Thần Thông Thiên Phú.


Người đăng: raply105@

Cổ Thanh Thanh tiên phong đi di chỉ dò thám, một là muốn nâng cao thực lực.
Theo nàng thấy, nếu thực lực của nàng có thể tiếp cận Trần Tinh thì khoảng
cách giữa hai người cũng có thể gần hơn một đoạn.

Thứ hai là vì Cổ Thanh Thanh muốn làm cái gì đó có thể trợ giúp Trần Tinh phần
nào. Mặc dù tu vi của nàng xác thực không cao. Tuy nhiên công việc thám hiểm
không nhất thiết toàn dựa vào thực lực.

Tỉ như hiện tại, Cổ Thanh Thanh vận khí rất tốt, cho nên thông đạo mà nàng lựa
chọn trông có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều, thuận lợi và không hề có cạm bẫy.

Nói là vận khí nhưng xác thực Cổ Thanh Thanh có bí mật mà ngay cả Cổ Ba nàng
cũng không nói. Cái bí mật này Cổ Thanh Thanh đã giấu trong lòng rất lâu, bản
thân nàng cũng có phần bài xích bí mật này.

Thử nghĩ giữa hàng nghìn thông đạo, xác suất để Cổ Thanh Thanh tìm được một
lối đi mà không có cạm bẫy là cỡ nào nhỏ? Hầu như là không thể nào chỉ một lần
dò xét liền thành công như thế.

Điều này nói lên điều gì? Chỉ dựa vào vận khí đủ sức thuyết phục sao?

Cổ Thanh Thanh cũng đắn đo suy nghĩ cẩn thận mới quyết định lựa chon dò thám
di chỉ.

Hai phần nguyên nhân như đã nói, chỉ là còn một nguyên nhân Cổ Thanh Thanh tạm
thời còn đang lừa dối bản thân.

Bí mật này có lẽ liên quan đến vấn đề thân thế của nàng.

Cổ Thanh Thanh rất muốn biết cha mẹ ruột của mình là ai, tại sao lại vứt bỏ
nàng như thế. Tuy nhiên Cổ Thanh Thanh càng nghĩ muốn biết lại càng sợ hãi.

Một khi nàng biết thì sau đó sẽ thế nào? Tha thứ bọn họ hay là ghi hận trong
lòng? Những năm này nàng không phải đều đang hận bọn họ hay sao?

Có lẽ là vậy, thế nhưng Cổ Thanh Thanh hiểu rõ, bản thân nàng lại càng sợ phải
rời xa Cổ Ba cũng như Cổ Thập Tam cùng Cổ Thiên Tề.

Một người đối với nàng không khác gì thân phụ thân, hai người thì như ca ca
của nàng. Cả ba người đều đối xử với nàng rất tốt, hết mực bảo bọc. Cuộc sống
không thể nào oanh liệt, mỗi ngày lang thang nhưng lại ấp ám vô biên.

Cổ Thanh Thanh từ đó không nghĩ tìm ra thân thế của mình cho tới một ngày nàng
bắt đầu nhận ra bản thân mình yêu thích Trần Tinh.

Có câu nữ nhân rơi vào bể tình trí lực giảm xuống số âm. Cổ Thanh Thanh có lẽ
cũng không ngoại lệ, nàng muốn thực lực tăng cao, muốn rút ngắn khoảng cách
cùng với Trần Tinh. Nàng buộc phải làm như vậy.

Cổ Thanh Thanh không biết từ khi nào nhận ra bản thân mình đối với bảo vật
tương đối mẫn cảm. Mùi vị của nó tựa như phảng phất trong không khí như thế,
nàng có thể ngửi thấy, có thể cảm giác đến nó tồn tại.

Hai trong số năm giác quan đều rất chân thật làm cho Cổ Thanh Thanh biết đây
không phải nằm mơ. Nhớ lúc trước Cổ Thanh Thanh đã thử một lần như thế và tìm
được một quyển sách pháp thuật. Từ đó, Cổ Thanh Thanh liền ẩn giấu đi bí mật
này.

Cổ Thanh Thanh không phải không biết điều này đại biểu cái gì. Thần thông nàng
đã nghe nói qua, thế nhưng thần thông còn có một loại cực kỳ cường hoành hiếm
thấy hơn cả.

Nó được gọi là Thần Thông Thiên Phú.

Đây là một sự kết hợp giữa hai người nắm giữ Thần Thông cùng Huyết Mạch Linh
Thể sinh ra hậu đại.

Cái gọi là Thần Thông Thiên Phú tức là từ khi sinh ra đã sở hữu mà không cần
học tập. Chỉ cần theo giai đoạn huyết mạch phát triển thì thần thông liền hiện
ra.

Khi tra được tin tức này, Cổ Thanh Thanh liền biết thân phận của mình tuyệt
đối không tầm thường. Chỉ là như vậy không đại biểu nàng sẽ vui mừng.

Có lúc nàng còn nghĩ tại sao lại ban cho nàng thần thông này đây? Giữa hai
người sở hữu Thần Thông cùng Huyết Mạch Linh Thể kết hợp có thể sinh ra hậu
đại có Thần Thông Thiên Phú xác suất cũng không cao. Do đó mỗi một loại Thần
Thông Thiên Phú đều cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ là tại sao nàng lại không phải là
trường hợp còn lại đây?

Cổ Thanh Thanh đã tận lực ẩn giấu, không muốn khai phá thần thông, nhưng nó
lại có thể dưới tình thế kìm hãm mà hiển lộ ra tác dụng chứng tỏ thần thông
của Cổ Thanh Thanh không phải đơn giản như vậy.

Cổ Thanh Thanh không suy nghĩ nhiều, nàng cũng không muốn trốn tránh nữa. Có
những việc đôi khi cần phải đối mặt mới là cách giải quyết tốt nhất.

Cổ Thanh Thanh thở ra một ngụm tranh khí. Nàng thu hồi tâm tình đánh giá bốn
phía. Đột nhiên phía sau truyền tới thanh âm, Cổ Thanh Thanh còn tưởng Trần
Tinh đã đến nên có phần mừng rỡ, chỉ là giọng nói truyền tới nghe có vẻ xa lạ:

-Hả? Chỗ này có người, cẩn thận!

Tiếng nói vừa dứt thì hai người đồng thời xuất hiện trước mắt Cổ Thanh Thanh.

Là hai nam nhân, một người cao một người thấp. Người cao thì lại có phần mập
mạp, người thấp hơn thì lại gầy gò không thôi. Tướng mạo bình thường, tổ hợp
có vẻ kỳ quái. Nhưng hai người này lại không che giấu một chút nào khí thế của
mình làm cho Cổ Thanh Thanh hô hấp có chút khó khăn.

Chứng kiến một mình Cổ Thanh Thanh đứng đấy, người cao mập tỏ vẻ quái dị thần
sắc, ánh mắt dò xét nàng ta.

Cảm nhận linh lực ba động yếu đến đáng thương, người cao mập lập tức giảm đi
mấy phần cảnh giác. Ánh mắt lại dời qua những quyển sách cùng những chai lọ
được đặt phía sau Cổ Thanh Thanh liền toả sáng, hắn nói:

-Không tồi, xem ra lần này là có thu hoạch.

Lời này là hắn nói với đồng bạn. Sau đó hắn nhìn Cổ Thanh Thanh hừ lạnh một
tiếng:

-Giao ra Túi trữ vật rồi xéo đi, ta tha cho ngươi khỏi chết!

Lời nói vừa ra, bầu không khí lập tức trầm xuống. Cổ Thanh Thanh sắc mặt giận
dữ đề thăng. Nàng lên tiếng phản bác:

-Khinh ngươi quá đáng! Túi trữ vật của ta tại sao phải giao cho ngươi?

-Hắc hắc, đúng là nông cạn nữ nhân. Tại sao phải giao cho ta? Đương nhiên là bởi vì ta mạnh hơn ngươi!

Người cao mập nói đoạn lập tức vung tay lên, từ ống tay áo bay ra một luồn bảo
quang, bảo quang bắn ra bốn phía hoá thành mạng nhện hướng Cổ Thanh Thanh bao
lấy.

Cổ Thanh Thanh thần sắc hoảng hốt, nhanh chóng huy động song đao chém ra một
luồn hoả diễm đối bính.

Song phương giao nhau, cao thấp lập tức phân ra. Hoả diễm chẳng hề lưu lại vết
tích trên mạng nhện. Không những thế mạng nhện vèo một cái lập tức trói chặt
Cổ Thanh Thanh.

Cổ Thanh Thanh biến sắc, thân thể bị định trụ không thể nhúc nhích. Ngay cả
lên tiếng nói chuyện cũng không được. Nàng muốn vùng vẫy thế nhưng cảm giác vô
lực ập đến khiến Cổ Thanh Thanh lập tức ngã xuống.

Lúc này, người cao mập lập tức toét miệng cười to:

-Hahaha, đúng là không biết sống chết. Thiên La Ti đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm. Một chút hoả diễm cỏn con mơ tưởng phá huỷ pháp bảo của ta. Hiện tại ta đây liền tiễn ngươi lên đường!

Dứt lời, người này lập tức xuất ra một thanh trường kiếm dự định giải quyết Cổ
Thanh Thanh.

Tuy nhiên người thấp ốm lập tức đưa tay ngăn cản, giọng điệu ngả ngớn nói:

-Khoan đã, chớ vội ra tay, tiểu mỹ nhân này cứ giao cho ta. Ngươi đi thua thập một chút đồ vật đi, hắc hắc...

Kẻ thấp ốm nói xong hai tay chà xát, ánh mắt trên dưới dò xét, mười phần xâm
lược. Bộ dáng không khác gì trư ca như thế, đũng quần cũng độn lên một trông
thấy, chỉ còn thiếu nước bọt chảy ra nữa mà thôi.

Kẻ cao mập thấy thế khinh thường hừ lạnh một tiếng:

-Nam nhân bà mà ngươi cũng coi trọng, ngươi thiếu nữ nhân như vậy sao?

Thấp ốm lập tức xụ mặt không vui phản bác:

-Không thấy nàng xinh đẹp như vậy, ngươi nói nàng là nam nhân bà. Mắt của ngươi là mọc trên thân chó sao?

Cao mập hừ lạnh một tiếng, xác thật Cổ Thanh Thanh ngoại trừ tóc ngắn dễ gây
phản cảm cùng với da không được thuỷ nộn như các tiên tử khác ra thì mọi thứ
còn lại đều rất tốt xem.

-Tuỳ ngươi, ta đi thu thập tài bảo, nhanh đi làm việc của ngươi đi.

-Hắc hắc hắc

Cao mập không thèm để ý nữa bắt tay vơ quét tài bảo. Thấp ốm thì từng bước lại
gần Cổ Thanh Thanh.

-Tiểu mỹ nhân, ta đến đây.

*Hết chương.


Nghịch Thần Ký - Chương #365