Người đăng: raply105@
Trần Tinh nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân do đâu, cho nên thái độ của hắn
tựa hồ lại càng cẩn trọng hơn nữa.
Chỉ là cứ như thế cũng chẳng có tác dụng gì, ngay từ bước đầu tiên dẫn hoả, lô
đỉnh lại tiếp tục nổ. Nếu không phải Trần Tinh dày thịt béo, phòng ngự mạnh mẽ
có lẽ hiện tại khắp người hắn cũng vết thương chằng chịt rồi.
Đến hiện tại, Trần Tinh mới biết tại sao lại có Luyện Đan Sư vì thế mà trở nên
điên loạn. Thử hỏi một lần rồi một lần thất bại mặc dù thủ pháp không hề sai,
nguyên nhân do đâu thì lại chẳng biết, ai lại chẳng mất bình tĩnh trong trường
hợp này được cơ chứ? Đây là còn chưa nói đến việc lô đỉnh phát nổ phản chấn
Luyện Đan Sư.
Trần Tinh liếc mắt nhìn một chút Nhược Hề, hắn biết khả năng mình không thể
trong thời gian ngắn nắm giữ kỹ thuật này được. Cho nên Trần Tinh cứ cách một
khoảng thời gian lại rót vào miệng nàng một giọt Vạn Năm Linh Nhũ để kéo dài
một tia sinh cơ.
Tam Hồn Tụ Phách Hoàn dược liệu không đáng lo, chỉ là thời gian không cho phép
Trần Tinh cứ thế tiêu hao như vậy.
Tuy nhiên sức người là có hạn, dù đã cố gắng hết sức để tìm ra nguyên do nhưng
Trần Tinh lại hoàn toàn không biết vì sao mỗi lần mình lại thất bại.
Hắn trầm mặc nhìn lấy Nhược Hề. Bên trong ánh mắt ẩn chứa một tia áy náy. Cảm
giác lực bất tòng tâm cứ quấn lấy khiến hắn tâm tình hạ thấp mười mươi.
Vạn Năm Linh Nhũ không còn lại bao nhiêu, có chăng cũng chỉ có thể kéo dài
thêm thập phần chung thời gian.
Đến lúc đó, nếu Trần Tinh vẫn như cũ thất bại, sinh mạng của Nhược Hề có lẽ
cũng đi về phần cuối.
Tuy tính mạng của nàng là do Trần Tinh cứu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với
việc nàng dẫu có chết hắn cũng sẽ không gánh lấy tránh nhiệm nào.
Đổ lỗi cho người khác không bằng đổ lỗi cho bản thân. Đổ lỗi cho bản thân
không bằng cố gắng đến giây phút cuối cùng đây?
Bởi lẽ một khi đã đổ lỗi cho bản thân thì sự việc không mong muốn đã xảy ra.
Trần Tinh phun ra một ngụm trọng khí, cả cơ thể cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Hắn nghĩ đến một việc.
Liệu phải hay không vấn đề nằm ở lô đỉnh của hắn?
Thế nhưng bây giờ ngoại trừ việc sử dụng Thần Thông Hư Không Tạo Vật tạo ra lô
đỉnh. Trần Tinh lại chẳng có thứ gì có thể dùng để luyện chế đan dược được cả.
Ở nơi đây hoang vu vắng vẻ, muốn tìm một cái hảo lô đỉnh thì không khác gì nói
chuyện viễn vong.
Đừng quên, thời gian không chờ đợi bất cứ ai.
Trần Tinh khuôn mặt âm trầm như nước, hắn nhắm mắt tưởng niệm lại từ đầu tất
cả các thao tác. Từng câu từng chữ ghi trên Luyện Đan Chi Thuật.
Đột nhiên, Trần Tinh trong đầu xuất hiện một đoạn văn tự, đoạn văn tự này là
đoạn đầu tiên trong Luyện Đan Chi Thuật mà Trần Tinh nhìn đến. Hắn mở toang
đôi mắt, bên trong ánh nhìn toát ra một vẻ u mê mờ mịt, Trần Tinh lẩm bẩm lặp
lại:
-Ẩn chi kỳ pháp, tất vô kỵ lư. Nhất niệm tuỳ hành, hoả xuất tuỳ ý. Niệm sinh đan khởi, niệm diệt đan tán. Tưởng chi trọng vị, mục thị cẩn xuất. Hạ tắt kỳ pháp, giản lược kỳ tâm...giản lược kỳ tâm...Đúng!! Chính là nó.
Trần Tinh thất thần lẩm bẩm hai lần văn tự, linh quang như thiểm điện xẹt qua.
Trần Tinh đột nhiên lớn tiếng hô.
Hắn dường như nắm bắt được điểm mấu chốt gì đó! Hắn cần phải thử ngay lập tức!
Trần Tinh xuất ra một phần dược liệu cần thiết, sau đó vung tay lên ném tất cả
những dược liệu này ra. Đồng thời, động tác cũng không dừng lại, tam sắc hoả
diễm theo đó bùng phát bao lấy tất cả dược liệu này vào bên trong.
Tức thì, một cỗ cảm giác kỳ lạ xông thẳng Trần Tinh thể nội, phảng phất như
Trần Tinh đang dùng chính đôi tay của mình cảm nhận từng chi tiết của các dược
liệu này như thế.
Tinh thần của hắn chìm trong cảm giác kỳ lạ này, tất cả mọi thứ xung quanh đối
với Trần Tinh dường như tiêu thất. Đầu óc của hắn lúc này cũng không còn nghĩ
đến việc cứu sống Nhược Hề nữa. Trong mắt của hắn chỉ có đám dược liệu kia.
Tựa hồ lý niệm sống của hắn là những dược liệu này như thế.
Trần Tinh quên đi mọi thứ, quên đi bản thân mình là ai, quên đi thời gian,
quên đi không gian, quên hết tất cả không còn sót lại thứ gì.
Lúc này, Trần Tinh đôi nắt nhắm nghiền, xung quanh một mảnh đen kịt, không một
âm thanh, ngay cả hô hấp của bản thân mình, Trần Tinh cũng không nghe thấy.
Bất tri bất giác hắn như lạc vào vô tận hắc ám như thế.
Trần Tinh mở đôi mắt ra, hắn cảm nhận cơ thể mình tựa như mất đi trọng lực,
trôi nổi phiêu du vô định hình. Đột nhiên, trước mắt Trần Tinh xuất hiện một
điểm sáng. Điểm sáng tựa hồ có một cường đại hấp lực lôi kéo Trần Tinh đến đó.
Trần Tinh muốn phảng kháng nhưng trong lòng lại nổi lên dao động, dao động
sinh ra ý nghĩ thuận theo nó. Trần Tinh thoáng một cái mê man, không biết nên
làm sao thời điểm thì hắn đã vượt qua màn sáng.
Tầm mắt cũng như thế sáng choang. Mọi thứ rõ ràng rành mạch hiện ra trước mắt
Trần Tinh.
Vấn đề là Trần Tinh nhìn thấy bản thân mình đang đứng im bất động, ánh mắt
nhắm nghiền.
Hắn muốn hỏi chuyện gì đang xảy thì tầm mắt lại lơ đãng quét tới xung quanh,
Trần Tinh chợt nhận ra.
Hắn hiện tại tựa như trong suốt trạng thái. Chỉ có thể cảm nhận cơ thể nhưng
lại không nhìn thấy nhực thể. Giống như...Hắn là linh hồn như thế.
Đúng vậy! Trần Tinh trạng thái hiện tại không khác gì linh hồn ly thể. Hắn
muốn nghĩ một chút nguyên nhân vì sao thì đột nhiên Nhược Hề ở bên trong
truyên tới những tiếng ho khan dồn dập.
Trần Tinh tức khắc nổi lên ý nghĩ muốn mau chóng luyện xong đan dược.
Ý niệm vừa sinh, tức thì một lực hút vô hình kéo Trần Tinh trở về thể nội. Hắn
giật mình một cái mở ra đôi mắt.
-Oanh~
Một tiếng lôi minh vang lên ngay khi linh hồn trở về bản thể. Thể nội Trần
Tinh linh lực đột nhiên tăng vọt. Thuỷ Chi Nguyên Anh không tự chủ thoát ra
hoá thành Thuỷ thuộc tính Trần Tinh.
Đôi mắt màu lam cứ như châu ngọc vô cùng sinh động, ẩn ẩn trong đó phơi bày rõ
ràng dị dạng của Trần Tinh lúc này.
Hắn, đột phá!
Không sai, Trần Tinh cứ như thế đột phá Xuất Khiếu Kỳ.
Hắn muốn lập tức tìm hiểu nguyên nhân thế nhưng trước mắt phải luyện cho xong
đan dược.
Vì thế Trần Tinh tạm gác chuyện này sang một bên mà bắt đầu chuyên tâm luyện
chế.
Tam sắc hoả diễm vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm Trần Tinh vừa mới đột phá. Cho nên
mọi việc diễn ra vô cùng thuận lợi.
Dược liệu nhanh chóng tan chảy hoá thành các loại chất lỏng đủ loại màu sắc.
Đến đây, Trần Tinh thủ pháp bắt đầu biến ảo. Tam sắc hoả diễm càng ngày càng
vượng, dược dịch sôi trào trông thấy. Chỉ trong tích tắc, tất cả dược dịch đều
bốc hơi tạo thành những tia khí lưu.
Mỗi một loại khí lưu đều chia làm hai màu, trong đó màu chủ đạo là màu đen.
Màu đen khí lưu chính là độc tố bên trong dược liệu và nó nhanh chóng bị hoả
diễm thiếu đốt loại bỏ.
Còn lại những khí lưu mang sắc thái khác nhau kia bắt đầu xoay vần rồi từ từ
dung hợp với nhau tạo thành một vòng nhỏ.
Trần Tinh thần tình lúc này cũng chăm chú, tam sắc hoả diễm bắt đầu co lại,
tựa hồ áp sức đoàn khí lưu này lại với nhau như thế.
Trạng thái này duy trì vài khắc thời gian. Đến khi mùi thơm thanh mát truyền
tới, Trần Tinh mới thu hồi toàn bộ hoả diễm cùng linh lực.
Trước mắt hắn, một viên đan dược trôi nổi ở đó, đan dược bề ngoài trơn bóng,
một màu thuần chân, toả ra quang mang dịu nhẹ, rất có thị lực sát thương.
Trần Tinh vươn tay ra thu hồi đan dược, hắn không còn thời gian kiểm tra thành
quả của mình mà nhanh chóng để cho Nhược Hề phục dụng.
Sống chết của nàng, đều xem viên đan dược này thế nào. Bởi lẽ Trần Tinh hiện
tại cũng đã cố gắng hết sức. Nếu có tự trách bản thân thì tâm tình cũng sẽ
không còn khó chịu như trước.
*Hết chương.