Người đăng: raply105@
Bắt đầu từ sáng sớm, phụ cần Tụ Hiền Trang người đông như mắc cửi, nhưng đa số
là âm binh chú ngục, trang phục thì như người rừng. Lửng thửng trên tay binh
khí cứ như là để cho có vậy. Đại hội anh hùng mà toàn óc chó hèn gì bị Tiêu
Phong đồ sát đến nỗi không dám ai nói gì.
Trần Tinh cùng Ngữ Yên A Bích ngồi trên bàn ăn cơm trong quán trọ, thông qua
cửa sổ hắn có thể nhìn xuống phía dưới. Vì Ngữ Yên cùng hắn quá bắt mắt nên
hắn cũng mướn hẳn một gian phòng để được yên tĩnh.
Mấy ngày này Ngữ Yên cùng A Bích đều có sự lột xác về mặt khí chất. Ngữ Yên
cùng hắn mỗi tối song tu cộng thêm hoạt động tay chân luyện tập Lăng Ba Vi bộ
cùng Tiên Kiếm Thập Bát bản thiếu sót nên cũng càng ngày càng có khí chất của
tiên nhân.
Trong mấy ngày này, Trần Tinh có kiểm tra lại những công pháp hắn sao chép
được trong Lang Hoàng Ngọc động, hắn phát hiện có một môn kiếm pháp tên gọi có
chữ Tiên kiếm, cũng chính là Tiên Kiếm Thập Bát. Nếu dám xưng như vậy ắt hẳn
phải có chỗ hơn những công pháp thường khác. Lúc trước Trần Tinh không phát
hiện là do lúc đó hắn chỉ tập trung giả lập sao chép lại toàn bộ thôi, làm gì
có thời gian nhìn đến nó.
Sau khi chỉnh lý lại giờ mới lòi ra. Hắn tin chắc Tiêu Dao tử không phải một
người phàm. Nếu không phải tiên nhân cũng là người tu tiên. Bản thiếu của tiên
kiếm thập bát chỉ ghi lại 9 chiêu thức
• Vân Trung Long Hiện
• Phong Hoa Tuyết Vũ
• Tiên Kiếm Trục Điện
• Phi Kiếm Truy Phong
• Huyễn Kiếm Quy Không
• Điện Kiếm Kinh Mang
• Thánh Kiếm Tung Hoành
• Phù Sinh Lục Kiếp
• Vạn Kiếm Tùng Trung Nhất Điểm Hàn
Nghe tên thôi cũng đã biết đây là một đẳng cấp khác. Nó đã vượt ra ngoài phạm
trù võ công của phàm nhân nữa rồi. Với sự thông minh của Ngữ Yên cùng với kiến
thức võ học được ví như bảo điển sống thì đương nhiên nàng đã nắm giữ thuần
thục 8 bộ đầu của Lăng Ba Vi bộ còn về kiếm pháp thì vẫn chưa nhập môn vì
không đủ thời gian luyện tập.
Còn về dự định ban đầu là truyền cho nàng Lục Mạch Thần Kiếm Trần Tinh cũng
phải nghĩ kỹ lại. Chắc có lẽ để Ngữ Yên luyện tập trước môn Tiên Kiếm thập bát
trước đã.
A Bích thì càng ngày càng ra dáng một nữ hiệp, bây giờ lúc nào bên mình nàng
cũng có một cây gậy hết. Sáng thì gậy dài 1m3. Tối thì gậy dài 20cm. Mỗi lần
Trần Tinh cũng Ngữ Yên song tu thì hắn lại gọi A Bích qua mặc đồ cho hắn. Điều
này cũng đã được khoảng 6- 7 lần rồi. A Bích cũng từ từ xem như việc bình
thường rồi bởi vì Trần Tinh không có động tác gì quá đáng cả. Mà nàng ghét
nhất là mỗi lần trở về phòng mình thì phía dưới nàng lại ướt nữa.
Bửa sáng kéo dài 30 phút mới xong xuôi, hắn thuê một cỗ xe ngựa để Ngữ Yên
cùng A Bích vào trong chính hắn thì đeo mặt nạ lên đội nón mũ rộng, thay y
phục thành bộ đồ cũ kỹ, giả trang làm phu xe. Đi về phía Tụ Hiền Trang, Đại
hội anh hùng phát thiệp không ghi tên, nên ai muốn vào cũng được nhưng lại
chảnh như Trần Tinh thì không có, đi vào luôn cả xe ngựa!
-Kẻ nào lại láo toét như vậy, bổn đại gia trên giang hồ cũng có danh tiếng cũng không dám nghênh ngang như vậy. Thật là tức chết, để ta dạy hắn một bài học.
Một thằng đầu hói mập mạp tay cầm thanh rìu to đi về hướng Trần Tinh, nhưng
hắn chưa kịp mở miệng mắng nữa đã đột nhiên quỳ sập xuống ngất đi, Trần Tinh
tai thính làm sao không nghe người này cố ý gây sự. Những kẻ đi ra đường không
mang theo não thì hắn không giết chết đã là nhân từ lắm rồi. Hắn dùng Lục Mạch
Thần kiếm biến thể thành trong suốt điểm vào huyệt ngủ của gã này.
Mọi người xung quanh nhìn thấy thì bàn tán xôn xao. Một kẻ khác đi lên chuẩn
bị mắng cũng y chang như vậy, người thứ nhất người thứ 2 đều vậy không một ai
dám làm người thứ 3 cả nên cũng không ai quấy rầy hắn nữa. Vả lại Tụ Hiền
Trang rất lớn, chỗ Trần Tinh đậu xe ngựa cũng không phải nới bắt mắt gì nên
cũng không có những nhân vật số má để ý.
Không phải đợi lâu, khoảng 7-8 giờ theo ước tính của Trần Tinh thì đại hội
cũng bắt đầu, đa số là như trong nguyên tác đòi diệt trừ Liêu cẩu Tiêu Phong
này kia. Trần Tinh không hứng thú. Nhưng bỗng chốc không gian lại yên tĩnh trở
lại. Những tiếng reo hò cũng dừng lại.
Dĩ nhiên là nhân vật chính Tiêu Phong xuất hiện, trên tay hắn bế dĩ nhiên là A
Châu, Trần Tinh cũng nhẹ giọng nói cho Ngữ Yên cùng A Bích về tình hình bên
ngoài.
-Trần Tinh công tử, A Châu tỷ bị thương có nặng không? Xin công tử cứu tỷ ấy.
A Bích nghe A Châu bị thương nên gấp gáp hỏi, nàng xem A Châu như tỷ tỷ mình
đương nhiên là lo lắng. Ngữ Yên cũng lo lắng không kém.
Trần Tinh quay đầu nhìn lại, mặt hắn gần mặt A Bích trong gang tấc A Bích cũng
quên luôn xấu hổ nắm tay hắn cầu xin; nước mắt của nàng cũng lưng tròng.
-haizz, được rồi để ta đi xem sao, dù sao cũng cần lấy một món đồ.
Trần Tinh thấy vậy cũng thở dài nói, mặc dù sẽ có người cứu nhưng Ngữ Yên cùng
A Bích đã biểu hiện mong chờ vậy hắn cũng không thể lãnh đạm được.
Trần Tinh đứng dậy, mọi người cũng không chú ý đến hắn bởi vị mọi ánh mắt đều
tập trung vào Tiêu Phong, Trần Tinh như một cây tên ra khỏi cung vậy lướt đi
về phía trước. Chỉ trong chóp mắt hắn đã đứng trước mặt của Tiêu Phong.
Sửng sốt trong chốc lát Tiêu Phong cũng nhận ra Trần Tinh, bởi vì trên người
Trần Tinh Tiêu Phong cảm thấy áp lực cực lớn. Tính tời bây giờ người mang lại
cho y áp lực cũng chỉ có Trần Tinh.
-Ngươi có thể giao nàng ấy cho ta. Ta sẽ có cách cứu trị nàng.
Giọng nói cực kỳ lãnh đạm vang lên, Tiêu Phong nhìn chăm chú Trần Tinh hắn là
người rộng rãi hào sảng nên không chấp nhất giọng điệu ra lệnh của Trần Tinh,
thêm vào đó là hắn kính Trần Tinh võ công cao cường không cần phải gây bất lợi
cho một cô nương.
-Ân, nhờ vào ngươi
Trần Tinh tiếp nhận A Châu, vì nàng vẫn còn tỉnh táo chỉ là sắc mặt trắng bệch
cùng hơi thở yếu đuối nên hắn cũng không bế nàng mà một tay dìu nàng để A Châu
dựa vào mình.
Trần Tinh nhìn xung quanh, một luồn khí tức kinh khủng từ người hắn trào ra,
lần này phạm vi bao phủ luôn cả sơn trang, nhưng lại yếu hơn nhiều so với lần
hắn sử dụng Thế để doạ Bao Bất Đồng,
-Người nào là Tiết Mộ Hoa? Trong vòng 10 hơi thở không có người nào đứng ra thì tất cả phải Chết!
Giọng nói cực kỳ âm lãnh vang lên, ngay cả Tiêu Phong cũng cảm vô cùng áp lực
khi phải chịu đứng Thế của Trần Tinh.
Lời nói của hắn kết thúc, sau hơi thở thứ nhất không gian yên tĩnh đến cả nếu
một cái xì hơi chắc cũng nghe rõ được, không phải không dám nói chuyện mà áp
lực làm cho người ở đây không có dũng khí mở miệng. Hơi thở thứ 2 đa số ánh
mắt mọi người đều hướng về một người. Trần Tinh nhìn theo là một người đàn ông
trung niên, khuôn mặt cũng coi được chỉ có điều thời gian đã để lại vết tích
về sự lão hoá, râu cũng dài 4-5cm. Không đợi Trần Tinh mở miệng Tiết Mộ Hoa
cũng đã bước lên phía trước.
-Ngươi chính là Tiết Mộ Hoa?
Trần Tinh thu hồi Thế, mở miệng hỏi
-Đúng vậy, không biết tiền bối có gì chỉ giáo?
Bởi vì không thấy rõ khuôn mặt nên Tiết Mộ Hoa xưng Trần Tinh là tiền bối. Hắn
cũng không giải thích.
-Nếu ngươi có thể cứu cô gái này thì ta sẽ dẫn ngươi trở về môn phái của mình. Đồng thời tạo điều kiện cho ngươi có thể nghiên cứu sâu hơn nữa về y thuật. Còn không thì....
-Thật? Tiền bối có thể giúp ta trở về?
Tiết Mộ Hoa không quan tâm vế sau câu nói của Trần Tinh bởi vì vế trước lời
nói của Trần Tinh đã chiếm cứ tâm trí hắn. Trở về môn phái là điều mà hắn luôn
ao ước.
-Ta không có hứng thú cũng như thời gian nói giỡn với ngươi.
Trần Tinh không phải hứa suông, hắn dự định sẽ đưa Tiết Mộ Hoa về môn phái,
còn về Vô Nhai Tử sao? Hắn chẳng quan tâm, trước sau gì cũng chết nên để y
chết một cái chết có ích hơn là lợi người ngoài. Để Ngữ Yên nhận được nội lực
vẫn hơn là Hư Trúc.
-Nếu vậy thì Tiết mỗ sẽ cố hết sức để cứu vị cô nương này. Trước tiên để ta bắt mạch trước đã.
Tiết Mộ Hoa mừng rõ nói rồi nhanh chóng tiến lại gần Trần Tinh. Trong lúc này
Trần Tinh cũng đã tiện tay lấy đi Bắc Dịch Cân Kinh khi dìu A Châu ngồi xuống
gần đó.
-Được rồi, chuyện của ta đã xong. Các ngươi có thể tiếp tục.
Trần Tinh cũng không hứng thú tới nữa. Hắn đã hoàn thành việc cứu trị A Châu.
Hắn nhìn xung quanh rồi lui sang một bên.
Phải nói là cho dù Trần Tinh nói vậy, cũng không một ai dám lên tiếng. Cho đến
khi Tiết Mộ Hoa mở miệng
-Đại lực Kim cang chưởng? Không nghĩ tới đại danh đỉnh đỉnh đứng đầu một phái như Huyền Từ phưởng trượng lại ra tay đả thương một vị tiểu cô nương?
-A di đà phật, Tiết thần y lời nói sai rồi, sư huynh ta rất nhiều năm rồi chưa từng ra khỏi Thiếu lâm tự nữa bước, làm sao có thể đả thương vị nữ thú chủ này? Ắt hẳn là có hiểu lầm gì.
-Ngoài Huyền Từ phương trượng biết được Đại Lực Kim Cang chưởng chẳng lẽ còn người thứ hai tinh thông môn võ công này?
Tiết Mộ Hoa không phục lắm nói, hắn tin chắc mình không chẩn đoán lầm
-Ta không muốn truy tìm ra hung thủ đả thương nàng, ta chỉ muốn kết quả là nàng phải bình phục.
Giọng nói của Trần Tinh đúng lúc vang lên, cắt đứt tranh cãi của hai người.
-Vâng, tiền bối nói phải.
Tiết Mộ Hoa âm thầm lau mồ hôi, y nhanh tay tiến hành chữa trị A Châu, không
dám nói thêm gì nữa sợ chọc giận Trần Tinh.
-A di đà phật, thí chủ đến đây có phải là nhằm diệt trừ dư ác tặc nước Liêu?
-Chuyện của các ngươi ta không quan tâm, ta không phải người Hán cũng không phải người Liêu, có điều ta nghĩ người Hán hay người Liêu hoặc người nào khác đều là người. Bản chất của người dân không xấu, nếu các ngươi hận nên hận chính quyền lãnh đạo của nước đó. Còn về Tiêu Phong sao? Các ngươi tự mình giải quyết.
Trần Tinh nói xong hắn nhìn sang Tiết Mộ Hoa, thấy hắn cũng đã dừng động tác
châm cứu, khí sắc của A Châu cũng đã trở nên tốt hơn, hắn đành bế nàng lên xe.
Tiết Mộ Hoa cũng đi theo vì đây chỉ mới ổn định thương thế không nguy hiểm đến
tính mạng thôi. Về chữa khỏi cần phải có thời gian tịnh dưỡng.
Mọi người nhường ra một con đường, đợi đến khi Trần Tinh bế A Châu lên xe cho
A Bích cũng Ngữ Yên chăm sóc hắn mới đi ra với vai trò là người phu xe. Còn về
Tiết Mộ Hoa chỉ đứng phía dưới chờ đợi. Từ giờ trở đi mọi việc không liên quan
đến hắn nữa. Hắn dự định rời đi nhưng lại nghe trong xe truyền ra tiếng yếu ớt
của A Châu là xin ở lại để xem Tiêu Phong như thế nào.
Mặc dù Tiêu Phong đến đây là vì kiếm Tiết Mộ Hoa chữa bệnh cho A Châu bây giờ
có Trần Tinh làm thay nên hắn cũng có thể rời đi nhưng với tính cách của y làm
sao có thể trốn tránh.
-Các vị, các ngươi nói ta là người Khiết Đan, ta không y kiến, nhưng các ngươi vu oan cho ta giết chết sư phụ của mình, khi sư diệt tổ, tội danh này ta không thể gánh oan. Hôm nay, mọi người đến đây là để giết ta, ở nơi nay có người từng là người quen biết, bằng hữu, chiến hữu của ta. Vị anh hùng nào muốn giết ta cứ đứng ra uống cạn chén rượu này từ đây về sau ngươi giết ta, ta giết ngươi không oán không hối.
Tiêu Phong dùng Cầm Long Công hút một hủ rượu cùng chén rượu lại, còn về
chuyện rượu ở đâu ra thì Trần Tinh cũng không để ý bởi vì hắn không có hứng
thú. Hắn ở lại chỉ vì A Châu cầu xin thôi. Bây giờ tâm trí hắn đang chìm trong
sự huyền diệu của Bắc Dịch Cân Kinh.
Trang giấy trắng nhưng, thấm ướt sẽ hiện ra các hình vẽ, đây là nguyên nhân vì
sao không một ai luyện được bởi vì ai lại đối đãi với công pháp quý giá như
vậy?.
Thật ra theo như kiến thức của Trần Tinh thì Dịch Cân Kinh không thể đơn giản
như vậy bởi vì Đạt Ma không phải người phàm!
Dịch Cân Kinh là một trong tứ đại thần công do đạt ma sáng tạo ra bởi vì ông
nhận ra Kim Chung Tráo thật sự quá khó luyện. Như vậy làm sao nó có thể là
công pháp phàm nhân được.
Dịch cân kinh trong tay Trần Tinh không có khẩu quyết gỉ cả. Chỉ có các hình
vẽ tư thế hình người kỳ lạ đang làm các động tác giống như yoga vậy.
Gồm có 49 hình vẽ chia làm 7 chu thiên.
Hai thức đầu chỉ là cơ sở nhập môn. Những thức kế tiếp mới là uy lực thực sự.
Màu sắc nội lực cũng thay đổi. Từ đỏ đến đen
1.Nhất chu thiên: Đã thông kinh mạch, học cảm ứng từ trường vũ trụ.
2.Nhị chu thiên: Tự sinh bài độc, khí lưu sản khoái.
3.Tam chu thiên: huyết sắc
Hấp thụ không khí từ lỗ chân lông cảm nhận rất nhạy. Mắt nhạy tai thính. Một
chưởng có thể làm gãy đôi thân cây to.
4.Tứ chu thiên: hoàng sắc
Khí mạch lưu thông ngược, người luyện chịu nỗi đau như ngàn tên xuyên người.
Nếu chịu được kinh mạch tích tụ từ trường có thể chuyển qua nhiệt chạy khắp cơ
thể không còn đau đớn.
5.Ngũ chu thiên: lam sắc
Cơ bắp cứng như sắt thép dẻo dai, vũ khí thường không thể tổn hại, nội kình
xuyên qua cơ thể. Một chưởng tấn công từ xa vẫn làm nát vụn khối thạch 300
cân.
6.Lục chu thiên: bạch sắc
Mỗi huyệt đạo đều có thể chứa khí phát kình xuyên qua cơ thể 3 trượng âm thầm
đả thương đối phương. Khinh công xa vạn dặm như chim.
7.Thất chu thiên: hắc sắc
• Giai đoạn đầu Toàn thân chứa khí, sử dụng năng lượng trời đất.
• Giai đoạn hai: Nâng cấp về việc hấp thụ sức mạnh.
• Giai đoạn ba: Chân khí cuồn cuộn bất tuyệt. Nội ngoại không có nhược điểm,
có thể tay không phá thép ròng, vung tay phong vân biến đổi, đại địa chấn
động. Sức mạnh phòng ngự đỡ được cỡ đạn 7,62.
• Giai đoạn bốn: Nhất khí quán thông . Khai mở thần mạch. Bách độc bất xâm. Có
thể không ăn không ngủ, hành vân ngự phong.
7 chu thiên này là Trần Tinh dựa theo kiến thức của hắn cùng hình vẽ để nói.
Có thể uy lực mạnh hơn hoặc yếu hơn nhưng có thể chắc chắn sẽ không phế vật
như Du Thản Chi được.
Nhắc tới Dịch Cân Kinh Trần Tinh cũng chợt nhớ ra tới Tẩy Tuỷ Kinh. Đây cũng
là một bộ kèm theo giúp cho người luyện tập có thể mau chóng đạt được hiệu quả
khi tu luyện Dịch Cân Kinh.
Nói chung là Trần Tinh tin chắc thế giới này không đơn giản như trong nguyên
tác của Kim Dung nữa.
Điều chỉnh lại dòng suy nghĩ, hắn quyết định sẽ nghiên cứu sau, giờ không phải
lúc thích hợp. Hiện tại mọi người cũng đã chiến thành một đoàn. Cảnh tượng dĩ
nhiên là máu me be bết. Đoạn tay cụt chân cụt vương vãi khắp nơi. Phải nói
phong cách chiến đấu của Tiêu Phong khiến cho máu của Trần Tinh cũng sôi trào
lên, hắn cảm giác rất quen thuộc, như bản thân đã từng một mình trải qua vậy.
Truyện cầu like, cầu Kim Phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực
để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!