Người đăng: raply105@
Một con quái vật khổng lồ như lời kể của binh lính nọ xuất hiện trước mắt Trần
Tinh.
Có điều cũng quá khoa trương về độ lớn đi, điều quan trọng là con quái vật
chậm rãi di chuyển cái đầu nhìn hắn, đôi mắt nó loé lên một cái rồi thân hình
nó bỗng chốc run lên nhè nhẹ tựa như đang sợ hãi.
Cùng lúc đó, Trần Tinh cảm thấy toàn thân không còn bị giam cầm nữa. Hắn dùng
tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi nơi này.
Quái vật này nhìn theo bóng lưng Trần Tinh cũng không làm gì hắn, nó quay đầu
nhìn về đang lơ lửng trên không trung Giáo Hoàng, đôi mắt chợt biến đỏ, nó
phẫn nộ gào thét. Giáo Hoàng chật vật chóng trả, Trần Tinh cũng không quan
tâm, chuyện không liên quan với hắn, hắn không có thù oán gì với Giáo đình cả,
Không nói đến việc giáo hoàng làm người ra sao chỉ nói đến việc của Minh
Nguyệt, nhưng vấn đề là cũng không có gì xảy ra, còn về Điệp Vũ lại là một vấn
đề khác, hắn sẵn sàng ra tay trừ đi những công tử ca ỷ thế hiếp người, điều
kiện là phải gặp được, hắn cũng không quản hết được tất cả, tóm lại là hắn
không có xung đột lợi ích hay thù oán gì với giáo đình chỉ là không có hảo cảm
thôi. Nếu hắn có đủ thực lực thì diệt luôn cho không khí trong lành.
Trần Tinh giống như quỷ mị, thoắt ẩn thoắt hiện, rốt cuộc hắn đã ra khỏi Quang
Minh thành khoảng 5-6 km. Hắn quay đầu nhìn lại đã thấy thành trì rực đỏ. Lắc
đầu một đường hướng Thú Nhân bộ tộc bay đi.
Được một đoạn khá xa, Trần Tinh tiến vào Đại thế giới, bây giở cũng đêm khuya
nên hắn cũng không làm phiền ai, hắn đột nhiên chợt nhớ lại một chuyện. Chuyện
này Làm cho hắn mồ hôi chảy ròng ròng.
Đã qua thời gian 3 ngày rồi chính xác là 5 ngày hắn không có tiến vào Đại thế
giới, nhu vậy Hoặc Thiên? Điều này cũng làm hắn khó hiểu. Tại sao không thấy
bản thân có cảm giác gì khác biệt xảy ra cả.
Thoáng mở ra thần thức, hắn cũng thật bất ngờ vì thấy Hoặc Thiên đang đứng
trước Thế giới thụ ngẩn ngơ nhìn. Hắn hiếu kỳ không biết nàng làm sao nên đi
đến xem
Trần Tinh nhìn phía trước bóng lưng thướt tha uyển chuyển mà tâm cũng dao
động, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cảm giác như thương tiếc như áy
náy. Nhưng chỉ là thoáng qua.
-Tại sao khuya như vậy rồi nàng còn không ngủ?
Trần Tinh buộc miệng nói, hắn cũng không biết khi cảm xúc của hắn thoáng qua
thì cũng là lúc thân thể Hoặc Thiên run lên nhè nhẹ, nhưng rất nhanh thì bình
thường trở lại
-Tại sao đã qua 3 ngày ngươi không vào? Có phải ngươi xem lời ta nói không có cân lượng?
Hoặc Thiên không để ý tới hắn mà từ tốn mở miệng, sự bình thản trong lời nói
đó làm cho Trần Tinh rùng mình, hắn cũng không biết nói sao cho phải, dù sao
hắn cũng đã ở thế hạ phong, lý do lý trấu gì cũng như không.
Thấy Trần Tinh không lên tiếng, lúc này Hoặc Thiên mới xoay người lại, nhìn
hắn, trong đôi mắt ẩn chứa vô tận cô đơn.
-Xin lỗi
Trần Tinh giật mình, hoảng hốt, áy náy, thương tiếc, không đành lòng,... ngũ
vị tạp trần không kìm được nói. Hắn cũng không biết hắn xin lỗi vì cái gì? Vì
sao lại như vậy, nhưng ngoài xin lỗi ra hắn không biết phải làm sao.
-Ngươi..không có gì, sau này thường xuyên đến gặp ta là được, không nghĩ tới ngươi lại có nhiều bạn gái như vậy. Thêm vào Thế giới thụ đúng thật kim ốc tàng kiều.
Hoặc Thiên cũng không làm khó hắn. Nàng quay người đi trở về. Trần Tinh nhìn
theo bóng lưng nàng cũng không nói được gì. Nhân tố khủng bố này còn biểu hiện
ra sự cô đơn?
-Không biết nàng có chuyện gì, thôi dù sao cũng không liên quan đến ta.
Trần Tinh nghĩ thầm rồi trở về phòng, đêm đã khuya, mấy ngày nay tâm trí đặt
vào chén thánh cũng hơi mệt một chút, Trần Tinh liền ngủ một giấc thật dài.
Hắn nằm mơ
Trong mơ, hắn thấy hắn đang vui đùa với một người con gái, anh anh em em rất
nổi da gà, nhưng tình cờ hắn thấy một người con gái khác đang đứng một bên
khác nhìn. Người này lại là Hoặc Thiên. Hắn giật mình tỉnh lại, lắc đầu thầm
nghĩ căng thẳng quá nên nằm mơ cũng thấy chuyện tào lao.
Trần Tinh rời giường, bây giờ cũng tờ mờ sáng thôi, cũng lâu rồi hắn không làm
cơm cho chúng nữ ăn, nên hôm nay hắn quyết định nghỉ ngơi một ngày cùng chúng
nữ tâm sự. Cũng là lúc hắn đưa Anna rời khỏi đây.
Không lâu sau, Điệp Vũ cùng Hồng Liên đi ra, xem ra 2 cô nàng này đã thức. Gặp
được Trần Tinh, Hồng Liên lền đâm chọt
-Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây, Điệp nhi a, ta đã nói rồi nam nhân không ai tốt đâu, thấy chưa? Người ta đâu nhớ gì tới ngươi. Đi rất lâu cũng không gặp ngươi.
-Ta nói này Hồng Liên muội tử, đừng quên ngươi cũng là nữ nhân của ta. Có cần thiết phải nói vậy không?
Trần Tinh lắc đầu nói, có ai như hắn đâu, nữ nhân của mình chia rẽ mình và nữ
nhân của mình. Nghe mà lùng bùng lỗ tai
Điệp Vũ cũng không nói gì, chậm chậm đi tới rồi vùi đầu vào trong lòng Trần
Tinh, hắn nhẹ ôm ,vỗ lưng nàng. Hắn cũng áy náy vì không có dành nhiều thời
gian cho nàng. Không biết có nên nói với nàng hắn đã đến Quang Minh thành quậy
long trời lỡ đất không nữa.
-Phải rồi Vũ, gia tộc nàng ở nơi nào? Có phải ở Quang Minh thành không?
-Không phải, gia tộc ta ở phía Nam cách đó 1 ngày đi đường.
-Vậy nàng có muốn về thăm người thân không?
Điệp Vũ thoáng sửng sờ trong chốc lát, không nghĩ tới Trần Tinh lại hỏi nàng
vấn đề này. Đã hơn 3 năm nàng sống trong cảnh không ai quan tâm, mặc dù có
Hồng Liên làm bạn nhưng dù sao cũng sợ có người phát hiện nên thường một mình.
Dung mạo "xấu xí" lại không thể tu luyện làm cho nàng nhận phải biết bao ghẻ
lạnh không ai chịu nói chuyện. Chỉ có Trần Tinh không chê nàng xấu xí còn mang
lại cho nàng cảm giác an toàn cùng ấm áp.
-Không cần, chuyện của chàng quan trọng hơn, khi nào giải quyết đưa ta về cũng không muộn.
Điệp Vũ cũng từng nghĩ về nhà, nhưng biết Trần Tinh có ẩn tàng nguy hiểm trong
người nên cũng tạm gác lại.
Môt bên Hồng Liên nhìn 2 người anh anh em em cũng cảm giác cơ hơi ghen tị. Mặc
dù nàng tính cách mạnh mẽ cởi mở không quan trọng lắm trinh tiết nhưng cũng
không phải người tuỳ tiện. Quan trọng hơn là cảm giác đó cũng không tệ, cảm
giác như đang bay, phiêu phiêu.
Trần Tinh buông ra Điệp Vũ để cho nàng rửa mặt sửa soạn. Hắn tiếp tục chuẩn bị
bữa sáng, lần lượt mọi người cũng hợp mặt đông đủ, chỉ còn thiếu Anna cùng
Hoặc Thiên. Trần Tinh cũng thoáng an ủi mấy nữu khác.
-Anna tỷ tỷ cùng Hoặc Thiên tỷ tỷ sao còn chưa ra nhỉ?
Tuyết Nhi hiếu kỳ hỏi hỏi, nhưng không đợi có được đáp án. Anna cùng Hoặc
Thiên đã ra đến, vấn để là Anna có hơi e dè sợ hãi khi nhìn thấy Hoặc Thiên.
-Được rồi, mọi người đã đến đông đủ thì ngồi xuống ăn sáng trước đi. Lâu rồi ta không xuống bếp nên không biết thế nào.
Trần Tinh bắt đầu dọn chỗ, mấy người bắt đầu ăn sáng. Vừa ăn chúng nữ vừa hỏi
này kia. Thế là Trần Tinh đành phải trả lời từng vấn đề.
Bữa ăn sáng kéo dài tận 2h mới xong. Hôm nay chúng nữ cũng không tâm trạng tu
luyện mà bồi Trần Tinh đi dạo. Cả đám rối rít về trang điểm chỉ còn lại Anna
và Hoặc Thiên là không đi.
Anna thì mặt đẹp tựa thiên sứ do không phải phàm thai nên không cần trang điểm
quá. Không phải như vậy có nghĩa là chúng nữ đẹp nhờ son phấn. Chỉ là tô điểm
đẹp hơn thôi. Còn về Hoặc Thiên thì không cần phải nói.
-Anna, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu muốn rời đi ta sẽ đưa nàng ra khỏi đây.
Trần Tinh hớp một ly nước rồi hướng về Anna hỏi
-Ta...ta muốn rời khỏi đây!
Anna gặp Trần Tinh hỏi thì nhìn thoáng qua Hoặc Thiên một chút sau đó kiên
định trả lời. Nàng muốn gặp mặt thủ lĩnh!
-Được rồi, hiện giờ ta sẽ đưa nàng ra, nàng có vật phẩm gì cân mang đi không?
Trần Tinh thoáng có chút thất vọng, hắn biết mình ích kỷ nhưng nam nhân nào
chịu được nữ nhân của mình đi tìm một nam nhân khác mặc dù chỉ là nữ nhân trên
danh nghĩa thể xác? Hắn thở dài, đã quyết định buông tay rồi cũng không nên
làm khó nàng.
-Không cần, ta không có vật gì cần mang theo cả!
Anna nhìn hắn nói, giờ phút này trong lòng nàng cũng rối rắm nhưng thở dài một
hơi rồi bình thản nói
-Được rồi, mặc dù chúng ta phát sinh quan hệ là do ta nhưng trước đó ta cũng từng suýt chết dưới tay nàng, nhưng kết quả cuối cùng thành ra như vậy, cũng xem như ta có lợi! ta sẽ dạy nàng một môn công pháp để phòng thân. Đừng vội từ chối, cái này xem như lời xin lỗi ta dành cho nàng. Nàng nhớ kỹ cách vận dụng!
Trần Tinh chân thành nói rồi dạy Anna Ảnh phân thân thuật cơ sở để nàng phòng
thân chạy trốn tỉ lệ cao hơn khi gặp địch thủ mạnh. Như vậy hắn cũng không cảm
thấy áy náy.
-Cảm ơn ngươi, ngươi cũng lo giải quyết vấn để của mình đi. Sau này nếu có cơ hội gặp lại ta không muốn ngươi trở thành con rối của người khác
Anna có hơi buồn bã nói nhưng cũng thoáng qua phút chốc rồi trở lại bình
thường
-Khoan đã, chuyện gì xảy ra? Con rối gì?
Hoặc Thiên ở một bên nhìn 2 người anh anh em em cũng có hơi ghen tị nhưng khi
nghe Anna nói thì giạt mình lo lắng hỏi.
-Đây là chuyện của chúng ta, ta chỉ hứa giúp nàng điêu khắc tượng thôi, không phải osin của nàng!
Trần Tinh không khách khí nói, thật ra hắn cũng dần dần cảm thấy Hoặc Thiên
không có ý xấu với mình, chỉ là không biết mục đích của nàng có đơn giản là
nhờ hắn điêu khắc tượng không thôi.
-Việc này rất quan trọng, có lẽ ta có thể giúp ngươi. Vả lại nếu ngươi làm con rối gì đó, ai sẽ giúp ta điêu khắc tượng?
Hoặc Thiên nhìn hắn ngưng trọng nói.
Trần Tinh do dự một chút cũng đem đầu đuôi câu chuyện kể ra
Nếu các bạn thấy hay có thể ủng hộ mình bằng cách like = fb, vote 10* hoặc đề
cử Kim Phiếu kim đậu, Đây sẽ là động lực để mình tiếp tục ra nhiều chương
hơn...Nếu các bạn Có ý tưởng gì, cứ việc để lại bình luận, cám ơn các bạn đã
ủng hộ truyện!