Người đăng: raply105@
La Khinh Y xác thực không kiêng nhẫn cùng Trần Tinh đàm luận, nàng chỉ muốn
nhanh chóng lên đường nên mở miệng thúc giục.
Trần Tinh mặc dù có chút không vui nhưng có suy nghĩ vấn đề này cũng không tìm
ra được lời giải. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, mọi việc rồi cũng sẽ phơi
bày ra ánh sáng.
Cái quan trọng trước mắt chính là việc giải quyết tai hoạ ẩn bên trong cơ thể
kia. Nghĩ vậy, Trần Tinh hướng La Khinh Y nói:
-Nếu không thể xác định mục đích ngươi tiếp cận ta. Ngươi nghĩ ta có thể an tâm để ngươi theo bên cạnh hay sao?
Trần Tinh mặc dù muốn biết vì sao Lục Triển Ngưu lại nửa đêm tìm tới La Khinh
Y, giữa hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?
Bất quá việc này có liên quan đến vấn đề riêng tư của La Khinh Y, nàng nhất
định sẽ không nói ra. Nếu Trần Tinh trực tiếp hỏi chỉ làm cho hai người lâm
vào thế khó xử, từ đó tiến hành moi móc thông tin càng thêm khó mà thôi.
Nghe được Trần Tinh nói vậy, La Khinh Y cũng không phản bác hay giải thích cái
gì. Trần Tinh suy nghĩ như thế là việc quá đỗi bình thường, đổi thành chính
nàng có lẽ cũng sẽ nói lời giống như hắn.
Nghĩ nghĩ, La Khinh Y hướng Trần Tinh, sắc mặt nghiêm túc đáp:
-Ta thật sự nghĩ cùng ngươi hợp tác, thế nhưng ta không biết phải làm sao ngươi mới tin tưởng, bởi lẽ ta cũng không thể đảm bảo cái gì, ta chỉ có thể nói với ngươi, ta sẽ không đối với ngươi ra tay, còn ngươi có tin hay không thì tuỳ.
Trần Tinh nhướng mày lạnh lẽo nói:
-Ngươi nói chuyện nghe thật đơn giản, dựa theo ngươi thuyết pháp tức là ta tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, ngươi vẫn sẽ như cũ không rời đi?
Lần này, La Khinh Y không nói, nàng chỉ lẳng lặng nhìn xem Trần Tinh.
Đối với La Khinh Y thái độ như vậy, Trần Tinh cảm thấy thật sự rắc rối vô
cùng. Nguyên bản muốn nói thêm cái gì. Thế nhưng phía dường như có động tĩnh,
một tiếng rống mười phần vang dội truyền tới, khiến nhân tâm không khỏi vì thế
khiếp đảm.
Cây cối bị thổi tung lên trông thấy, khói bụi mù mịt rộng khắp che khuất cả
một bầu trời rộng lớn. Khoảng cách mấy nghìn dặm vẫn có nhìn thấy rõ ràng, mặc
dù quang minh chỉ vừa mới ló dạng.
Trần Tinh cùng La Khinh Y đồng lời liếc mắt nhìn nhau. Từ bên trong ánh của
đối phương, hai người có thể nhìn ra sự nghi hoặc cùng hiếu kỳ.
Gây ra động tĩnh lớn như thế này tuyệt đối là Thuế Biến Kỳ yêu thú trở lên,
tuy nhiên, Thuế Biến Kỳ yêu thú đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây mới đúng.
Trần Tinh không hiểu, nhưng La Khinh Y tựa hồ đã đoán được một hai.
Nàng không màng đến Trần Tinh mà nhanh chóng hoá thành một đạo bạch quang
phóng đi.
Trần Tinh thì không cần phải nói, hắn cũng không do dự triển khai thân pháp
đuổi theo.
-Rống!!!
Trần Tinh đang tiếp cận, khoảng cách còn khoảng một nghìn thước tả hữu, đột
nhiên một tiếng rống so với trước đó còn khủng bố vang lên.
Không khí tựa hồ bị áp súc sau đó nổ oanh một tiếng vang vọng, cả phiến không
gian rung lắc dữ dội.
Dị lực đánh tới, Trần Tinh không kịp làm ra đề phòng bị oanh trúng đến ngất
ngư. Hổ khấu tê rần, Trần Tinh há mồm phun ra một ngụm huyết thuỷ.
Đối với người bình thường tới nói, nếu nhận một kích không kịp đề phòng như
vậy ắt hẳn sẽ trọng thương, tuy nhiên đối với Trần Tinh mà nói thì đây chỉ là
một ít thương thế nhỏ, không đáng lo ngại.
Hắn đưa tay chùi lấy khoé mép vẫn còn lưu lại một ít máu tươi, thân hình rừng
rực tam sắc hoả diễm bao quanh, cứ thế trôi nổi trên không. Ánh mắt sáng rực
như đuốc chăm chú nhìn về phía trước.
Sau một tiếng nổ vang, gió thổi mây phun, khói độc bốc lên ngùn nghụt. Từ phía
xa có thể chứng kiến một đám người hốt hoảng hướng bốn phương tám hướng chạy
đi.
Đột nhiên lúc này, từ phía dưới khe núi, một bàn tay đen nhánh khổng lồ vươn
lên quét ngang một cái.
Tức thì một nhóm tu sĩ hoá thành sương máu, người may mắn sống sót thì lại
càng liều mình chạy ra khỏi vực sâu kia.
Thấp thoáng lại truyền ra tiếng hét thảm thiết vang lên.
Trần Tinh đồng từ co rụt lại, Thuế Biến Kỳ yêu thú như thế nào lại có thể mạnh
mẽ đến vậy?
-Mọi người mau chạy! Sâm Thuỷ Cự Viên bạo nộ rồi..Aaaaa!
Tiếng la thảm vừa dứt, bất thình lình một giọng nói lại vang lên:
-Nghiệt súc, nhận lấy cái chết!
Từ phía trên bầu trời, tiên quang đột nhiên nở rộ. Một thanh cự kiếm toả ra
ánh sánh chói loà che lấp thương khung nhắm thẳng khe núi oanh tới.
Trần Tinh híp mắt nhìn theo.
Điểm thần qua nhãn lực, hắn có thể thấy rõ ràng phía trên cự kiếm đang đứng
lấy năm cá nhân lấp loé phía sau đám bạch vân. Trong đó hắn là biết 3 người, 2
người còn lại thì không biết nhưng có thể đoán được thân phận bọn họ.
Không sai, Lục Triển Ngưu, Hạng Thiếu Tu, Khương Kiệt, Bào Tịnh cùng La Khinh
Y đều có mặt đầy đủ. Người quát lớn một tiếng vừa rồi có thể là Lục Triển
Ngưu.
Bởi lẽ nhìn dáng vẻ của hắn không giống như hạng người nóng tính Khương Kiệt.
Ngay khi Lục Triển Ngưu thi triển pháp thuật, Sâm Thuỷ Cự Viên tựa hồ cũng cảm
nhận được áp lực. Nó rống lên một tiếng phẫn nộ dụng quyền nghênh tiếp.
Quyền kiếm chạm nhau, cơ hồ thắng bại liền phân. Lúc này, chỉ thấy cự kiếm tựa
hồ bị đình trệ giữa không trung, trên thân ẩn chứa vô số vết rách.
Sâm Thuỷ Cự Viên dường như cũng không khá hơn là bao, huyết nhục mơ hồ chảy
dài, nó rít lên một tiếng giận dữ gia tăng lực lượng.
Nhận thấy tình huống có điểm không đúng, Lục Triển Ngưu thần thái biến đổi vài
phần, nguyên bản thong dong tự nhiên biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó
là một mặt ngưng trọng biểu tình. Hắn hướng bốn người còn lại gấp rút nói:
-Chư vị sư đệ sư muội, Sâm Thuỷ Cự Viên đã tiến vào trạng thái cuồng nộ, nhanh đến giúp ta áp chế nó.
Bốn người nghe vậy tựa hồ không có nửa điểm do dự, gạt bỏ hiềm khích trước kia
mà đồng thời ra tay. Mỗi người cũng nhanh chóng thi triển ra pháp thuật chiêu
số của bản thân.
Dáng vẻ cứ như đoàn kết nhất thể, đồng sinh cộng tử tương liên cùng chung
kháng địch như thế.
Hạng Thiếu Tu là người trợ lực đầu tiên, Lục Triển Ngưu còn chưa dứt lời thì
hắn đã bày ra thế công.
Hai tay hắn mở thành chữ V, nhất cử liền oanh động bốn phương, khí thế thẳng
tắp kéo lên, một luồn hôi sắc khí tức nhanh chóng ngưng tụ hoá thành nhất chi
mũi tên, mũi tên bộc phát ra hắc ám quang mang, cứ như ẩn chứa trong đó là vô
thượng kịch độc như thế.
Hạng Thiếu Tu hét lên một tiếng vừa đánh liền mở ra đại chiêu:
-Ám Nhiên Xuyên Vân Tiễn!
Mũi tên phá không mà đi, vẽ lên một đường ám quang chói loà, hướng thảy tay
phải cự viên bắn tới.
-Xuỳ xuỳ~
Sâm Thuỷ Cự Viên cuồng nộ tựa như mất đi lý trí, nó không làm ra bất cứ động
tác né tránh liền bị trúng tên.
-Grào!!!!
Cự Viên đau đớn không thôi, Ám Nhiên Xuyên Văn Tiễn cơ hồ xuyên qua cánh tay
của nó như thế.
Chứng kiến cảnh này, Hạng Thiếu Tu tỏ vẻ đắc ý hừ lạnh một tiếng, thần sắc
kiêu ngạo vô cùng.
Sâm Thuỷ Cự Viên phẫn nộ cùng cực, tay trái nắm lấy mũi tên dùng sức rút ra
sau đó ném mạnh về phía Hạng Thiếu Tu. Đồng thời nó cũng vươn người trèo ra
khỏi vực sâu.
Sâm Thuỷ Cự Viên động tác thật sự rất nhanh, tựa hồ không có một tia dừng lại
tiết tấu. Cho nên Hạng Thiếu Tu cũng là giật nảy mình, trên mặt xuất hiện bối
rối chi sắc.
Trong lúc cấp bách, Khương Kiệt đột nhiên đứng ra, trên tay hắn xuất hiện một
thanh tiểu đao, tay phải vung ra, tiểu đao nhanh chóng biến lớn hoá thành một
thanh cự đại huyết đao.
Huyết đao vừa xuất, mùi vị máu tươi tanh nồng lập tức bao trùm phiến cả khu
vực, huyết đao lấy thế ngũ lôi oanh đỉnh chém xuống cùng Xuyên Vân Tiễn mà Cự
Viên ném tới đối bính.
*Hết chương.