng không sao.
Nhìn nụ cười ấm áp, vẻ mặt chân thành, nữ nhân không tự chủ được bắt lấy tay
áo Trần Tinh. Trần Tinh cũng có phần sửng sốt.
Chỉ là nữ nhân dường như cũng cảm thấy bản thân mình có điểm thất thố nên vội
buông tay rồi nói:
-Xin lỗi, ta tên Nam Cung Điệp Vũ, là học viên của Ma Pháp Học Viện, tình cờ thấy nơi này an tĩnh nên lên đây ngồi một chút, nếu như hiện tại nơi này là chỗ của ngươi thì người nên đi là ta mới đúng.
Nói đoạn, Nam Cung Điệp Vũ liền vượt qua Trần Tinh rời đi.
Trần Tinh thấy thế vội vàng kéo nàng lại nói:
-Không sao, không sao, nếu nàng không ngại cứ ở lại, ta chỉ dọn dẹp một thoáng thôi.
Không biết có phải là do bóng hình của người thiếu nữ đã khắc sâu vào trong
lòng hắn nên hắn đối với cô nàng này rất ôn hòa, nói chuyện cũng rất dịu dàng.
Ẩn ẩn còn có cảm giác rất thoải mái thân thiết.
Nam Cung Điệp Vũ nhìn Trần Tinh một chút, thấy phong thái văn nhã lịch sự liền
đồng ý, thấy Trần Tinh bận bịu quét dọn, nàng cũng nhịn không được qua giúp
hắn một chút sửa sang.
Hai người cứ thế vừa nói vừa quét dọn. Nói đến Nam Cung Điệp Vũ thân phận thì
tựa hồ nàng cũng không giấu diếm mà kể cho Trần Tinh nghe.
Tuy Nam Cung Điệp Vũ lời nói rất nhẹ nhàng uyển chuyển nhưng Trần Tinh cũng có
thể nghe ra, nàng ở Ma Pháp Học Viện tựa hồ cũng rất cô độc, mọi người đều xem
nàng là trò cười, chịu đủ sự châm chọc, bởi vì nàng ma pháp rất tệ hại, không
một lần phát động ma pháp thành công, thêm gương mặt xấu xí kia, ai mà đồng ý
cùng nàng tiếp xúc nói chi là làm bạn.
Phải biết, ma pháp đế quốc toàn là nam thanh nữ tú, rất ít có trường hợp như
Nam Cung Điệp Vũ, nhưng cũng kỳ lạ là mặc dù thi trượt liên tiếp trong những
cuộc thi trắc nghiệm định kỳ nhưng Nam Cung Điệp Vũ vẫn không bị Hiệu trưởng
đuổi đi. Không ai biết lý do cũng như thân phận của nàng.
Trần Tinh đối với việc này đương nhiên sẽ không để tâm. Nam Cung Điệp Vũ lại
càng vui vẻ bội phần. Trần Tinh là người đầu tiên chịu cùng nàng nói nhiều như
vậy, đương nhiên là vui vẻ rồi.
Hai người vừa nói vừa cười, thoáng cái đã tới trưa đến khi tiếng reo giờ cơm
trưa vang lên.
Trần Tinh và Nam Cung Điệp Vũ nhìn nhau một cái đều hướng đối phướng nở nụ
cười, sau đó cả hai bắt đầu thu thập và sóng vai đi xuống nhà ăn.
Trên đường đi không thiếu người chỉ trỏ, xì xầm bàn tán, có hâm mộ, có ghen
tị, càng nhiều hơn là khinh miệt. Đối với việc này, hai người không để ý cho
lắm.
Xuyên qua đám người 2 người thấy nhà ăn ngay trước mắt.
Bỗng nhiên một đám người kéo đến, cầm đầu là một thanh niên ánh mắt âm nhu đầy
sát ý nhìn Trần Tinh. Trần Tinh dừng bước gương mặt bình thản nhìn xem thanh
niên đối diện. Hắn không biết đối phương, thế nhưng Trần Tinh cũng đã đoán ra
được thân phận người này.
Tiếng bàn tán càng thêm xôn xao...
-Là ngươi đả thương đệ đệ ta?
Thanh niên cao ngạo ngẩng đầu nhìn Trần Tinh ngoài sát ý ra còn là nồng đậm đố
kỵ.
-Đệ đệ ngươi là ai? Còn nữa, ngươi là ai?
Trần Tinh không mặn không nhạt trả lời.
-Đệ đệ ta tên Trương Vệ, còn ta tên Trương Vân!
Thanh niên gọi Trương Vân cắn răng nghiến lời gằng từng chữ.
-Trượng Vệ là ai?
Trần Tinh mở miệng hỏi tiếp.
Trương Vân nghe vậy tức khắc ngây người, người xung quanh cũng ngây người,
không biết Trần Tinh có phải đầu óc vô nước hay không.
Mẹ nó, chặt đi người ta một cánh tay giờ phút này lại nói Trương Vệ là ai?
Trần Tinh cũng oan uổng a, hắn quả thật không biết Trương Vệ, lúc đó hắn đang
nói chuyện với 2 nữu Liễu Mộng với Tuyết Nhi. Nào đâu để ý đến Trương Vệ là ai
cơ chứ?
-Ngươi! Khinh người quá đáng!
Cắn răng, Trương Vân lùi về sau vài bước, bắt đầu niệm chú ngữ dự định công
kích Trần Tinh.
Trần Tinh thấy vậy vô ý thức đưa tay kéo ở một bên Nam Cung Điệp Vũ ra phía
sau, còn hắn đứng lẳng lặng chờ đợi Trương Vân công kích.
Nam Cung Điệp Vũ nhìn thấy Trần Tinh cử động không khỏi cảm thấy ngọt ngào
cùng ấm áp không khỏi suy nghi:
"Không ngờ còn có người quan tâm mình, có người quan tâm cảm giác thật tốt"
-Dừng tay, chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên, theo sau đó là hàng loạt tiếng bước
chân. Một đoàn chấp pháp xuất hiện, dẫn đầu đương nhiên là số 1, nổi bật với
mặt nạ chó sói.
Mọi người xung quanh nhanh chóng nhường ra lối đi, Số 1 tiến tới đứng giữa hai
người, dư quang liếc nhìn Trương Vân một chút sau đó quay đầu nhìn sang Trần
Tinh hỏi:
-Chuyện gì xảy ra?
Trần Tinh nhún nhún vai xoè 2 tay ra hiệu không liên quan tới mình.
Số 1 nhìn về phái Trương Vân, Trương Vân không nói gì chỉ hướng Trần Tinh hừ
lạnh một tiếng rồi buông xuống câu nói truyền thuyết những nhân vật phản diện
hay nói :
-Ngươi nhất định sẽ hối hận.
Nói xong, Trương Vân liền dẫn đám thuộc hạ của hắn đi vào nhà ăn.
Số 1 thấy vậy cũng không truy cứu kêu mọi người tản đi người nhắc nhớ Trần
Tinh cẩn thận.
Trần Tinh gật đầu cám ơn rồi mang theo Điệp Vũ vào phòng ăn.
Trong đám người chạy ra 3 người hướng Trần Tinh đi đến, không phải là Lưu
Chính cùng 2 nữu thì la ai?
Lưu Chính nhìn thấy Điệp Vũ cũng không nói gì nhiều, gật đầu thoáng rồi chào
hỏi Trần Tinh, ở bên 2 nữu quấn lấy Trần Tinh hỏi sự việc hội đồng xử lý hắn
như thế nào.
Cả đám liền đi vào bên trong.
Ngồi trong nhà ăn, Trương Vân ánh mắt hung ác nhìn Trần Tinh.
Trần Tinh không thèm để ý loại nhân vật phụ này cho lắm, thản nhiên tìm chỗ
ngồi xuống bắt đầu điểm thức ăn.
Phải nói có ma pháp cũng rất thuận tiện một dạng, chỉ cần có ma pháp thân phận
thẻ quét kiểm trắc thân phận ở trên bàn thì sẽ có tự động khôi lỗi đưa đến
thức ăn, giống như robot hiện đại một dạng.
Cả đám bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói chuyện, lúc đầu Điệp Vũ cũng rất câu nệ, sau
đó cũng quen dần.
Ở bên khác Trương Vân ánh mắt phun lửa, nhưng đáng tiếc hắn không làm gì được.
Một tên tiểu đệ tròng mắt xoay chuyển rồi nhẹ nói nhỏ với Trương Vân, Trương
Vân mắt sáng lên sau đó lắc đầu, trầm giọng nói:
-Không được, chuyện này nếu đổ bể chỉ sợ phát sinh gia tộc đại chiến.
Tên tiểu đệ kia vội nói:
-Vân ca yên tâm, không có bằng chứng có làm sao điều tra, có đổ bể cũng là tên kia chịu, đợi đến khi hắn bị đuổi khỏi ma pháp học viện không phải mình muốn chơi hắn thế nào đều được?
Trương Vân mắt sáng lên vỗ bả vai tên tiểu đề rồi lẩm bẩm mắng:
-Mẹ kiếp, như vậy thì quá lợi cho tên tiểu tử đó!
....
Sau khi ăn xong cả đám ngồi tản bộ khuôn viên trường, Trần Tinh hướng về Lưu
Chính thỉnh giáo ma pháp áo nghĩa. Còn 2 nữu biết Điệp Vũ tính cách sau đó rất
nhanh lẫn nhau lấy tỷ muội tương xưng.
Rất nhanh, giờ học thực hành đã đến, buổi sáng là học lý thuyết ma pháp các
loại đến buổi chiều là do
Học viên tự chia ra diễn luyện ma pháp. Cùng cả đám cáo từ, Trần Tinh tiếp tục
công tác quét dọn chỗ ở của mình, mặc dù không quan tâm lắm nhưng cũng phải
làm cho ra dáng.
Hoàng hôn buông xuống, Trần Tinh cũng đã hoàn tất chỗ ở, một căn nhà gỗ với 1
cái giường 1 kệ đựng sách hoàn tất.
Nếu không phải sợ người khác phát hiện bí mật ảnh hưởng mình học tập thì hắn
cũng không sử dụng thần thông Hư không Tạo Vật qua loa như vậy.
Trần Tinh dự định tiến vào tiểu thế giới đi tắm, sẵn tiện xem Thuỷ Linh một
thoáng. Bỗng nhiên lúc này, một con chim bằng giấy đâm thẳng về phía Trần
Tinh.
Trần Tinh theo bản năng bắt lấy, thấy có chữ viết, Trần Tinh liền mở ra xem:
-Muốn cứu tam nữ, phía sau ký túc xá chỗ kho bỏ hoang, nếu không đến chờ nhặt xác bọn họ.
Nhìn thấy nội dung về sau, Trần Tinh biết ngay là một cái bẫy nhưng không kịp
suy nghĩ, cứu người quan trọng.
Lắc mình biến mất, bóng hình như ẩn như hiện, 5 khắc sau hắn xuất hiện phụ cận
khu nhà kho, cách 5 thước khoảng cách, Trần Tinh có thể nghe trong đó tiếng
rên rỉ của tam nữ.
Trần Tinh sắc mặt nhanh chóng thay đổi không do dự vọt vào.
Không như tưởng tượng của hắn, 3 nữ dang quấn lấy nhau thành một đoàn thoả sức
hôn hít đối phương, tiếng rên rỉ càng lúc càng lơn
Đúng lúc này, một giọng nói gấp gáp truyền tới:
-Chấp pháp đội trưởng ở đây, mau đi, chính mắt ta nhìn thấy có người bắt cóc nữ sinh ý đồ xấu.....
Từ phía xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện, tiếng bước chân của đám người càng
ngày càng gần. Trần Tinh liếc mắt 3 nữ biết mình bị sơ xuất, rồi lại ôm 3 nữ
mở cửa tiểu thế giới biến mất.
-Người đâu? Tại sao không có ai?
Số 1 hừ lạnh nhìn về phía một người. Người này mồ hôi ướt sũng trong lòng biết
không ổn. Vội vàng xua tay giải thích. Số 1 cất bước đi. Người này cũng ủ rũ
quay về phục mệnh. Tâm lý không khỏi cũng sinh ra nghi hoặc.
Còn Trần Tinh, giờ phút này hắn cũng rất bất dĩ, 3 nữ dính lấy hắn không chịu
thả, dính còn dính hơn keo con chó nữa, thử mọi cách rồi cũng không được, Liễu
Mộng liếm mặt hắn cười khanh khách, Tuyết Nhi thì liếm cổ hắn, ở giữa thì Điệp
Vũ đang gắt gao ôm hắn. Trong lòng hắn gào thét:
-Mẹ nó, ta cũng là nam nhân a, chết thì chết!
*Hết chương.