Người đăng: raply105@
-Cái Bang các ngươi khinh người quá đáng, công tử nhà ta cố ý tới Lạc Dương dự định giải toả nỗi oan. Các ngươi lại kéo tới nơi này tổ chức đại hội. Có phải cố ý vu cáo tội cho công tử nhà chúng ta.
Đứng trên cành cây, Trần Tinh có thể nghe được tiếng mắng chửi của một người
đàn ông. Đoán được một hai, Trần Tinh nhìn xuống dưới quả nhiên thấy một được
một nhóm 4 người 3 nữ 1 nam, trong đó 1 nữ là Ngữ Yên, 2 nữ còn lại Trần Tinh
có thể nhận ra là A Châu cùng A Bích mặc dù chưa từng gặp mặt.
Bề ngoài A Châu cùng A Bích cũng không thể nói quốc sắc thiên hương nhưng cũng
xứng được gọi là mỹ nhân.
Do vậy, Đám đệ tử cái bang ánh mắt nhìn chằm chằm 3 nữ. Nếu mà hôm nay không
phải có đại sự chắc bọn chúng sẽ nhào lên như những con thú động dục vậy.
Ngữ Yên ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm gì đó nhưng cuối cùng vẻ mặt thất
vọng. Trần Tinh không cần nói cũng biết là nàng rời đi chỉ yếu là tìm mình.
Hắn cũng không vội đi ra. Phải xem những thằng hề nhảy nhót trước đã.
Hắn tin tưởng nhân chi sơ tính bổn thiện. Nhưng Khang Mẫn làm cho Trần Tinh
hoài nghi liệu có người từ khi sinh ra đã ác độc sẵn rồi không? Triết lý nhân
sinh, Trần Tinh chỉ nghe được nhưng từ trước giờ bản thân chưa từng trải
nghiệm.
Phía dưới xảy ra tranh cãi, cuối cùng cũng ra tay. Đương nhiên là Phong Ba Ác
bị đánh trọng thương. A Châu A Bích đang đỡ hắn. Mặc dù đối với Mộ Dung Phục
không còn bất cứ cảm xúc gì nhưng Ngữ Yên đối với những thuộc hạ của y vẫn giữ
mỗi quan hệ tốt. Dù sao tính tình hiền lành như Ngữ Yên sẽ không hận lay sang
người khác.
-Chuyện gì xảy ra? Tại sao lại ồn ào như vậy?
Một giọng nói hữu lực vang lên khiến đám đệ tử Cái Bang yên lặng tránh ra một
con đường. Dẫn đầu là một hán tử khôi ngô, phong thái hùng dũng, chỉ nhìn bề
ngoài thôi cũng cảm nhận được người này là cao thủ. kế bên là Đoàn Dự theo
sát.
Người này không ai khác ngoài Tiêu Phong. Trần Tinh âm thầm đánh giá đối
phương.
Một dòng tin tức ngắn gọn hiện lên, Trần Tinh tiếp tục xem kịch của mình. Hắn
hiện tại chưa muốn xuất hiện.
-Bẩm bang chủ, người này là thuộc hạ của Mộ Dung Phục, tới đây giải oan cho chủ tử y, nhưng lời lẽ phách lối ngang ngược, thuộc hạ nhịn không được nên ra tay, mong bang chủ thứ lỗi.
Một trưởng lão đứng ra hành lễ nói. Tiêu Phong thì tìm cách giải quyết việc
này như thế nào Trần Tinh không để ý, hắn đang chú ý tới việc Đoàn Dự đang nói
chuyện cùng Ngữ Yên, xem ra 2 người đã gặp mặt. Cốt truyện quán tính là không
thể thay đổi nhưng nhân tố lạ Trần Tinh đã ít nhiều biến đổi một phần. Một
phần này có lẽ là trái tim của Ngữ Yên cùng Uyển Thanh.
Đúng lúc này, một giọng phẫn nộ vang lên, một người thân hình cơ vẻ hơi mập
thấy Phong Ba Ác trọng thương nên giận dữ ra tay.
Tiêu Phong cũng không ngờ sự việc lại như vậy, hắn cũng không nhịn được nữa ra
tay. Đương nhiên là Bao Bất Đồng rơi vào thế hạ phong, lần này Ngữ Yên cũng
không mở miệng như trong cốt truyện. Nàng thấy Tiêu Phong không có ác ý nên
cũng không nói gì.
Sau một vài chiêu, Tiêu Phong đã dễ dàng chế ngự Bao Bất Đồng, Trần Tinh thì
cảm thấy sao kịch vui còn chưa bắt đầu. Hắn không hứng thú xem mở màn nhàm
chán như vậy.
-Bang chủ, 5 người này đều là nhân vật khả nghi sát hại Mã Phó bang chủ, tại sao không bắt bọn họ lại?
Một người trong đám người đứng ra chỉ trích, kẻ này Trần Tinh liếc sơ liền
biết hắn là ai. Toàn Quán Thanh vẻ mặt chính khí nhưng lại ẩn chứa dâm dục khi
nhìn về phía Ngữ Yên, điều này hắn che giấu rất khá, do Trần Tinh hướng đứng
đối diện với Ngữ Yên nên cũng không phát hiện được ánh mắt này, nếu không Toàn
Quán Thanh đã chết ngay lập tức rồi.
Điều này cũng phải thôi nếu không như vậy làm sao hắn có thể bị Khang Mẫn nắm
thóp. Con người có thất tình lục dục, Trần Tinh cũng có, nhưng vấn đề là biểu
hiện ra bên ngoài như thế nào thôi.
-Sau khi suy nghĩ kỹ càng, ta nhận thấy Mộ Dung công tử không có lý do gì phải làm như vậy! Hắn không ngu ngốc đến mức sử dụng tuyệt kỹ của mình để giết người. Quan trọng hơn là ta từng đến Cô Tô thành hỏi thăm người dân ở đó. Biết được Mộ Dung công tử rất được lòng dân làm sao tự gây thù chuốc oán được chứ? Ắt hẳn là có kẻ giá hoạ.
Tiêu Phong giải thích, hắn là Bang chủ nhưng rất quan tâm anh em trong bang.
Tôn trọng ý kiến của mọi người nên cũng không phật lòng vì có đệ tử bất mãn
hành vi của mình.
4 người thuộc hạ Mộ Dung nghe Tiêu Phong nói vậy cũng phụ hoạ nói. A Châu thì
ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Phong, Trần Tinh cũng không thèm để ý. So về nhan
sắc thì A Châu kém xa Ngữ Yên cùng Uyển Thanh. Với lại cô nàng này rất thông
minh mưu mẹo. Trần Tinh vẫn thích ngốc nữu hơn.
A Bích và A Châu nếu được lựa chọn Trần Tinh sẽ không do dự chọn A Bích. Bởi
vì nàng rất chung tình. Nói như vậy không có nghĩa là A Châu không chung tình
nhưng mức độ lại thua kém A Bích.
Người trên giang hồ nói sao về Mộ Dung Phục A Bích không quan tâm, hành vi của
hắn có xấu xa cỡ nào nàng cũng chẳng để ý. Một lòng một dạ phía sau hầu hạ hắn
kể cả khi hắn điên dại.
Tất cả chỉ vì nàng từ nhỏ được Mộ Dung gia cưu mang. Tri ân đồ báo, người chí
tình chí nghĩa Trần Tinh đương nhiên thưởng thức.
-Không biết sau khi chinh phục A Bích nàng biết ta là hung thủ bạo trứng Mộ Dung Phục sẽ có suy nghĩ gì? Hehe
Trần Tinh nở nụ cười dâm đãng, đối với lực lượng, Trần Tinh nghiêm túc, đối
với gái gú Trần Tinh lại biến thành công tử ca một dạng.
Là Phái mạnh sẽ luôn ưu tiên phái đẹp, đó là phương châm của Trần Tinh đối xử
với người khác giới. Nếu không vượt quá giới hạn của Trần Tinh thì hắn sẵn
sàng nhượng bộ, nhưng hắn không còn là Trần Tinh của thế kỷ 21 nữa. Hắn là một
ẩn số chưa được giải đáp. Linh hồn của hắn đã được hoàn thiện. Con người thật
sự của hắn cũng từ từ hiện ra.
-Bang chủ...
-Không cần nói nữa, chuyện này tới đây thôi.
Phong Ba Ác do bị trọng thương nên nhóm người vẫn ở lại trị thương.
Tiêu Phong nhìn lướt sang tất cả mọi người, hắn nhìn đến ai người đó đều cúi
đầu. Uy nghiêm bang chủ là một thứ không thể xâm phạm được.
-Tại sao chấp pháp trưởng lão, truyền công trưởng lão còn chưa tới?
Xung quanh mọi người đều yên lặng, không ai mở miệng trả lời cũng không cần
trả lời bởi vì từ đằng xa có thể nhìn thấy một đoàn người đi đến nơi này. Dẫn
đầu là một trung niên nhân, trên mặt y có nhiều nếp nhăn, tóc dài chải ra sau
có thể thấy rất nhiều tóc bạc, tuổi khoảng 40-50 gì đó.
-Những thằng hề cuối cùng cũng chịu ra sân rồi.
Trần Tinh lẩm bẩm nói. Người tới đương nhiên là Bạch Thế Kính. Trong nguyên
tác miêu tả cũng không khác mấy. Người này tuy giết chết huynh đệ của mình
nhưng về sau lấy cái chết để tạ tội cũng xem như nam nhân.
Chết, đương nhiên là ai cũng sợ, tham sống sợ chết là bản tính của con người,
không phải ai sinh ra cũng là anh hùng.
Đời người như ván cờ, chỉ cần lựa chọn sai lầm thì hậu quả để lại đôi khi phải
trả giá bằng mạng sống của mình.
-Bái kiến bang chủ, thuộc hạ trên đường nhận được tin tức có huynh đệ cái bang chúng ta gặp tập kích nên dẫn người tới cứu giúp nên đến trễ. Mông bang chủ thứ tội.
-Lại có chuyện này? Những huynh Cái bang ta có sao không? Là ai tập kích?
Có thể nói Cái bang từ khi sáng lập mãi cho đến sau này, chỉ có Tiêu Phong mới
làm cho Cái Bang đứng đầu thiên hạ. Không chỉ với thực lực cá nhân mạnh mẽ mà
là sự quan tâm chân thành dành cho huynh đệ của y. Đa số đệ tử Cái Bang trên
dưới một lòng nên mới có chỗ đứng trong giang hồ. Nhưng đáng tiếc tất cả bắt
đầu bị huỷ hại bởi một người phụ nữ.
-Thưa Bang chủ, đây chỉ là có người tung tin giả, đáng tiếc là thuộc hạ gấp gáp lên đường giải cứu cũng không biết là ai có mưu đồ gì với Cái Bang chúng ta.
Bạch Thế Kinh thái độ vẫn hết mực cung kính, Tiêu Phong nghe vậy cũng thoáng
nhíu mày. Hắn không biết là ai đang nhắm vào Cái Bang. Y cũng không nghi ngờ
gì Bạch Thế Kính cả.
Đúng lúc này, một đoàn người đi đến, dẫn đầu là một vị mặc tăng bào, khoát cà
sa. Tiêu Phong thấy vậy tiến lên lễ phép hỏi
-Tri Quang đại sư, ngài từ xa đến đây, tại hạ không kịp nghênh đón mong đại sư thứ lỗi.
-A di đà phật, Kiều bang chủ hữu lễ, bần tăng đến đây là nhận được tin lời mời của Mã phu nhân. Nói có chuyện quan trọng cần bần tăng chủ trì.
-Mã đại tẩu?
Tiêu Phong vô cùng nghi hoặc, hắn nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm Khang Mẫn để
hỏi rõ.
Trần Tinh từ trên cây có thể thấy trong đám người, một thân ảnh đang từ từ đi
ra. Một vị thiếu phụ, chính xác hơn là thiếu phụ xinh đẹp. Dĩ nhiên là Khang
Mẫn rồi.
-Mã đại tẩu, không biết tẩu có chuyện quan trọng gì mà mời Tri Quang đại sư đến đây vậy?
-Chuyện gì? đương nhiên là về sự thật cái chết của tướng công ta!
-Mã đại tẩu biết hung thủ là ai? Mau nói ra để ta báo thù cho Mã đại ca.
Khang Mẫn nhìn Tiêu Phong không nói gì sau đó ả nhìn Tri Quang đại sư rồi từ
trong người lấy ra một bức thư
-Đại sư, ngài đức cao vọng trọng, mời ngài làm chủ cho tiện thiếp. Xin ngài hãy xem bức thư này và đọc nội dung lên cho mọi người ở đây biết rõ sự thật...
Diễn xuất của Khang Mẫn làm cho Trần Tinh càng cảm thấy ớn lạnh. Độc nhất phụ
tâm nhân.
Mọi chuyện xảy ra đương nhiên là bức thư của bang chủ tiền nhiệm Uông Kiếm
Thông kể rõ thân thế của Tiêu Phong.
Tiêu Phong cầm trong tay bức thư run run không tin vào sự thật.
-Tất cả giờ đã rõ, phu quân ta biết được bí mật của ngươi mà bị ngươi giết người diệt khẩu, đáng tiếc ông trời có mắt ta tìm được bức thư này để chứng minh thân phận của ngươi.
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng ả lại nghĩ tới cảnh tượng Kiều
Phong quỳ xuống van xin ả.
-Kiều Phong, thì ra ngươi là loại người như vậy, uổng công chúng ta xem ngươi như huynh đệ chúng ta kính trọng ngươi. Loại ác tặc Khiết Đan làm sao có thể xứng đáng làm Bang chủ Cái Bang ta, mau giao ra Đả cẩu bổng..
-Giao ra đả cẩu bổng....giao ra đả cẩu bổng
Toàn Quán Thanh nhận được ý tứ của Khang Mẫn nên nhảy ra thừa cơ kích động mọi
người. Cả đám chó hùa theo mặc dù không biết đúng hay sai.
-Mã đại tẩu, Kiều Phong ta làm người không thẹn với lòng, ta kính Mã đại ca xem như huynh trưởng của mình làm sao có thể nhẫn tâm sát hại huynh ấy được? Hơn thế nữa thân phận của ta là người Khiết Đan hay là người Tống chuyện này cần điều tra kỹ càng, không thể chỉ dựa vào bức thư này mà quả quyết phán định như vậy. Đả cẩu bổng ở đây, Bang chủ cái bang ta cũng sẽ nhường lại.
Tiêu Phong không hổ là đứng đầu một phái, tính tình trầm ổn, đối mặt với sự
việc như vậy cũng chỉ hơi bối rối một chút nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn lấy ra Đả cẩu bổng đưa cho một vị trưởng lão.
-Bang chủ...
Một số trưởng lão vẫn trung thanh nhưng lại bị Tiêu Phong động tác ngăn lại
lời nói.
-Không cần điều tra, ngươi là người Khiết Đan là sự thật!
Trần Tinh thấy kịch cũng sắp tàn rồi, tuy không được đặc sắc như mong đợi của
hắn nhưng cũng tàm tạm. Thế là hắn cho thêm một tý gây cấn nữa.
-Ai?
Tiêu Phong nổi giận quát to, xung quanh cũng nghị luận nghó nghiêng. Chỉ có
Ngữ Yên là vẻ mặt vui mừng, bởi vì nàng nhận ra giọng nói này. Đoàn Dự từ đầu
tới cuối luôn nhìn Ngữ Yên nên cũng nhận ra được biểu hiện của nàng.
-Không cần tìm, ta đang ở đây!
Trần Tinh thân hình từ từ hạ xuống, đối diện với Tiêu Phong. Thân hình cao
ngất ngang ngửa Tiêu Phong nhưng so với Tiêu Phong thì trông có vẻ thư sinh
hơn.
-Các hạ là ai, vì sao lại khẳng định ta là người Khiết Đan? Có bằng chứng gì chứng minh?
-Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi là người Khiết Đan không giả. Việc này ngươi sẽ được biết, hãy đến thiếu lâm hỏi sư phụ ngươi.
Trần Tinh không nói rõ mà dẫn dắt cốt truyện theo đúng hướng lợi ích của hắn.
Bắc Dịch cân kinh đang phương nào phải nhờ cả vào A Châu rồi.
-Nếu các hạ không nói rõ, đừng trách ta không khách khí, Kiều Phong ta ghét loại nhất tiểu nhân vu oan giá hoạ cho người khác.
Tiêu Phong nói xong xuất chưởng về phía Trần Tinh, một chưởng thông thường
nhưng tràn đầy uy lực. Trần Tinh mục đích đã đạt được. Hắn muốn giao thủ cùng
Tiêu Phong để củng cố lại kiếm đạo của mình. Đáng thương Tiêu Phong không biết
mình trúng kế làm đối tượng rèn luyện cho Trần Tinh.
Sở dĩ Trần Tinh chật vật như vậy là do hắn đang trong trạng thái vong ngã. Tất
cả cử động của hắn đều là phản xạ không điều kiện cả. Hắn đang tập luyện cho
trôi chảy từ từ. Kiếm pháp vô chiêu thức nhưng lại thực dụng. Trần Tinh xuất
kiếm theo bản năng, nhưng vấn đề là động tác không trôi chảy thôi.
-Chấn Kinh Bách Lý
-Long Chiến Vu Dã
Sau vài chục chiêu dồn ép Trần Tinh, thấy hắn có vẻ chật vật chống trả nhưng
không làm được gì. Tiêu Phong hét lớn một tiến sử dụng chiêu thứ 8 và 15 trong
18 chiêu thức của Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Chấn Kinh Bách Lý là vận dụng nội lực thông qua yết hầu bắt chước theo tiếng
rồng nhằm gây choáng váng đối thủ. Đáng tiếc chiêu thức này không thể hoàn
thiện vì không có ai thật sự nghe được Long ngâm cả. Nhưng dựa vào công lực
thâm hậu cũng đủ Tiêu Phong kéo Trần Tinh từ trạng thái vong ngã trở lại.
Trần Tinh tỉnh táo lại, biết được Tiêu Phong thật sự nổi giận rồi, tuy biết
bản thân sẽ không bị sao cả nhưng cũng phải giữ mặt mũi chứ? Không cho bản
thân cũng phải cho nữ nhân của mình. Hắn cũng muốn thử uy lực của Hàng Long
thập bát chưởng của mình xem như thế nào.
-Tới hay lắm!
Trần Tinh lớn tiếng nói cũng xuất ra Chiêu thức Long Chiến Vu Dã
Long Chiến Vu Dã là chiêu thức thông qua nội lực tạo ra 15 con rồng hướng về
đối thủ. Chưởng pháp này rất cương mãnh bá đạo, có uy lực phá hoại rất lớn,
như vậy mới được gọi rồng chiến đấu nơi hoang dã được
30 con rồng lao vào nhau chiến đấu. Rồng do nội lực của Tiêu Phong hình thành
nhìn trông có vẻ dữ tợn hơn so với Trần Tinh nhưng điều kỳ lạ là rồng do nội
lực của Trần Tinh hình thành lại to hơn gấp đôi và trông giống như thực thể
hơn của Tiêu Phong.
Điều này có thể giải thích là do Trần Tinh công lực gấp đôi Tiêu Phong cùng
với hắn bây giờ là một nửa thành viên Long tộc nên sử dụng chiêu thức thuộc
tính Long thì sẽ càng chân thật hơn. Còn về độ hung tợn là do người thi triển
hiểu sao về Rồng thôi.
-Phốc~
-Đại ca...
-Bang chủ...
Tiêu Phong phun một búng máu, lùi về sau 1 bước, tay ôm ngực, chấn kinh nhìn
Trần Tinh. Đoàn Dự từ đầu đến cuối đều long lắng cho Tiêu Phong, y biết được
sự khủng bố của Trần Tinh khi còn ở Thiên Long tự nhưng thấy Trần Tinh biểu
hiện chật vật cũng thoáng yên tâm. Nào ngờ cuối cùng người thua vẫn là Tiêu
Phong.
-Các hạ thật ra là ai? Vì sao biết Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang ta?
Tiêu Phong không hổ là nhân vật có thể khiến Tảo địa tăng khen. Thua thiệt gấp
đôi nội lực nhưng cũng chỉ phun một ít máu cùng lùi về 1 bước. Nếu là người
khác hẳn cũng trọng thương hấp hối rồi.
-Ta là ai? Vấn đề này không quan trọng. Còn về Hàng Long Thập Bát Chưởng này sao? Đương nhiên là ta học được và cải tiến từ Giáng Long Nhị Thập Bát Chưởng rồi. Nguồn gốc của nó thì ngươi không cần phải biết.
Trần Tinh mỉm cười nhẹ nhành trả lời
-Hắn, hắn là Tiếu Diện Tu La...
Có người nhìn thấy Trần Tinh nụ cười sựt nhớ nên la to lên. Xung quanh chúng
đệ tử Cái Bang đều lùi về sau, bởi vì miệng lưỡi người đời nên danh tiếng của
Trần Tinh cũng trở nên khát máu đáng sợ...
-Không nói về vấn đề thân phận các hạ, như vậy mục đích của các hạ là gì? Tại sao lại vu oan cho ta giết Mã đại ca?
Tiêu Phong thương thế thoáng chốc cũng khá hơn, thể chất của hắn cũng không
phải người thường có thể so sánh.
-Ta xin đính chính lại là ta chỉ nói ngươi là người Khiết Đan, điều này ngươi có thể hỏi sư phụ của mình ở Thiếu Lâm Tự, ta không có nói ngươi là hung thủ giết Mã Đại Nguyên, hung thủ là một người khác, người này vẫn có mặt ở đây.
Trần Tinh trở lại bộ dáng lười biếng nói. Mục đích thử nghiệm của hắn đã đạt
được, hắn trở lại vai trò người xem kịch.
-Là ai? Xin các hạ nói cho tại hạ biết...
Tiêu Phong gấp gáp hỏi, Trần Tinh thì anh mắt chuyển chuyển lướt qua một số
nhân vật trưởng lão Cái Bang, cả đám đều không dám lên tiếng, người này ngay
cả Bang chủ đều đánh bại, quan trọng hơn là danh tiếng không tốt lành gì. Tốt
nhất là không trêu chọc...
Ai cũng mang suy nghĩ vậy cả, chỉ có Bạch Thế Kính là gấp gáp la to.
-Bang Chủ, không thể tin lời hắn nói được, người này thân phận khả nghi, cố tình tới Cái Bang nhằm ly gián mọi người. Lời hắn nói không đáng tin. Xin Bang chủ suy xét.
-Lời của Bạch trưởng lão nói rất đũng xin bang chủ suy xét.
-XIn Bang Chủ Suy Xét!!!!
Truyện cầu like, cầu Kim Phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực
để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!