Người đăng: raply105@
Trên đường đi, Trần Tinh nghe ngóng được, có người nói Thông Biện tiên sinh
lập ra Trân Lung Kỳ trận vào ngày mùng 9 tháng 9 này, kêu gọi anh hùng thiên
hạ đến thử sức, ai có thể giải được sẽ được cơ duyên to lớn.
-Mùng 9 tháng 9 sao? Vậy là 2 ngày nữa, thôi kệ vậy, đến lúc đó tính sổ một lượt luôn cũng được.
Trần Tinh cũng không phải đi một chuyến công toi, ít ra hắn biết được Trân
Lung Kỳ trận 2 ngày nữa sẽ bắt đầu, đến khi đó, hắn cũng coi như đầu của Đinh
Xuân Thu là món quà nhỏ giúp Vô Nhai tử lên đường thanh thản luôn.
Trần Tinh trở về, hắn sắp xếp mua luôn một cỗ xe 16 con ngựa kéo. Như vậy để
tiện lợi cho A Bích nghỉ ngơi. Nếu như hiện tại không lên đường thì chắc sẽ
không kịp.
Một đoàn người lên đường, ban đầu hắn muốn thực hiện lời hứa với Tiết Mộ Hoa
nên chờ đợi hắn đi, thế nhưng bây giờ nội dung nguyên tác đã diễn ra sớm hơn
dự định, nếu không lên đường chắc sẽ không kịp.
2 ngày thời gian cứ thế trôi qua, Bởi vì đoạn đường có quá nhiều trắc trở,
không thể đi bằng xe ngựa. Nên cả đám phải xuông đi bộ. Nhưng mà đội hình này
rất lạ lùng, bởi vì ai cũng đeo mặt nạ hết.
Trần Tinh, Ngữ Yên, lý do là quá bắt mắt, Uyển Thanh thấy vậy chẳng lẽ chịu
thua kém? Chung Linh và A Bích thì bắt chước theo. Tần Hồng Miên ít khi xuất
hiện bằng mặt thật nên có thể chấp nhận. Thế nhưng Cam Bảo Bảo thì Trần Tinh
không thể lý giải được.
Trong 2 ngày này, Trần Tinh tổn hao khá nhiều nội lực để giúp A Bích nhanh
chóng bình phục. Có thể nói hắn đã truyền cho A Bích hơn 40 năm nội lực của
mình. Làm cho nàng cũng trở thành nhất lưu cao thủ, chỉ thiếu kinh nghiệm
chiến đấu nữa thôi.
Việc hao tổn nội lực, Trần Tinh không quan tâm, đây cũng xem như một ít đền bù
của hắn dành cho A Bích, nói chung là để chiếm được trái tim của người con
gái, thì hắn không thể keo kiệt bất cứ thứ gì được. Cũng may là A Bích cũng
nhu thuận, thân phận người hầu bỗng chốc trở thành nữ chủ nhân, có người yêu
thương, lo lắng, nàng cũng từ từ chấp nhận Trần Tinh.
7 người đến nơi cũng đã chật kín người, Trần Tinh dẫn đầu tiến vào trong. Hắn
đi tới đâu là mọi người nhường đường tới đó. Không phải vì người ta tự nhường
mà Trần Tinh tạo ra nội lực xung quanh làm cho vật cản trở bị đẩy sang bên.
Giống như có người từ phía sau chen lên đẩy người phía trước dạt ra vậy.
Tiếng ồn ào vang lên, những người bị Trần Tinh cho sang bên, ban đầu là mắng
chửi nhưng khi quay đầu lại thì lại tự động nhường đường. Không dám hó hé nữa
lời.
Trần Tinh tuy hiếu kỳ, không biết rằng mình trên giang hồ danh tiếng cũng đã
là nổi khiếp sợ của bao nhiêu người. Cái Bang là bang có số lượng người đông
nhất, từ khi có người nhận ra hắn lúc đánh bại Tiêu Phong thì danh tiếng hắn
cũng đã nổi như cồn rồi.
Lúc Trần Tinh đến, hắn thấy được đã có người cùng Tô Tinh Hà đánh cờ, là một
tiểu hoà thượng. Quả nhiên, nhân vật chính luôn có số mệnh gia trì, trừ phi
biết trước được hoặc có lực lượng đủ để thay đổi vận mệnh của họ
Người này không ai khác chính là Hư Trúc, bộ dáng ngốc nghếch, tướng mạo bình
thường, đặt trong đám người không thể nổi bật được. Thế nhưng, chính vì thế
mới có cơ duyên như vậy.
Tiêu Phong, Đoàn Dự, Hư Trúc, nếu so sánh thì Trần Tinh cảm thấy nguyên tác
Kim Dung đã giáo dục người khác theo hướng sai lầm. Tại sao lại nói như vậy?
Thử nghĩ, Tiêu Phong khôi ngô, anh dũng, trọng tình nghĩa, là kiểu mẫu xứng
đáng được xưng anh hùng. Kết quả, không có chốn nương thân, người yêu bị chính
tay mình đánh chết, bản thân cuối cùng cũng chết.
Đoàn Dự anh tuấn, văn nhã, phong độ hào hoa, kết quả làm vua của một nước, bận
trăm công ngàn việc, ngày đêm phải lo cho con dân của mình.
Còn Hư Trúc thì sao?, bình thường không thể bình thường hơn được, thế nhưng võ
công cao nhất trong truyện, nội lực đạt được của 3 boss Tiêu Dao phái, vợ đẹp
tiêu dao khoái hoạt.
Tại sao người cố gắng, mẫu mực để noi theo lại có kết quả là cô độc đến chết,
còn người chẳng làm gì chỉ dựa vào may mắn thì được hạnh phúc? Một người làm
vua, tuy bận rộn nhưng cũng ấm no. Một người tiêu dao khoái hoạt.
Như vậy chẳng phải Kim Dung muốn truyền tải rằng anh hùng chỉ có kết cuộc bi
thảm, còn người bình thường chỉ cần có vận may mà bản thân không nỗ lực, không
phấn đấu để hoàn thiện hơn, thì sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao?
Tạm gác chuyện này sang một bên, bởi vì Trần Tinh đã thấy Đinh Xuân Thu xuất
hiện, hắn đang quấy rối Hư Trúc, làm cho Hư Trúc tinh thần bị lạc vào mê muội.
-Ngữ Yên, A Bích, 2 nàng xem có phải là kẻ kia là người đã tập kích 2 nàng không?
Ngữ Yên cùng A Bích gật đầu xác nhận, bởi vì Đinh Xuân Thu rất dễ nhận ra, râu
tóc bạc trắng, mặt hồng hào, nếu nhìn bề ngoài trông cứ như tiên ông vậy, thế
nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm. Ẩn bên trong vẻ ngoài dễ nhìn này lại là
tâm địa độc ác.
Làm việc không từ thủ đoạn, thế nhưng, những điều đó không liên quan đến Trần
Tinh, hắn chỉ quan tâm là Đinh Xuân Thu đả thương A Bích, nên y phải trả giá
cho việc này.
Trần Tinh bước ra, đứng đối diện với Đinh Xuân Thu, đây không phải vì hắn muốn
thể hiện, mà là bởi vì vị trí từ đầu của hắn bắt buộc phải vậy. Trần Tinh cũng
không muốn đánh lén. Đinh Xuân Thu không xứng!
Trần Tinh cử động làm cho rất nhiều ánh mắt nhìn sang. Ai cũng hiếu kỳ, không
biết Trần Tinh muốn làm gì.
Hắn từ bước một đi đến Đinh Xuân Thu, không hổ là một trong những cao thủ, có
thể cảm nhận được nguy hiểm nên Đinh Xuân Thu nhanh chóng làm ra đề phong.
Trong tay hắn đã thủ sẵn độc. Bất cứ khi nào cũng có thể sử dụng. Loại độc hắn
dùng đó là Tam Tiếu Tiêu Dao tán. Cũng rất may là Trần Tinh cử động trước khi
Đinh Xuân Thu hạ độc xung quanh, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến an toàn của
chúng nữ.
-Vèo~
-Ahhh
Khi khoảng cách đã đủ, Trần Tinh thân hình lướt về phía trước, hắn vung kiếm
chém 4 nhát, phân bị tứ chi của Đinh Xuân Thu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh,
nhanh đến nổi mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một người
cụt 2 hay 2 chân nằm kêu rên dưới đất.
Ngay cả Đinh Xuân Thu cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, y chỉ thấy Trần
Tinh biến mất rồi sau đó, không có sau đó bởi vì cơn đau đớn đã chiếm cứ toàn
bộ đầu óc của y.
tốc độ xuất kiếm của Trần Tinh có thể nói là vô tiền khoáng hậu rồi. Lợi thế
của hắn hơn ngươi khác rất nhiều, khả năng lĩnh ngộ cũng như lối suy nghĩ táo
bạo không rập khuôn trong việc tu luyện khiến hắn học nhanh hơn người khác.
Ban đầu hắn luyện tập kiếm thuật là để lĩnh ngộ ra kiếm đạo, từ đó phát huy
càng mạnh mẽ Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng hiện tại, có lẽ không còn có ai có thể
so tài kiếm thuật với hắn nữa rồi.
Từ khi đột phát giai đoạn luyện da. Hắn cũng nhận ra, cho dù có khống chế bản
thân tiến vào cảnh giới vong ngã. Thì cũng không thể lĩnh ngộ cảnh giới cao
hơn được, bởi vì, sự tích góp kinh nghiệm từ những trận chiến là hoàn toàn
không có, hắn vong ngã, cũng tức là quên đi việc bản thân có võ công cũng như
lợi thế khác.
Chỉ chặt chém như một kẻ nghiệp dư thì làm sao có thể tích luỹ kinh nghiệm
được? Làm sao mới có thể nhận ra đâu là Đạo, thế nào là Kiếm Đạo. Thế nhưng ở
lúc tỉnh táo thì có ai là đối thủ của hắn về kiếm thuật? Bởi vậy, hắn cũng chỉ
tạm gác lại chuyện này sang một bên.
Tiếng bước chân vang lên, kèm theo là những tiếng nghị luận ồn ào. Đến khi
khoảng cách hắn đứng trước mặt Đinh Xuân Thu, mọi âm thanh yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn nghe được tiếng chơi cờ của Hư Trúc cùng Tô Tinh Hà....
-Vì..vì sao? Ta đã đắc tội với ngươi khi nào...
Giọng nói yếu ớt đến đáng thương của Đinh Xuân Thu vang lên, nhưng Trần Tinh
làm sao có thể tin tưởng lão được. Trong đôi mắt đó, hắn nhìn ra được sự thù
hận ngút trời. Nếu có cơ hội, sợ rằng Đinh Xuân Thu sẽ ăn tươi Trần Tinh không
nhả xương, đáng tiếc, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Trần Tinh không trả lời mà dùng kiếm đâm vào bên trong miệng của Đinh Xuân Thu
cắt lưỡi của hắn. Làm sao phải nói cho hắn biết? Để hắn đến khi chết cũng
không biết rõ nguyên nhân gì có phải hay không rất khó chịu? Không dừng lại ở
đó, Trần Tinh chọc mù 2 mắt của Đinh Xuân Thu luôn.
Từ sớm các nữ nhân của hắn đã không dám nhìn rồi, kể cả Tần Hồng Miên cũng cảm
thấy rợn người khi nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh này, xung quanh đã có một
số người nhát gan trực tiếp bụm miệng tìm chỗ nôn mửa.
Trần Tinh chừa lại đôi tai cho Đinh Xuân Thu nghe, hắn cũng điểm huyệt hạn chế
lại tốc độ chảu máu của y.
Hắn chừa lại cơ hội giết Đinh Xuân Thu cho Vô Nhai Tử, để lại đôi tai, có thể
nghe được âm thanh của tử vong, nhưng không thể làm gì được, cũng như không
nhìn thấy được, như vậy có phải rất đáng sợ? Nhất là cái chết từ từ, bản thân
vẫn còn tỉnh táo để đón nhận cái chết.
Đau đớn về thể xác chỉ là một phần thôi, hành hạ về tinh thần mới là thứ Trần
Tinh muốn, đáng tiếc là tu vi hiện tại của Trần Tinh không như trước, nếu
không hắn có thể rút hồn Đinh Xuân Thu để luyện thành tro bụi càng tốt hơn.
-Tiểu sư phụ, không nghĩ tới ngươi lại quá giải được Trân Lung kỳ trận mà hơn 10 năm chưa từng có người giải được. Cuối cùng ta cũng hoan thành sứ mệnh của mình, không cần phải giả câm điếc để trốn tránh nữa. Xin mời tiểu sư phụ vào trong.
Tiếng nói của Tô Tinh Hà vang lên, trong giọng nói chứa đừng vui sướng kèm
theo thán phục, điều này Trần Tinh có thể lý giải được.... 10 năm giả câm giả
điếc, không phải ai cũng có thể làm được..
-Khoan đã, ta nghĩ, không cần thiết đâu...
Giọng nói của Trần Tinh vang lên, lúc này Tô Tinh Hà mới chú ý bên này, hắn
nhìn thấy dưới đấy Đinh Xuân Thu thảm cảnh thì mở miệng cười lớn, sau đó hắn
lại nhìn Trần Tinh rồi nói
-Đa tạ các hạ ra tay diệt trừ phản đồ thay sư phụ ta báo thù, xin hãy nhận tại hạ cái cúi đầu này?
Trần Tinh không ngăn cản, đùa, hắn làm sao có thể để phù sa chảy ruộng ngoài?
Đặc biệt trong dàn nhân vật chính hắn ghét nhất là Hư Trúc? Không biết phấn
đấu cũng có thể trở thành boss mạnh nhất trong nguyên tác làm sao có thể chấp
nhận? Phá giải được kỳ trận cũng chỉ nhờ sự ngu ngốc của mình làm sao có thể
thuyết phục hắn được? Đoàn Dự thì hắn còn có thể để lại một phần cơ duyên cho
y. Thế nhưng Hư Trúc thì miễn bàn. An an ổn ổn làm một vị hoà thượng là được.
-Tô Tinh Hà, ta biết Vô Nhai tử vẫn còn sống, hắn bày ván cờ này mục đích ta cũng biết. Ta đã giúp hắn làm xong việc thứ nhất. Còn việc còn lại ta cũng sẽ hoàn thành. Quan trọng hơn là ta mang một người đến gặp hắn.
Trần Tinh nói xong thì vẫy tay với Ngữ Yên, ý bảo nàng đến bên cạnh hắn. Tô
Tinh Hà vẻ mặt do dự, nhưng rất nhanh y trả lời
-Vị thiếu hiệp này, ta không biết nguyên do gì là thiếu hiệp có thể biết rõ mọi chuyện của môn phái ta như vậy, ta có thể để thiếu hiệp vào nhưng vị tiểu sư phụ này đã giải được Trân Lung kỳ, ta không thể làm trái ý sư phụ được. Như vậy đi, 3 người vào trong để sư phụ ta quyết định vậy...
-Như vậy cũng được, để ta mang hắn theo để cho chính tay sư phụ ngươi thanh lý môn hộ.
Trần Tinh hút một binh khí có hình lưỡi móc rồi bấu vào phần bụng Đinh Xuân
Thu rồi lôi vào trong. Chạm đến kẻ này cũng làm cho Trần Tinh cảm thấy bẩn tay
của mình.
Trần Tinh lôi kéo Đinh Xuân Thu vào trong, Ngữ Yên đi theo bên cạnh, các nữ
khác cũng được hắn dặn dò chờ ở bên ngoài rồi. Hư Trúc thì ngu ngơ cũng vào
theo.
Trong sơn động, một đường thông suốt, đi khoảng 1 phút đã đến cuối. Trước đó
Trần Tinh có thể cảm nhận được bên trong có người. Nhưng lại không biết được
người này còn sống hay chết. Đợi đến khi hắn đứng trước mặt Vô Nhai tử thì hắn
mới có thể xác nhận được là người sống.
Vô Nhai Tử toàn tứ chi quấn quanh bởi dây leo treo lơ lửng cách mặt đắt khoảng
3m. Râu tóc bạc trắng phủ xuống không thấy rõ khuôn mặt. Trần Tinh cũng có thể
lý giải được, bởi vì chỉ có ở vào trạng thái đầu không đội trời, chân không
chạm đất này y mới có thể sống sót được. Nếu không, chỉ dựa vào nội lực thâm
hậu cũng không thể giúp y chống chọi đến bây giờ.
-Tại sao lại là 3 người? Người này là....
Vô Nhai tử không nhìn thấy mặt thật Trần Tinh cùng Ngữ Yên, thế nhưng y có thể
nhận ra Đinh Xuân Thu.
-Vô Nhai tử tiền bối, ta biết người cố sống đến hiện tại cũng chỉ thực hiện 2 tâm nguyện. Người không cần giật mình vì sao ta lại biết được. Quan trọng là ta đã giúp ngươi hoàn thành một tâm nguyện trong đó. Đinh Xuân Thu hắn cũng không sống được lâu, tiền bối muốn làm gì với hắn thì cứ làm. Còn tâm nguyện thứ hai, ta cũng sẽ hoàn thành. Quan trọng hơn là, người nhìn...
Trần Tinh nói một lèo rồi tháo xuống mặt nạ của Ngữ Yên, Vô Nhai tử đôi mắt
không chớp, y không thể tin vào mắt mình cho đến khi Trần Tinh giải thích đây
là cháu ngoại của mình, mất một lúc sau y mới thở dài...
-Chuyện đã qua ta cũng không thể làm gì khác hơn, Ngữ Yên, đây là lần đầu tiên ông cháu ta gặp nhau, cũng sẽ là lần cuối cùng, ta có một lễ vật dành cho con, mong con hãy nhận lấy. Còn về Tiểu hoà thượng, ngươi có thể giải ván cờ ta bày ra cũng xem như có duyên, ta cũng sẽ tặng cho ngươi một lễ vật.
Trần Tinh cũng tự giác lui ra, hắn không biết Vô Nhai tử sẽ tặng 2 người lễ
vật gì nhưng nghe cách nói của y, Ngữ Yên cũng sẽ không thiệt thòi.
Khoảng 10 phút sau, Hư Trúc là người ra trước, Trần Tinh cũng không rãnh để ý.
Nhưng nhìn bước chân, Trần Tinh cũng có thể nhìn ra được là Hư Trúc được Vô
Nhai Tử truyền cho một ít nội lực. Tối đa cũng 20 năm thôi.
Khoảng 1 giờ sau, Ngữ Yên mới đi ra, hai mắt của nàng cũng sưng đỏ cả lên.
Trên tay nàng còn cầm theo một bức hoạ. Trần Tinh ôm nàng vào lòng rồi an ủi
một thoáng.
Khi hai người rời khỏi, sơn động cũng tự đổ sập xuống. Tô Tinh Hà quỳ xuống,
hắn vừa khóc vừa dập đầu tiễn đưa sư phụ của mình.
-Tô Tinh Hà, ta nghĩ sư phụ ngươi không muốn phái Tiêu Dao bị đoạn tuyệt, vì thế những đệ tử của ngươi cũng đã đến lúc cho bọn họ trở về. Ngữ Yên, chúng ta đi thôi.
Trần Tinh để lại tín vật của chưởng môn phái tiêu dao cho Tô Tinh Hà rồi dìu
Ngữ Yên rời đi. Hắn không cần thiết lấy giới chỉ. Bởi vì với thực lực của hắn
có thể lấy được Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã độc tôn công.
Tiểu Vô Tướng Công thì có thể hỏi Ngữ Yên bởi vì Trần Tinh có thể nhận ra
được, trong cơ thể nàng ẩn chứa ít nhất cũng hơn 70 năm công lực.
-A Tinh, thiếp cảm thấy tâm trạng không được tốt lắm, chúng ta có thể trở về Mạn Đà sơn trang được không?
Ngữ Yên nhỏ giọng nỉ non
-Ngữ Yên, ta biết tâm trạng nàng không được tốt lắm, thế nhưng ta còn phải đi đến một nơi. Hay vậy đi, để Uyển Thanh cùng A Bích theo nàng trở về trước Mạn Đà sơn trang. Khi nào ta làm xong việc sẽ trở lại tìm nàng. Có được không?
Ngữ Yên không nói gì, chỉ gật gật đầu. Thật ra Trần Tinh biết làm vậy là không
hợp lý, nhưng hắn cũng chỉ vì cuộc sống sau này của mấy nàng mà suy nghĩ.
Thế là cả nhóm chia ra 2 tuyến đường. Trần Tinh thì đi hướng Linh Thứu Cung,
còn đám người khác thì đi Mạn Đà sơn trang. Trước khi đi, hắn cũng đã để lại
cho đám nữ mỗi người một bản công pháp phù hợp với vũ khí của từng người.
Riêng Cam Bảo Bảo, Trần Rinh không biết nàng sử dụng vũ khí là gì nên tạm thời
đưa cho bản thân pháp công pháp.
Hắn cũng cảm thấy khó xử không biết làm sao mở miệng, giữ lại cũng không được,
đuổi đi cũng không xong. bởi vì thân phận của nàng giờ đã khác. Hắn cũng đã
nhắc nhở Chung Linh, nhưng cô nàng này lại làm như không có chuyện gì xảy ra
hết.
Hắn dùng 3 ngày thời gian để đến phụ cận Linh Thứu cung. Trần Tinh vuốt cằm
lẩm bẩm
-Hình như là ta thiếu người hầu thì phải? Chậc chậc...
Anh em nào có Kim sa châu, Hoả tinh châu,... Thì buff truyện với. Không thấy
ai đề cử chán quá. Không có động lực viết gì cả. T_T