Dẫn Dụ Địch Nhân.


Người đăng: raply105@

Đêm đã về khuya, bầu trời vô cùng tĩnh mịch, tiếng gió thổi hiu hút nghe lạnh
cả người. Cả không gian bao trùm bởi sự yên tĩnh, tối tăm đến lạ thường. Phảng
phất có một bàn tay vô hình nào đó làm xáo trộn đi cả phiến khu vực này vậy.

Đúng lúc này, một giọng cười thập phần quỷ dị truyền tới, vang vọng cả một
vùng trời rộng lớn, tiếng cười khiến người khác không khỏi lông tơ dựng đứng,
đáng sợ vô cùng.

Không những thế, bên trong tiếng cười có thể nghe ra được một sự phẫn nộ cùng
cực, xen lẫn một tia khoái trá rõ ràng. Quanh quẩn còn nghe được tiếng nỉ non
tựa như quỷ khóc vang vọng trong hư không.

Cùng lúc này, Trần Tinh một đường phi hành đang dò xét cảm ứng vị trí của
Trương Vũ, bỗng chốc hắn cảm thấy rùng mình. Không biết vì sao trong lòng có
chút xao động, nổi lên một tia dự cảm chẳng lành.

Trần Tinh hơi dừng thân hình lại, có chút nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Cảm giác đó cứ như một loạn hàn phong thổi qua, lạnh lẽo đến tận xương tuỷ
nhưng cũng rất nhanh liền trở lại bình thường, không để lại một tia dấu vết
nào cả.

Trần Tinh ánh mắt quét nhìn tứ phía, hắn muốn truy tim nguồn gốc của cảm giác
bất hảo này. Thế nhưng tất cả đều phí hoài vô ích.

Dựa vào cảnh giới của Trần Tinh hiện tại muốn dò xét đến loại cảm giác này
chẳng khác nào nói chuyện viễn vong, mò kim đáy biển.

Trần Tinh lắc đầu, ánh mắt có chút mờ mịt không rõ, cảm giác ấy vô cùng nhỏ
yếu, phảng phất như có như không, chẳng thể nào dò xét đến. Nếu Trần Tinh tâm
tư không đủ mẫn cảm, e là hắn còn không nhận ra được điểm ấy.

Trần Tinh thở dài một hơi, vứt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu tiếp tục hướng
Trương Vũ phương hướng bay đi.

Mục đích của hắn cũng chỉ là dò xét, nếu không gặp được kẻ chủ mưu thì Trần
Tinh sẽ rời đi. Dù sao thì một tiểu nhân vật như Trương Vũ không đáng để Trần
Tinh tốn công như vậy. Hơn nữa, nếu cứ như thế ra tay thì kẻ phía sau rất có
thể sẽ có đề phòng. Đối với loại chỉ biết âm người khác thì tuyệt đối phải cẩn
thận hành sự.

Bứt dây động rừng là một việc làm hết sức ngu xuẩn. Có đôi khi bỏ lỡ cơ hội
này thì sẽ không còn cơ hội nào khác tốt hơn. Cho nên Trần Tinh vẫn tương đối
là dụng tâm.

Đại khái cách Trương Vũ ngoài tam dặm đường, Trần Tinh đã sử dụng Hoán Diện
Châu hoá thân thành một người qua đường. Hắn lại cẩn thận hết sức có thể để
tiếp cận đối phương.

Mặc dù đêm đã khuya, tuy nhiên Trương Vũ vẫn chưa ngủ. Trong căn phòng đèn
đuốc sáng trưng lộ rõ bóng lưng của hắn.

Trần Tinh nhíu mày một chút, thông qua ánh nến chập trùng, hắn có thể nhìn
thấy rõ ràng Trương Vũ là đang xem thư. Tuy nhiên cụ thể tình huống thế nào
còn phải điều tra mới biết.

Cứ đến xem như thế rồi rời đi thì có chút không thoả đáng, dù sao cũng phải
tìm hiểu việc Trương Vũ có thật sự liên lạc được với Thi Nhị hay không rồi
nghĩ biện pháp tiếp theo.

May mắn thay, Trần Tinh đã đột Nguyên Anh Kỳ, chính thứ đặt chân tầng thứ Xuất
Khiếu Kỳ tu sĩ. Trần Tinh không biết đạo thống truyền thừa đến cùng có gì mạnh
mẽ, thế nhưng Trần Tinh đứng tại tầng thứ Xuất Khiếu Kỳ này liền đã cảm nhận
sự thuế biến về chất.

Chỉ dựa vào Tinh Thần Lực thôi, Trần Tinh cũng đã có thể tấn công cùng phòng
thủ một cách toàn vẹn hơn không chỉ mấy phần. Hơn hết, trong trường hợp này
hắn có thể thông qua Tinh Thần Lực dò xét tình huống cụ thể bên trong. Tương
đối thuận lợi cho việc trinh thám.

Mở ra Tinh Thần Lực, ngay lạp tức mọi thứ đều khắc tựa như in trong đầu Trần
Tinh, kết cấu căn phòng, mật đạo cửa ngầm đều bị phơi bày tất cả.

Trương Vũ đột nhiên cảm thấy phát lạnh hơi dừng lại động tác, nhướng mày thầm
nói:

-Kỳ lạ, tại sao ta lại cảm thấy như có người theo dõi mình cơ chứ?

Chứng kiến Trương Vũ biểu tình, Trần Tinh trong lòng không khỏi cảm thán.
Trương Vũ này độ mẫn cảm xác thật cao đến đáng sợ. Tinh Thần Lực vô hình vô
cảm, nếu không sở hữu trình độ Tinh Thần Lực ngang ngửa hoặc ít nhất không thể
thấp hơn Trần Tinh 1 cấp bậc thì không có khả năng nhận ra.

Tuy nhiên đối với một kẻ Nguyên Anh thông thường không biết đạo thống là cái
gì, nói chi đến Tinh Thần Lực mà có thể cảm giác được thì đã là một điều phi
thường khó tin.

Trần Tinh cũng không vận dụng Tinh Thần Lực dò xét quá lâu, hắn chỉ dừng lại
vài khắc sau khi tìm hiểu được tình huống cụ thể rồi rời đi.

Trần Tinh vừa rồi phát hiện Trương Vũ cũng không phải xem thư mà đang ghi chép
lại kế hoạch. Có lẽ Trương Vũ là một người cẩn thận đi, tuy nhiên người cẩn
thận quá đôi khi đó cũng chính là nhược điểm.

Dựa theo kế hoạch mà Trương Vũ ghi chép, Trần Tinh đại khái có thể hiểu rõ
tình huống của hắn. Trường Vũ xác thực là biết phương pháp cùng Thi Nhị câu
thông. Thế nhưng hắn lại không dám, Thi Nhị đã giao cho hắn nhiệm vụ trông coi
thông đạo đồng nghĩa với việc Trương Vũ đường nào cũng phải chết. Cho nên hắn
đánh liều nhằm bảo toàn tính mạng lựa chọn người chết thay.

Chỉ khi nào tin tiểu Nhã chết, Trương Vũ mới có thể hướng Thi Nhị báo cáo.
Hoặc nếu Trần Tinh thật sự không đến di chỉ thì xem như trách nhiệm cũng không
phải của hắn.

Có lẽ điều này cần mấy ngày thời gian, đây là dựa theo Trương Vũ tính toán.
Sau vài ngày, Trương Vũ sẽ trở lại di chỉ xem xét tình huống. Còn thời gian từ
đây đến lúc đó, Trương Vũ chỉ có thể an ổn mà trốn ở chỗ này cầu nguyện thôi.

Trần Tinh sau khi tổng hợp suy luận của mình, khoé miệng liền lộ ra nụ cười
lạnh:

-Đúng là âm hiểm mưu mô gia hoả. Để ta giúp ngươi thêm một chút muối vậy.

Xác thật Trương Vũ cần phải thêm muối, bởi lẽ tính toán của hắn quá nhạt. Có
thể là do dục vọng cầu sinh khiến đầu óc của hắn có vấn đề. Khi tiểu Nhã rời
đi sau đó trở về làm cho Trương Vũ không hề nghi ngờ gì. Nếu Trương Vũ cẩn
thận suy nghĩ thì làm sao có khả năng không tìm được điểm không thích hợp cơ
chứ?

Trần Tinh lấy ra truyền tin vật đồng thời câu thông. Ở trong căn phòng Trương
Vũ hơi sửng sốt một chút lấy ra truyền tin vật, vừa nhìn Trương Vũ liền nhướng
mày, giọng điều dè dặt hỏi:

-Tiểu Nhã, ngươi tìm ta có chuyện gì sao? Phải chăng bên đó xảy ra chuyện gì?

Truyền tin vật truyền ra giọng nói của Trương Vũ, Trần Tinh ngay lập cắn răng
nghiến lợi, giọng điệu âm trầm nói:

-Chuyện gì của ngươi là chỉ ta sao? Mặc kệ ngươi là ai, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, hảo hảo trốn đi!!

Trần Tinh nói đến đây liền cắt đứt liên lạc. Hắn khoé miệng vểnh lên lập tức
tiềm hành trở về mở ra Tinh Thần Lực theo dõi Trương Vũ.

Trương Vũ đột nhiên nghe được giọng nói Trần Tinh truyền ra thì sửng sốt. Sau
đó thì lại vui vẻ đứng lên, hắn trong lòng tuy sợ hãi nhưng nghĩ đến giọng nói
phẫn hận của Trần Tinh vừa rồi liền khoái trá nhịn không được cười lên.

Hắn nhanh chóng xuất ra một trương linh phù rồi nhanh chóng bấm pháp quyết.

Linh phù lập tức bốc cháy không còn tăm hơi. Tức thì, tro bụi của nó đột nhiên
vặn vẹo xuất hiện một khuôn mặt xuất hiện trước mặt Trương Vũ.

Trương Vũ chứng kiến liền không do dự quỳ xuống:

-Tham kiến chủ nhân, thuộc hạ có việc cần bẩm báo.

Khuôn mặt âm trầm nhàn nhạt phun ra một chữ:

-Nói.

Trương Vũ đầu hơi ngẩng lên, sắc mặt biểu lộ vui mừng nói:

-Hồi bẩm chủ nhân, thuộc hạ may mắn không làm nhục mệnh. Việc mà chủ nhân giao phó, thuộc hạ đã hoàn thành!

Khuôn mặt biểu lộ có phần nghi hoặc nói tiếp:

-Hoàn thành? Như thế nào? Mau đem sự việc nói rõ!

Trương Vũ nghe vậy liền vui vẻ thuật lại đầu đuôi, khuôn mặt nghe thế trong
lòng vui sướng khó tả ngửa mặt cười lên ba tràng.

Tiếng cười thống khoái không thôi, ẩn ẩn còn cảm giác một ít cừu hận chi sắc.
Lúc này, khuôn mặt mới hướng Trương Vũ khen ngợi:

-Tốt, rất tốt. Việc này ngươi làm cho ta cảm thấy rất hài lòng. Ta sẽ thực hiện hứa hẹn của mình. Trả cho ngươi tự do!

Khuôn mặt vừa dứt lời, khoé miệng ngậm lấy nụ cười quỷ dị. Trương Vũ trong
lòng cuồng hỉ muốn tâng bốc một phen nhưng bỗng nhiên biến sắc.

Chỉ trong tích tắc, trong đầu hắn tựa như có vật gì đó chui ra. Đau đớn kinh
khủng khiến Trương Vũ không chịu nổi hét thảm một tiếng.

-Khặc khặc, xuống hoàng tuyền mà tìm kiếm tự do đi thôi! Khặc khặc..

-Phốc~

Nháy mắt, Trương Vũ đầu lâu cứ thế nổ tung. Sinh mạng của hắn cũng đi đến hồi
kết một cách trống vánh.

Chứng kiến cảnh này, Trần Tinh biểu tình cũng trở nên ngưng trọng không ít.
Một con chuột chỉ biết lẫn trốn thì không có gì đáng ngại, thế nhưng một con
chuột lẫn trốn giỏi lại âm độc thì sẽ là một tai hoạ khôn cùng.

Nhất là khi, Trương Vũ chết rồi làm sao có thể dẫn dụ địch nhân ra đây? Đây
mới là vấn đề mà Trần Tinh quan tâm nhất.

Có điều, Khuôn mặt cười một hơi rồi lại tiếp tục tự đạo:

-Tiếp theo nên đưa cho hắn đại lễ rồi...

*Hết chương.


Nghịch Thần Ký - Chương #375