Người đăng: raply105@
-A Tinh, chàng đã đến, sư phụ, đây là A Tinh, ta đã đúng, chàng nhất định sẽ trở lại tìm ta..
Uyển Thanh nhào vào lòng Trần Tinh, hai tay dùng sức ôm eo hắn, đầu thì quay
lại nói với Tần Hồng Miên, dường như trong khoảng thời gian này tâm trạng của
nàng không được tốt lắm.
Không cần nói cũng biết, xem ra chuyện của hắn và Uyển Thanh đã bị Tần Hồng
Miên biết được, hơn thế nữa là có lẽ Tần Hồng Miên suốt ngày nói nam nhân
không một ai tốt hết, rồi nói là Trần Tinh một đi không trở lại. Chỉ có những
nguyên nhân đó, Uyển Thanh mới biểu hiện như vậy.
-Uyển Thanh, ta đến đây để đón nàng, sau này chúng ta sẽ ở bên nhau.
Trần Tinh mỉm cười, tay trái vỗ vỗ lưng an ủi, hắn nhẹ buông nàng ra rồi nhìn
về phía Tần Hồng Miên. Không đợi hắn lên tiếng, Tần Hồng Miên đã cướp lời nói
-Ngươi tên là Trần Tinh có đúng không? Mục đích của ngươi đến đây là gì?
Trần Tinh không thích giọng điệu nói chuyện này, cao ngạo, xem thường người
khác khi chưa biết gì về họ cả, nếu không phải Tần Hồng Miên là mẹ của Uyển
Thanh thì chỉ bằng giọng điệu này cũng đủ ăn một ít đau khổ rồi.
Trần Tinh không nói gì mà hắn dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện trước mặt Tần
Hồng Miên, bởi vì khoảng cách chỉ có 6-7m nên chỉ trong một cái chớp mắt mà
thôi.
Hắn cúi đầu sát bên tai nàng rồi thì thào
-Nếu không phải ngươi và Uyển Thanh có quan hệ mật thiết thì chỉ bằng giọng điệu khi nãy, trên đời này có lẽ không còn Tu La Đao nữa....
Thân hình Tần Hồng Miên run lên, đợi đến khi Trần Tinh xoay người trở về bên
Uyển Thanh nàng mới ổn định lại. Thật sự nàng không cho là bí mật này còn có
ngươi khác biết. Bản tính cao ngạo, làm sao nàng có thể chấp nhận miệng lưỡi
thiên hạ nói nàng không chồng mà có con?
-A Tinh, chàng nói gì với sư phụ vậy? Sư phụ rất tốt với ta, chàng đừng làm khó người.
Uyển Thanh có vẻ lo lắng nói, Trần Tinh chỉ mỉm cười, hắn bỗng chốc nghiêm túc
lại
-Uyển Thanh, lần này ta đến đây là để đón nàng, thế nhưng ta muốn nói với nàng một chuyện, đó là, ngoài nàng ra, ta còn có hai nữ nhân nữa.
Trần Tinh vừa dứt lời, cũng là lúc Uyển Thanh ngơ ngác nhìn hắn, nàng thật sự
tưởng mình nghe lầm, thế nhưng khuôn mặt của Trần Tinh vô cùng nghiêm túc,
không giống như đang đùa giỡn, cũng không có lý do gì để đùa giỡn cả. Mắt của
nàng cũng long lanh giọt nước mắt, chứa đựng vui vẻ phút chốc lại thay thế
bằng buồn đau cùng nghi vấn. Cố lấy hết dũng khí, Uyển Thanh mở miệng hỏi
-Vì sao? Ta không đủ tốt sao? Hay là ta đã làm sai chuyện gì?
-Tất cả đều không phải? Nàng đi theo ta...
Trần Tinh thấy tinh thần của Uyển Thanh cũng không ổn định lắm, bây giờ có nói
gì đi nữa chưa chắc nàng đã tiếp thu được. Thế là hắn dắt tay nàng đi thẳng
vào bên trong U Cốc theo hướng ban đầu Uyển Thanh xuất hiện.
Tần Hồng Miên hiếu kỳ, nàng lo lắng không biết chuyện gì xảy ra nên cũng đuổi
theo. Bởi vì tốc độ khác biệt, nên khi nàng vào trong cũng mất vài phút.
-Ah....ah..Tinh...chàng...aaahh
Đây là thanh âm của Uyển Thanh truyền ra, Tần Hông Miên ban đầu là sửng sốt,
sau đó là phẫn nộ dự định xong vào nhưng lại thoáng do dự. Bởi vì thanh âm như
tiếng nhạc, vui sướng của Uyển Thanh làm nàng cũng khó chịu. Quan trọng hơn là
Uyển Thanh không còn là xử nữ, điều này nàng đã biết từ lần trước
Mấy chục năm chưa từng nếm thử trái cấm, làm sao không khó chịu được khi nghe
thấy? Âm thanh càng lúc càng lớn, nàng cũng tò mò, Thế là nàng lẻn vào tiến
hành quan sát.
Khi Tần Hồng Miên tiến lại nhìn lén, Trần Tinh đương nhiên là biết, hắn không
dừng lại mà còn táo bạo hơn nữa. Trần Tinh đặt Uyển Thanh nằm sấp, đề mông
nàng vểnh lên cao, rồi dùng sức đâm vào.
-Ah...ah...Tinh...không...ta...chịu...ahhhh
Không dừng lại ở đó, hắn còn dùng tay nâng một chân của Uyển Thanh lên, bộc lộ
chỗ giao thoa của hai người cho Tần Hồng Miên nhìn rõ. Lần này, hắn không
khống chế nữa, hắn muốn cho Uyển Thanh biết về khả năng của mình cũng như một
mình nàng không đủ để hắn thoả mãn, quan trọng hơn là công pháp của hắn cần
không chỉ một người nữ nhân.
-Uyển Thanh, nàng thấy sao? Có chấp nhận ta có nữ nhân khác không?
Đang lúc nhịp giữa chừng, phía dưới truyền tới co thắt, Trần Tinh biết Uyển
Thanh cũng sắp tới, thế là hắn dừng lại rồi rút tiểu đệ ra. Hắn mở miệng
hỏi...
Uyển Thanh nào đâu để ý tới lời Trần Tinh, nàng đang tận hưởng cảm giác bay
nhưng lại đột nhiên phịch một tiến rớt xuông đất lại. Nàng quay người nhào tới
đè lên Trần Tinh, nàng cầm lấy tiểu đệ đệ hắn cho vào huyệt động của mình rồi
bắt đầu làm nữ cao bồi.
Động tác liên tục thêm thêm vài phút nữa, đến khi Uyển Thanh đổ gục xuông
người Trần Tinh mới im ắng trong chốc lát, Trần Tinh thấy Uyển Thanh thở hổn
hển nên cũng không buông tha, nếu chỉ vậy thôi thì chưa chắc Uyển Thanh biết
sợ hắn. Thế là hắn hành hạ nàng thêm 1h nữa đến nổi nàng xỉu lên xỉu xuống 2-3
lần hắn mới tha cho. Nhưng mà hắn cũng quên tuốt việc thân thể hắn mạnh hơn
người thường rất nhiều, nếu không phải có Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh thì
tiểu đệ hắn phun nước cũng phải cần 7-8 người phục vụ liên tục.
Rồng tuy tính dâm nhưng bản năng lại rất mạnh, mặc dù là Bán Long nhân nên hắn
cũng đã có được năng lực đó. Trần Tinh ngưng mắt nhìn lại, thấy Tần Hồng Miên
lộ ra cặp ngọc phong trắng to, cùng với một tay phía dưới đang tự an ủi mình.
Tiểu đệ của hắn cũng còn cứng rắn. Có phải hay không cảm giác chơi luôn cả con
lẫn mẹ mang đến kích thích khiến cho Trần Tinh không được tỉnh táo cho lắm.
Hắn đi về phía Tần Hồng Miên, chỉ trong chóp mắt hắn đã ôm phía sau nàng, tiểu
đệ của hắn cũng ngẩng đầu chĩa vào huyệt động. Tần Hồng Miên toàn thân cứng
ngắt quên luôn cả việc chống cự.
Trần Tinh nhóm hông lên, tiểu đệ đã một phần lọt vào, thế nhưng hắn cảm giác
hơi bị cản trở, có thể là tiểu đệ của hắn đường kính khá to nên không suôn sẻ.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn dùng sức đâm vào.
-Ách...
Tần Hông Miên đau đớn nhíu mày, giọng rên cũng lớn dần, nhưng cũng nhờ sớm đã
ướt át nên ma sát cũng giảm bớt.
Trần Tinh hai tay nắn bóp ngực nàng, hông thì vẫn nhịp đều đặn. Tần Hồng Miên
được Trần Tinh chăm sóc từ từ ngực càng ưỡn ra, mông càng đưa sát vào người
hắn tạo thành tư thế đứng ngực tấn công mông phòng thủ vậy.
Trần Tinh ra sức cày, đến khi Tần Hồng Miên co rút lần thứ 3 hắn mới xả nước
vào. Hắn thấy nhiêu đó là đủ rồi, không càn thiết phải làm cho nàng ngất xỉu
như Uyển Thanh.
Sau khi xong hắn cũng rút tiểu đệ ra, thế nhưng khi hắn chuẩn bị mặt đồ vào
thì lại ngơ ngác, bởi vì hắn thấy phía dưới có một chút vết máu, điều này
chứng tỏ gì?
-Sao lại như vậy? Tần Hồng Miên vẫn còn? Thế nhưng Uyển Thanh?
Trần Tinh vô cùng nghi hoặc, hắn dìu Tần Hồng Miên lên rồi tháo ra khăn che
mặt của nàng, mũ rộng sớm đã không còn trong cuộc chiến dữ dội vừa rồi.
Một trương mỹ dung hiện ra trước mặt hắn, có thể so sánh với Uyển Thanh, nhưng
đã xuất hiện dấu hiệu của lão hoá, nhưng không thể che giấu được vẻ đẹp của
nàng, vẻ đẹp mang theo hương vị thành thục. Tần Hồng Miên cũng nhơ ngác nhìn
Trần Tinh, bởi vì từ đầu tới cuối nàng chưa thấy được khuôn mặt của hắn. Được
một lúc Tần Hồng Miên giãy giụa muốn thoát ra, bởi vì nàng cảm thấy tự ti. Bản
thân đã già xấu rồi không còn đủ tự tin nữa.
-Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề. Ngươi không phải là mẹ ruột của Uyển Thanh sao?
Tần Hồng Miên ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng có phần tự ti nói
-Khi nào ta nói ta là mẹ của nàng ta?
-Thế nhưng tại sao khi nãy, khi ta nói ngươi lại không phản bác mà biểu hiện của ngươi như bị người nói trúng sự thật?
Trần Tinh tò mò hỏi, không thể dựa vào nguyên tác được, thật ra hắn cũng nhìn
ra là Uyển Thanh và Tần Hồng Miên không giống gì nhau cả.
-Khi nãy chỉ là do ta cảm thấy bất ngờ vì thân pháp ngươi quá nhanh, thêm vào đó là ngươi nói lời như vậy ta tưởng rằng ngươi biết được sự thật Uyển Thanh và ta là quan hệ dì cháu.
-Như thế nào? Không phải người và Đoàn Chính Thuần có quan hệ sao?
Tần Hồng Miên chìm trong hồi ức rồi lúc sau nàng mới mở miệng
-Đúng, ta và Đoàn Chính Thuần có một đoạn tinh cảm không giả, thế nhưng trong khoảng thời gian này, ta phát hiện Đoàn Chính Thuần và muội ta biểu hiện rất khác thường nên đã âm thầm điều tra. Kết quả ta phát hiện được hai người có gian tình, thế nhưng bên cạnh đó, ta còn điều tra được Đoàn Chính Thuần còn có mấy nữ nhân khác bên ngoài. Ta cảm thấy bầu trời trở nên u ám chưa từng có. Ta không trách muội muội ta, ta đem tất cả mọi chuyện nói rõ thế là muội muội ta và ta trở về đây sinh sống. Lúc này, chúng ta mới biết được muội muội ta đã mang thai, cũng chính là Uyển Thanh. Vì khó sinh nên muội ấy cũng đã ra đi. Từ đó, ta mới nảy ra ý định làm cho Đoàn Chính Thuần phải hối hận, ta ra sức dạy dỗ Uyển Thanh để nàng tự tay trả thù cho mẹ của mình. Tự tay giết cha ruột là điều không thể, cho nên ta quán thâu cho nàng giết chết tất cả nhân tình của Đoàn Chính Thuần để hắn không còn ai bên cạnh và cảm thấy có lỗi với muội muội quá cố của ta.
Trần Tinh cũng cảm thấy có vẻ đúng. Không như những tình nhân khác của Đoàn
Chính Thuần, Tần Hồng Miên là người có võ công cao nhất, trên giang hồ cũng
được gọi là Tu La Đao, làm sao có thể quen một người mà không điều tra xuất
thân của người đó được. Cho dù có luỵ tình đến đâu đi nữa cũng không thể đần
độn u mê nghe lời nói từ một phía của người đàn ông đó mà không tìm hiểu gì.
Thế là hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, thế nhưng lúc này hắn cũng đau đầu, bởi vì
một phút nông nổi mà gánh thêm một phần trách nhiệm nữa. Nếu Tần Hồng Miên là
mẹ của Uyển Thanh và không còn zin thì hắn cũng có thể giúp nàng khỏi kết cục
chết bi thảm. Thế nhưng nàng lại...haizz
-Được rồi, nàng nghỉ ngơi trước đi, khi nào khoẻ lại rồi cùng Uyển Thanh theo ta trở về.
Trần Tinh bế Tần Hồng Miên lên rồi nói trong sự ngơ ngác của nàng. Tần Hồng
Miên cho là mình đã nghe lầm, đến khí Trần Tinh đặt nàng xuống mới hồi phục
lại tinh thần, nàng bắt lấy cánh tay hắn, giọng điệu yếu ớt nói
-Ngươi, ngươi không chê ta già?
Trần Tinh nhìn nàng rồi trả lời chắc chắn
-Ta không bao giờ chê nữ nhân của mình bao giờ, quan trọng là vấn đề già xấu ta sẽ tìm cách giúp nàng.
Những lúc lời nói không bằng hành động nhưng lại là thứ mà có thể giúp nữ nhân
cảm giác an tâm hơn. Tuy Trần Tinh chưa dùng hành động gì để chứng minh, nhưng
Tần Hồng Miên cũng tạm tin tưởng hắn. Bởi vì phải cho người nam nhân cơ hội
thực hiện lời nói của mình mới phán được rằng người đó có phải nói suông hay
là không. Vả lại nàng cũng không còn lựa chọn nào cả.
Tần Hồng Miên đã thấy muội muội nàng khi chết vẫn nở nụ cười khi thấy Uyển
Thanh chào đời, nụ cười ấy chứa đựng không chỉ riêng tình mẹ mà còn có niềm
yêu thương sâu sắc dành cho người nam nhân kia. Tình yêu là thứ tốt đẹp nhất,
nàng cũng hy vọng bản thân không nhìn lầm người như 19 năm trước.
Trần Tinh bước ra khỏi phòng, lúc nảy hắn cũng không có tâm trạng thưởng thức
dung quanh. Hắn cảm thấy nơi này quả thật không tệ lắm. Thanh tịnh, thích hợp
cho người ẩn cư. Nhưng rất dễ bị người phát hiện được.
Đêm xuống, Uyển Thanh cùng Hồng Miên cũng đi ra, có điều biểu hiện của Uyển
Thanh có phần e dè hơn. Chắc là vẫn thấy lạ lẫm khi cùng sư phụ mình cùng
chung chồng.
-Được rồi, 2 người tới đây ăn đi, ta đã chuẩn bị xong tất cả. Nghỉ ngơi vài ngày rồi thu dọn những thứ cần thiết sau đó cùng ta lên đường.
Trần Tinh kéo ghế cho 2 nàng ngồi xuống rồi cũng tự vào chỗ bắt đầu ăn.
Một bữa cơm cứ thế kết thúc sau khoảng 15 im lặng. 2 nàng không lên tiếng,
Trần Tinh thấy thế cũng im lặng, cần phải để cho 2 người thời gian thích nghi.
Xong tất cả mọi chuyện, Trần Tinh cũng chờ một ngày, đây là thời gian để Hồng
Miên bình phục, là người luyện võ, cho nên tố chất cơ thể của nàng cũng không
yếu ớt. Khoảng thời gian này đã đủ.
Ngày kế tiếp, khi 3 người chuẩn bị lên đường thì có khách tới thăm, là hai mẹ
con Chung Linh cùng Cam Bảo Bảo. Điều này khiến Trần Tinh cũng hơi bất ngờ,
hắn không nghĩ tới quan hệ của hai của 2 lớn hai nhỏ này lại mật thiết như
vậy.
-Này, xú lưu manh, tại sao ngươi lại ở đây?
Chung Linh vẫn như lúc trước, câu cửa miệng luôn nói xấu hắn, cũng may Trần
Tinh không phải người hẹp hòi gì, hắn xem nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện
nên cũng không chấp nhất.
-Tại sao ta không thể ở đây? Hơn thế nữa là hình như ngươi chưa từng nhìn thấy mặt thật của ta, làm gì gọi ta là xú? Ta cũng chưa có hành vi quá đáng gì với ngươi tại sao gọi là lưu manh?
Chung Linh á họng không thể nói được. Nàng chống nạnh hai tay. Phùng má cãi
chày cãi cối
-Hứ, ngươi suốt ngày mang mặt nạ, xấu xí không dám gặp người đương nhiên là xú, bề ngoài ăn mặc như vậy, không gọi lưu manh thì gọi là gì?
Trần Tinh cũng thật sự hết nói nổi với lý luận của nàng. Hắn mang mặt nạ vì
tránh một số phiền phức không cần thiết, còn về quần áo thì không thể mặc quá
bắt mắt sang trọng được.
-Không nói với ngươi nữa, ta ở bên kia chờ, sau khi xong việc thì qua tìm ta.
Trần Tinh không dây dưa với Chung Linh hắn nhìn về phía Uyển Thanh cùng Hồng
Miên rồi nói. Sau đó tự động đi sang chỗ khác không làm phiền bốn người bọn
họ.
-Uyển Thanh tỷ tỷ, sao hắn lại ở đây?
Chung Linh thấy Trần Tinh đi chỗ khác cũng đắc ý hất hàm rồi hì hì chạy lại
bên Uyển Thanh dò hỏi.
-Tiểu nha đầu, sau này đừng gọi A Tinh xú lưu manh nữa. Cái tên này không hợp với y đâu.
Uyển Thanh cưng chìu, búng ngón tay lên trán Chung Linh, nàng cũng thấy vui vẻ
khi Trần Tinh bộ dáng ăn thiệt thòi. Bởi vì từ khi quen biết hắn đến giờ. Dù
thời gian không lâu nhưng nàng biết hắn chưa ăn hành bao giờ.
-Không gọi xú lưu manh thì gọi là gì? Nhất định ta phải tháo mặt nạ hắn xuống.
Chung Linh lầm bầm tỏ vẻ không phục nói, rồi đôi mắt liếc về Trần Tinh đang ở
một bên đi dạo xung quanh.
-Hồng Miên tỷ tỷ, mấy tuần không gặp hình như ta thấy tỷ trẻ đẹp ra thì phải? Da dẻ cũng mịn màng hơn lúc trước nhiều, tỷ có bí quyết gì chỉ cho ta với.
Cam Bảo Bảo dò hỏi, quan hệ của hai người cũng rất tốt, Tần Hồng Miên thường
không đeo khăn che mặt khi nàng xuất hiện, nên Cam Bảo Bảo cũng không để ý,
nàng cũng quên luôn việc Tần Hồng Miên bỏ khăn che mặt khi có Trần Tinh ở đây.
-Thật sao? Ta cũng không để ý nữa, chắc có lẽ nghỉ ngơi nhiều nên mới vậy.
Tần Hồng Miên vuốt khuôn mặt của mình rồi cười nói, thật ra chỉ một đêm nàng
cũng không để ý nhiều, đây là hiệu quả của Long Phượng Hoan Hỉ quyết, lần đầu
nên nguồn năng lượng sinh ra lớn, thay đổi đẹp hơn là chuyện đương nhiên.
-Không phải, ta cũng giống tỷ vậy nhưng ta thấy bản thân vẫn càng ngày càng xuống sắc, đúng là thời gian là kẻ thù truyền kiếp của phụ nữ mà.
Cam Bảo Bảo than thở, sau đó nàng chợt nhớ lại mình đến đây là có chuyện nên
nói tiếp
-Phải rồi, Hồng Miên tỷ tỷ, tỷ với Uyển Thanh dự định đi đâu vậy? Còn người kia có phải là người tỷ nói, phu quân của Uyển Thanh không?
-Ta, ta cũng không dấu muội, đúng là vậy, ta tính đi chỗ khác, không ở nơi này nữa, còn hắn sao? Hắn là nam nhân của ta cùng Uyển Thanh!
Tần Hồng Miên lúc đầu có vẻ do dự, không phải ai cũng đủ can đảm nói chuyện
riêng tư của mình cho người khác nghe. Thế nhưng, khi nhắc đến Trần Tinh là
nam nhân của mình, biểu hiện của nàng trong rất ngọt ngào.
Biểu hiện rõ ràng như vậy, đương nhiên là Cam Bảo Bảo thấy được, giờ phút này
nàng mới sựt nhớ lại là Tần Hồng Miên từ lúc nàng đến tới giờ không có đeo
khăn che mặt, kể cả Uyển Thanh. Chứng tỏ lời nói này là thật.
-Hồng Miên tỷ tỷ, tỷ thật sự không hối hận sao? Tỷ quên Đoàn Lang rồi sao?
-Đoàn Chính Thuần sao? Không phải vấn đề quên hay không quên, lúc trước ta còn trẻ không hiểu chuyện, nên mới đem lòng mến mộ hắn, thế nhưng khi biết được hắn không giống như bề ngoài, thì ta đã buông tay, bây giờ ta cũng đã lớn tuổi rồi, nên tìm một bờ vai vững chắc để dựa vào, quan trọng hơn là A Tinh có đảm lượng hơn hắn. Nếu như lúc xưa Đoàn Chính Thuần chịu nói rõ sự thật là hắn có nữ nhân, với tài hoa của hắn, có lẽ ta cũng có thể chấp nhận được, thế nhưng, hắn không dám, hắn lừa gạt giấu diếm, hắn chỉ đùa giỡn tình cảm của chúng ta thôi. Muội cũng đừng quá ngốc, haizzz
-Đoàn lang nhất định sẽ trở lại tìm ta, ta tin tưởng huynh ấy, tỷ không có quyền nói xấu huynh ấy.
Cam Bảo Bảo tỏ vẻ không vui nói, nhưng đúng lúc này giọng của Trần Tinh cũng
vang lên
-Chỉ có nữ nhân ngu ngốc như ngươi mới tin tưởng Đoàn Chính Thuần sẽ trở lại.
-Ngươi....
Cam Bảo Bảo định phản bác nhưng Trần Tinh lại nói tiếp
-Ngươi nghĩ hắn sẽ nhớ tới ngươi sao? Đây có phải là lý do ngươi tự an ủi mình? Lúc trước ngươi còn trẻ đẹp, hắn cũng có thể bỏ rơi ngươi mười mấy năm, bây giờ ngươi còn lại gì? Huống hồ ngươi cũng không còn là Cam Bảo Bảo nữa mà là Chung phu nhân. Đừng quên, hắn hiện tại là người đứng đầu nước Đại Lý.
Cam Bảo Bảo á khẩu, nàng mặc dù ngốc nhưng vẫn có thể hiểu được, thế nhưng
nàng vẫn tự an ủi bản thân.
-Này, xú lưu manh, sao ngươi lại ức hiếp mẹ của ta.
Chung Linh thấy Cam Bảo Bảo sắc mặt có vài phần trắng bệch nên chạy lại mắng.
Trần Tinh cũng lười đôi co với nàng, hắn nhìn về phía Tần Hông Miên rồi nói
-Hồng Miên, chúng ta nên đi thôi.
Hắn nói xong cũng quay người rời đi. Tần Hồng Miên thì cũng gật đầu rồi an ủi
một chút Cam Bảo Bảo.
Trần Tinh đi ra cốc trước, đứng đợi một hồi thì hắn thấy Hồng Miên cùng Uyển
Thanh xuất hiện, thế nhưng còn có Cam Bảo Bảo cùng Chung Linh.
-Hai người các ngươi đây là?
-Hứ
Chung Linh không để ý tới hắn, nàng kéo tay Uyển Thanh đi lên phía trước. Tần
Hồng Miên dắt Cam Bảo Bảo tới trước mặt hắn rồi giải thích.
-A Tinh, Bảo Bảo muốn đi tìm Đoàn Chính Thuần, sẵn tiện cùng đường, cho nàng đi cùng có được không?
Hồng Miên đã nói vậy rồi, chẳng lẽ hắn còn có từ chối được sao?
Thế là một nhóm 5 người lên đường. Nếu chỉ có Uyển Thanh cùng Hồng Miên hắn có
thể ôm hai người tăng tốc độ lên. Thế nhưng thêm Chung Linh cùng Cam Bảo Bảo
nữa lại bất tiện. Nếu đi đường như vậy tới khi nào mới đến nơi?
Truyện cầu like, cầu Kim Phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực
để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!