Người đăng: raply105@
Trở về phòng, việc đầu tiên Trần Tinh làm là chuẩn bị ngay một bức thư gửi cho
Mộ Dung Phục hẹn gặp hắn rồi nhờ người gửi đến Yến Tử Ổ.
Sau khi làm xong tất cả, Trần Tinh bắt đầu mở ra năng lực giả lập của mình.
Hắn suy nghĩ tới những môn ngoại công. Vì sao? Đùa, có nội lực đâu mà sử dụng
những chiêu thức như Tồi Tâm Chưởng?
Pháp quyết quá cao thâm cho dù là ngoại công cũng cần nội lực hỗ trợ. Thế là
quanh đi quẫn lại hắn quyết định lựa chọn một số môn trong 72 tuyệt kỹ thiếu
lâm cùng một số võ công khác. Những môn còn lại chừng nào tu luyện ra nội công
hoặc luyện thành thục các môn này trước đã. Chính xác là chờ sau khi hắn lấy
được Bắc Minh Thần Công.
Các môn được hắn chọn bao gồm quyền pháp là Pháo Quyền, Hình Ý quyền cùng
Không Minh quyền, chưởng pháp thì chỉ có Thiết sa chưởng. Thân pháp thì tạm đỡ
Thuỷ thượng phiêu. Còn lại thì tạm thời hắn không cần dùng tới.
Trần bỏ ra nguyên buổi chiều tiến hành rèn luyện giống như 3D hình ảnh giả
lập. Tuy vậy nhưng Trần Tinh cảm thấy tinh thần, thể lực vẫn còn sung mãn,
chuyện gì xảy ra? Đương nhiên hắn không biết thân xác mình đã là Bán Thần rồi,
người phàm đương nhiên không thể so sánh. Tiến độ tập luyện của hắn cũng nhanh
hơn do không biết mệt mỏi. Mãi đến hoàng hôn hắn mới dừng lại.
Vẫn còn thời gian, Trần Tinh bắt đầu nghiên cứu Giáng Long Nhị Thập Bát
Chưởng, nhìn sơ bộ giới thiệu Trần Tinh bắt đầu tính toán giản lược lại. Dựa
theo 18 chiêu thức của Tiêu Phong là :
Phi long tại thiên
Kiến Long Tại Điền
Hồng Tiệm Vu Lục
Tiềm Long Vật Dụng
Kháng Long Hữu Hối
Lợi Thiệp Đại Xuyên
Đột Như Kỳ Lai
Chấn Kinh Bách Lý
Hoặc Dược Vu Uyên
Song Long Thủ Thủy
Ngư Dược Vu Uyên
Thời Thừa Lục Long
Mật Vân Bất Vũ
Tổn Tắc Hữu Phu
Long Chiến Vu Dã
Lữ sương băng chí
Đê Dương Xúc Phiên
Thần Long Bãi Vĩ
18 chiêu thức này được Trần Tinh sửa lại để phù hợp với hắn hơn. Sau đó dựa
vào năng lực giả lập bản cái tiến này.
Lần này hình ảnh giả lập có hơi chút cứng ngắt, xem ra năng lực này cũng không
phải vạn năng, cũng có thể là hắn chưa đào sâu hết năng lực của mình. Phải
thôi, Tiêu Phong là thiên tài luyện võ, từ nhỏ đã tập luyện chăm chỉ, bằng sự
cố gắng của mình cùng với kinh nghiệm từ các trận chiến mới đúc kết được tinh
tuý sáng tạo ra Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Chỉ bằng kiến thức dốt đặc cán mai võ học của hắn làm sao có thể sáng tạo ra
được môn tuyệt kỹ võ công? Như vậy đã là tốt lắm rồi. Học theo thì được, sáng
tạo không phải chỉ trên lý thuyết cần phải đúc kết kinh nghiệm nữa.
Mặt trời đã lặn, bóng tối hàng lâm, Trần Tinh dùng cơm đưa tới từ các hạ nhân.
Buổi tối hôm đó, Trần Tinh ngủ rất trễ, hắn mãi mê nghiên cứu võ học. Phải nói
là nếu không phong ấn ký ức thì bây giờ cho dù không có tu vi nhưng Trần Tinh
cũng có thể đi ngang thiên hạ, nhưng đáng tiếc là hắn không nhớ gì cả. Thân
thể hắn bây giờ cho dù là Tảo Địa Tăng một kích toàn lực cũng không làm gì
được hắn. Cho dù mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi hai chữ Phàm nhân được.
Nhưng hắn làm sao dám thử?
Trần Tinh nghiên cứu võ học rất khuya mới ngủ, nhưng ngày kế tiếp hắn không tỏ
vẻ gì mệt mỏi cả. Tinh thần vẫn sung mãn.
Thoáng luyện lại các môn quyền pháp cho thuần thục, như vậy cơ hội sống sót sẽ
cao hơn, sau đó sẽ là quát tháo phong vân. phải biết con đường thành công
không có dấu chân của người lười biếng.
-Không biết lực lượng của ta như thế nào?
Trần Tinh lẩm bẩm nói, rồi hắn đi lại tảng đá đặt phía trước, phải nói là giả
sơn mới đúng. Hắn dùng sức vận dụng Pháo quyền các ngón tay nấm lại, đứng thế
trung bình tấn, cả cánh tay phải co lại rồi đấm ra một quyền vào hòn giả sơn.
-Ầm~
Tần Tinh trợn mắt, không thể tin được, một quyền của hắn tạo ra âm thanh như
kinh lôi giữa tay hắn và không khí, hòn giả sơn bây giờ nào đâu còn nữa, bụi
bặm bay khắp nơi. Làm kinh động rất nhiều hạ nhân gần đó. Giải thích một
thoáng cho mọi người lui ra.
Trần Tinh nhìn quyền đầu của mình đầy nghi hoặc. Tại sao uy lực lại lớn như
vậy? Theo như ghi chép Pháo quyền khi luyện tới đỉnh cao cũng có thể đánh chết
một con trâu thôi, nhưng hắn xem uy lực mình gây ra này nếu luyện tới đỉnh
cao, đừng nói con trâu cho dù ngọn núi cũng đánh sập.
-Tại sao lực phá hoại lại lớn như vậy? Ta chỉ đánh ra một quyền cơ bản nhất thôi mà? Điều đáng nói ở đây là tay ta còn chưa đụng tới tảng đá mà nó đã chia năm xẻ bảy? Chuyện gì đang xảy ra?
Hắn ngu ngơ lẩm bẩm, nào đâu biết được thân thể hắn đâu còn là người phàm.
Nhưng điều này cũng không khiến hắn quan tâm nhiều, càng mạnh càng tốt chứ
sao! Điều quan trọng là phải khống chế được lực lượng của mình, nếu không mỗi
lần ra tay như vậy thì đối thủ của hắn sẽ chết không kịp ngáp. Phải biết, đối
thủ chứ không phải địch nhân! Người vô tội không thể giết. Như vậy sẽ trái với
bản tâm của hắn.
Bỏ ra 4 tiếng điều chỉnh lực lượng, Trần Tinh rốt cuộc cũng thành thạo khống
chế. Một quyền nhẹ nhất của hắn nếu dùng Pháo quyền thì cũng độ khoảng 1000kg
còn về đấm nhẹ hay không dùng vũ kỹ thì có thể khống chế lực đạo tuỳ ý. Cũng
như nghiêm túc và không nghiêm túc vậy. Khi tinh thần hắn tập trung thì một
quyền này sẽ là đòn phán quyết tử vong cho bất cứ địch thủ nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái mặt trời đã lên cao, hắn tắm rửa thay
bộ quần áo, rồi đi lại phòng Ngữ Yên, hắn muốn cùng nàng ăn trưa tiện thể bàn
về kế hoạch một chút.
Không có chuyện gì xảy ra, Ngữ Yên cùng mẹ nàng đang dùng cơm, Trần Tinh đến
hắn cũng không bị 2 bà lão ngăn lại, rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bắt đầu
ăn. Ngữ Yên nhìn thấy hắn cũng hơi bất ngờ nhưng không nói gì nàng tưởng rằng
mẹ nàng kêu hắn tới. Còn Lý Thanh La gặp hắn vào thì dừng lại động tác muốn
xem Trần Tinh muôn làm gì!
-Ngươi có phải xem đây là nhà của mình? Không hỏi ý kiến của ta mà tự tiện dùng bữa cùng chúng ta?
Khi gặp Trần Tinh thái độ tự nhiên, Lý Thanh La cũng có hơi tức giận nói. Trần
Tinh đương nhiên là cố ý. Càng tỏ ra nhu nhược người khác sẽ cảm thấy mình dễ
ức hiếp, càng tự nhiên thì người khác sẽ thêm e dè mình, nhất là mấy người tự
cho mình là thông minh. Sẽ không ra tay mà sẽ bỏ thời gian điều tra. Như vậy
hắn sẽ có lợi thế nắm quyền chủ động dắt mũi người khác.
-Có chuyện gì không đúng sao?
-Ngươi...! Đừng quên mạng sống của ngươi nằm trong tay ta, ta có thể bất cứ lúc nào đem người làm phân bón.
-Mẹ..! Ngữ Yên gấp gáp
-Ta biết ngươi sẽ không làm vậy, cho nên đừng đem câu nói này sử dụng với ta nữa. Ngươi có thể làm như vậy đối với người có ý đồ xấu nhưng đừng tuỳ tiện nói ra bởi vì nó không thích hợp với ngươi.
-Há? Như thế nào không thích hợp với ta?
Lý Thanh La cũng tò mò hỏi
-Mỗi lần ngươi nói ra sẽ chỉ phô bày ra nội tâm yếu đuối của mình thôi, ta chỉ nói vậy thôi có lẽ ngươi hiểu được. Được rồi ăn cơm đi, Ngữ Yên muội ăn cái này rất tốt cho sức khoẻ.
Hắn nói xong bắt đầu ăn, Ngữ Yên một bên không biết hai ngươi đang nói gì, Lý
Thanh La thì hơi sửng sờ chốc lát rồi cũng im lặng bắt đầu ăn.
-Phu nhân, Mộ Dung công tử đến đây cầu kiến, nói là muốn gặp Trần Tinh công tử, không biết...?
3 người đang ăn cơm thì có một hạ nhân thông báo, Trần Tinh dừng đũa lại, Ngữ
Yên thoáng khẩn trương lên. Lý Thanh La thì nghi hoặc
-Cho mời hắn vào đây đi!
Trần Tinh mở miệng nói, rất tự nhiên.
-Chuyện này...
Hạ nhân nhìn thoáng qua Lý Thanh La sau đó thấy nàng gật gật đầu cũng nhanh
chóng rời đi.
-Được rồi, ngươi cùng Ngữ Yên nấp vào trong trước đi, đừng hỏi gì cả cũng đừng lên tiếng, một chút ngươi sẽ biết!
Trần Tinh cũng bắt đầu sắp xếp thu dọn, Lý Thanh La cũng nghi hoặc nhưng vẫn
làm theo.
Khoảng 5 phút sau, Mộ Dung Phục đã đứng trước cửa phòng, chỉ một mình hắn,
Trần Tinh vẫn như cũ bình thản ăn, hắn giả vờ như không biết Mộ Dung Phục đến.
Điều này khiến Mộ Dung Phục rất khó chịu, có người không nể mặt hắn đương
nhiên sẽ khó chịu
-Xin hỏi các hạ có phải là Trần công tử?
Mộ Dung Phục mở miệng hỏi, Trần Tinh ngẩng đầu lên, khuông mặt tiểu bạch kiểm
của hắn thoáng làm cho Mộ Dung Phục sửng sờ cũng hơi ghen tị, có người còn anh
tuấn hơn cả hắn!
-Thất lễ, tại hạ không biết võ công nên không biết Mộ Dung huynh đệ đến. Xin mời vào.
Mộ Dung Phục âm thầm khó chịu, không biết võ công mà dám xưng huynh gọi đệ với
hắn? Xứng sao? Âm thanh hắn cũng không vui nói
-Nếu đúng là Trần công tử vậy thì tại hạ cũng không dong dài nữa, xin hỏi Trần công tử có gì muốn nói cho ta?
-Mộ Dung huynh đệ ngồi xuống trước đã, chuyện này ta sẽ cho huynh đệ câu trả lời hợp lý. Nào nào, ngồi xuống.
Trần Tinh đợi Mộ Dung Phục ngồi xuống rồi bắt đầu kế hoạch
-Không dám làm phí thời giờ của Mộ Dung huynh, tại hạ xin nói thẳng. Tại hạ có một tin tức cực kỳ quan trọng liên quan đến sự hưng suy của gia tộc Mộ Dung huynh....
-Tin tức gì?
-Ấy, Mộ Dung huynh đừng gấp, xin nghe tại hạ nói hết!
-Xin thứ lỗi, mời Trần công tử tiếp tục
-Chuyện là như vậy, tại hạ phiêu bạt giang hồ từ nhỏ, thời gian trước trong một lần tình cờ không may gặp nạn và được Ngữ Yên tiểu thư cứu trị. Kể từ đó tại hạ cũng đem lòng yêu mến Ngữ Yên tiểu thư, nhưng tại hạ biết được Ngữ Yên tiểu thư một lòng với Mộ Dung công tử nên cũng không đành lòng chia rẽ uyên ương, không biết Mộ Dung huynh cảm thấy như thế nào.
Trần Tinh nói xong hớp một chung trà sau đó nhìn Mộ Dung Phục, ngoài miệng thì
nói vậy nhưng Mộ Dung Phục làm sao không nghe hiểu ẩn ý trong đó?
-Trần công tử hiểu lầm, ta và Ngữ Yên biểu muội không có gì, ta chỉ xem muội ấy như muội muội của mình thôi.
Mộ Dung Phục hơi dừng một chút rồi trả lời, Ngữ Yên đẹp, hắn thích, điều này
không phải chuyện lạ, nhưng từ nhỏ hắn đã được tẩy não là phải khôi phục Đại
Yên lên hàng đầu. Mang theo suy nghĩ khi làm vua rồi thiên hạ mỹ nữ muốn ai mà
không có? Vả lại Ngữ Yên không ở đây cần gì phải sợ?
Mộ Dung Phục không biết, Ngữ Yên nấp ở một bên, toàn thân đang run rẩy. Nếu
không nhờ Lý Thanh La giữ lại nàng đã nhào ra.
-Mộ Dung huynh lời ấy sai rồi, tình cảm của Ngữ Yên tiểu thư đối với huynh không đơn giản là huynh trưởng, điều này ta tin Mộ Dung huynh đã nhìn ra từ lâu mới phải. Tại sao huynh lại không tiếp nhận tình cảm muội ấy?
Trần Tinh bắt đầu dắt Mộ Dung Phục vào bẫy mà hắn đã đào sẵn.
-Không dám giấu Trần công tử, tại hạ thân mang sứ mạng trong người, nào đâu còn thời gian nhi nữ thường tình?
-Mộ Dung huynh thật không yêu thích Ngữ Yên tiểu thư sao? Ta phiêu bạt giang hồ từ bé nghe được rất nhiều cố sự, ta biết Mộ Dung huynh là Tiên Ti tộc thân mang sứ mạng phục quốc, điều này cũng đúng, ta cũng không phải người Hán nên không có khái niệm yêu nước Bắc Tống gì cả. Là một người qua đường với cái nhìn khách quan của ta, ta cảm thấy nếu như lựa chọn giữa ngai vàng và Ngữ Yên ta sẽ không do dự chọn Ngữ Yên.
-Trần công tử, ta không có yêu thích nào đối với biểu muội cả, là nam nhân nên đặt trọng tâm chinh chiến thiên hạ, kiến quốc lập nghiệp đánh ra một mảnh giang sơn, như vậy lúc đó ta muốn gì chẳng được? Nữ nhân đối với ta chỉ là món hàng thôi!
Mộ Dung Phục không biết mình bị sập bẫy mà còn hào hùng nói
-Hay, Mộ Dung huynh, tại hạ lấy trà thay rượu kính huynh một ly, tại hạ cũng xin nói thật với Mộ Dung huynh là tại hạ có thù oán với Lý Thanh La. Đại ca tại hạ vì vô ý đi vào nơi này mà bị ả giết làm phân bón. Tại hạ phẫn hận nên đã lập kế hoạch trả thù. Tại hạ trước tiên nói cho Mộ Dung huynh một tin tức đó là cha huynh Mộ Dung Bác còn sống. Còn về cha huynh đang ở nơi nào thì một chút huynh sẽ biết. Mộ Dung huynh đợi ta...
Trần Tinh nói xong thì đi vào trong giả bộ thoáng trao đổi sơ với Lý Thanh La
trói giả vờ nàng lại cùng Ngữ Yên, Ngữ Yên bây giờ thất hồn lạc phách nên cũng
không chống cự gì, để chắc ăn Trần Tinh nhét luôn cái khăn vào miệng nàng.
-Trần công tử, chuyện này? Tại sao 2 người này ở đây? Còn về cha ta? Thật sự còn sống sao?
Thấy Trần Tinh dẫn Lý Thanh La cùng Ngữ Yên ra, Mộ Dung Phục có chút nóng đầu.
-Mộ Dung huynh, những điều ta nói khi nãy là sự thật, ta muốn trả thù Lý Thanh La, ta đã lên kế hoạch rất lâu rồi. Nỗi hận mất huynh trưởng xin Mộ Dung huynh giúp đỡ. Tại hạ muốn Lý Thanh La nhìn thấy con gái nàng bị giết trước mặt nàng. Còn về Ngữ Yên chính tay bị người nàng yêu giết chết như vậy không phải trả thù ngọt ngào sao?
Trần Tinh đào hố cho Mộ Dung Phục
-Ta...
-Mộ Dung huynh chỉ cần huynh ra tay, tại hạ sẽ cho huynh biết cha huynh đang ở đâu, nếu huynh tìm gặp cha mình, hai người hợp lực sợ gì không khôi phục lại được nước Đại Yên? Tới lúc đó, như lời huynh nói, muốn gì chẳng được?
Thanh âm Trần Tinh tràn đầy mê hoặc nói, hắn không sợ Mộ Dung Phục không sập
bẫy, với tình hình hiện tại hắn làm gì còn đủ bình tĩnh suy nghĩ là Trần Tinh
cố ý. Trần Tinh diễn quá sâu cũng như mọi thứ quá hợp lý.
-Mộ Dung huynh, cầm thanh kiếm lên, đâm một nhát thôi, huynh sẽ có được những thứ mình mong muốn...
Mộ Dung Phục rốt cuộc cũng không chịu nổi cám dỗ, hắn từng ném Ngữ Yên xuống
giếng để nàng tự sinh tự diệt mà. Là một người âm hiểm, ích kỷ, mưu mô, để đạt
được mục đích không từ thủ đoạn làm sao có thể chống lại cám dỗ được.
Hắn cầm kiếm đi từng bước về phía trước, Ngữ Yên thì nước mắt như mưa, nàng
bây giờ trái tim đã chết, nàng thấy biểu ca của mình thật sự muôn giết mình!.
Mộ Dung Phục giơ kiếm lên chuẩn bị đâm xuống, Ngữ Yên cũng mở mắt thật to,
nàng muốn nhìn kỹ bộ mặt thật của biểu ca mà nàng yêu thương lại nhẫn tâm giết
mình. Trần Tinh thấy đã đạt được mục đích nên cũng không chờ nữa. Hắn sử dụng
tốc độ nhanh nhất tung ra một cước từ dưới lên giữa hai chân Mộ Dung Phục, kết
quả không cần nói cũng biết.
Với lực lượng thân thể Bán Thần của Trần Tinh, Mộ Dung Phục đau quá không kịp
ngáp cũng ngất đi. Phía dưới thì đã be bết máu.
Trần Tinh nhanh tay ôm Ngữ Yên vào lòng, Lý Thanh La ở một bên thì âm thầm thở
dài, nàng nghĩ tới bản thân mình liệu có ai an ủi mình đây. Nàng cũng không
làm tròn trách nhiệm người mẹ nên làm, Lý Thanh La nói vài câu với Trần Tinh
rồi sai người đem Mộ Dung Phục về Yến Tử Ổ và ban lệnh cấm nếu người của Mộ
Dung dám lên đảo nữa bước giết không tha.
Nàng trực tiếp vạch mặt với Cô Tô Mộ Dung
Truyện cầu like, cầu Kim Phiếu, kim đậu. Đóng góp của các bạn là động lực
để mình ra thêm nhiều chương hơn. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện!