Lạc Vào Giấc Mộng


Người đăng: raply105@

Giọng nói vang lên, Trần Tinh bất thình lình xuất hiện sau lưng của người
thanh niên này, hai tay khoanh trước ngực, khoá chặt khi tức đối phương.

Thanh niên giật mình, chân nhũn ra, hắn cảm giác được khí tức như đối mặt tộc
trưởng cùng với các trưởng lão, tuy yếu hơn nhưng không sai biệt lắm. Hắn đổ
mồ hôi lạnh, không thể mở miệng nói chuyện.

Nghe được giọng nói, Minh Nguyệt thấy Trần Tinh cũng kinh hỉ, Trần Tinh nhìn
thấy nàng mở miệng nói trước

"Nguyệt nhi, đã xảy ra chuyện gì? Thằng ngu này là ai?"

"Đệ đệ ta không hiểu chuyển, nói lời xúc phạm đến trưởng lão trong tộc, cha ta
thuộc phe Đại trưởng lão, đệ đệ ta cùng lắm thì bị phạt thôi, nhưng hắn nửa
đêm lại đến đây uy hiếp ta, hắn là con trai của trưởng lão đó!" Minh Nguyệt
giải thích

"Được rồi ta đã đại khái hiểu được, chuyện này để ta xử trí, nàng trở lại
phòng đợi ta" Trần Tinh nói xong vung tay lên phong toả thanh niên nhân rồi
dẫn hắn ra khỏi hoàng cung. Tìm một chỗ vắng vẻ không đợi thanh niên này nói
chuyện gì cả Trần Tinh trước cắt lưỡi làm hắn câm luôn, trói hắn lên ghế,
thanh niên này phát ra những âm thanh ồ ồ đau đớn nhưng không thể nói được
nữa. Trần Tinh nhìn thanh niên mỉm cười, nụ cười đối với hắn cứ như ác ma vậy.

Trần Tinh không gấp, hắn từ từ cắt hết ngón tay của thanh niên này, từng ngón
một, hết ngón tay lại tới ngón chân. Sau đó là cả bàn tay rồi cánh tay, bàn
chân cùng cẳng chân cùng bị hắn gọt sạch. Trần Tinh không để thanh niên này
chết vì mất máu, hắn có kỹ năng khống huyết, có thể khống chế máu đổi phương
khi chạm vào. Tiếp theo Trần Tinh lại biến thanh niên này thành thái giám. Như
vậy 5 chi đã làm xong, thanh niên cũng đau đớn ngất đi, giội nước thanh niên
tỉnh lại. Trần Tinh lại tiếp tục móc mắt chọc điếc hai tai của thanh niên này.
Giò phút này việc chết của thanh niên nhân này cũng trở nên đầy xa xỉ.

Theo tín niệm của Trần Tinh là kẻ mạo phạm vào người nhà hắn nhất định phải
trả giá đắt. Miệng độn giải thích rồi thả hắn đi? Không! Hắn sẽ biến thành ác
ma khiến cho kẻ địch phải run sợ, như vậy người nhà của mình sẽ an toàn. Sau
khi đã hành hạ đủ, Trần Tinh chế tạo ra một con dao găm rồi cắm thẳng vào trái
tim của thanh niên nhân. Trần Tinh vứt xác hắn cho thú dữ ăn còn mình thì trở
lại hoàng cung để gặp Minh Nguyệt hỏi rõ một vài tình huống

"Nguyệt nhi, là ta, ta đã về" Trần Tinh gõ cửa nói, không lâu sau Minh Nguyệt
mở cửa, nàng vẫn còn mặc đồ bình thường cũng chưa thay đồ ngủ nàng hỏi

"Chàng đem hắn giết rồi?"

"Đúng, giết rồi!"

"Như vậy, sợ rằng rất phiền phức, cha hắn là Trưởng lão trong tộc, tu vi đã
đạt tới Bán Thần trung kỳ, vả lại đệ đệ ta vẫn còn đang bị nhốt." Minh Nguyệt
lo lắng nói

"Bán Thần trung kỳ sao? Phải rồi Nguyệt nhi, tu vi người cao nhất trong tộc
nàng là tu vi gì? Còn có giáo hoàng là tu vi gì?" Hắn thuận tiện dò hỏi

"Tu vi cao nhất là tộc trưởng cùng đại trưởng lão, đã là Bán thần hậu kỳ, còn
về giáo hoàng đã là Bán Thần đại viên mãn, rất lợi hại!" Minh Nguyệt cũng
không hỏi Trần Tinh nguyên do mà vẫn nói ra, nàng tin tưởng hắn

"Được rồi, nàng chỉ cho ta chỗ ở của trưởng lão kia ở đâu, ta giết hắn luôn để
trừ hậu hoạ"

"Chàng? Hắn đã là bán thần trung kỳ, chàng tu vi?" Minh Nguyệt giật mình

"Yên tâm, ta có nắm chắc, ta đã là Bán thần sơ kỳ, nhưng kỹ năng ám sát không
sai biệt lắm!" Trần Tinh vuốt mặt nàng cười nói.

"Được rồi, nếu chàng đã quyết thì hãy cẩn thận, hắn ở phía Bắc hoàng cung, nơi
tiếp đãi người trong tộc, căn phòng chữ Thiên số 4"

"Được rồi, ta đi một chuyến nữa, xong việc sẽ về"

Lắc mình biến mất, Trần Tinh đôi mắt lập loè, hắn nhất đinh phải diệt trừ hậu
hoạn, giết con người ta dù sao cũng đã kết thù không chết không thôi. Như vậy
cứ tiên phát chế nhân. Rất nhanh, Trần Tinh tìm được phòng chữ Thiên số 4.
Phòng đã bố trí trận pháp phòng ngự cẩn thận nhưng không làm khó được hắn. Sử
dụng ẩn nặc thuật sau đó thuấn di trong cự ly ngắn. Trần Tinh dễ dàng tiến vào
phòng.

"Moẹ...!" Vừa vào trong Trần Tinh thầm mắng trong bụng một tiếng. Bên trong
đang diễn ra tràng cảnh khiến người khác rợn cả tóc gáy, 2 người trần truồng
đang quấn quýt hôn nhau, một thanh niên da thịt trắng nõn cùng một lão già.
Trần Tinh không nhịn được bất cứ giây phút nào hết, hắn lấy tốc độ nhanh nhất,
công kích ám sát mạnh nhất lao tới.

"Vèo~ phốc phốc" chắc do đang hăng say cùng với sự tự tin về phòng ngự thiết
trí ở ngoài nên Bán Thần trung kỳ này cứ thế mất đầu, người thanh niên này
cũng không thoát khỏi số phận. Thần hồn lão già lao ra tính thoát đi nhưng lại
bị Trần Tinh phong ấn trong hộp thuỷ tinh, hắn định theo cách cũ thôn phệ đối
phương. Hắn tính rời đi nhưng bất chợt phát hiện đang bị trói trong góc một cô
gái, hắn quan sát kỹ lại nhận ra cô gái này là người cắt tóc giúp hắn. Nghĩ
nghĩ Trần Tinh dẫn nàng vào Tiểu thế giới rồi đặt nàng nằm trên giường sau đó
hắn đi ra trở về gặp Minh Nguyệt.

Lần này Trần Tinh cũng không gõ cửa, hắn một tên trộm, cảm giác này khiến hắn
hưng phấn dị thường, từ phía sau ôm Minh Nguyệt khiến nàng giật mình nhưng cảm
nhận được khí tức quen thuộc nên nàng cũng bình tĩnh trở lại.

"Nguyệt nhi ngoan, ta đã giải quyết xong rồi, đệ đệ của nàng chắc không sao
đâu, bây giờ đi ngủ thôi."

Trần Tinh ôm Minh Nguyệt vào Tiểu thế giới đặt nàng lên giường. Minh Nguyệt
giật mình vì còn một cô gái khác trên giường nàng hiếu kỳ nhìn hắn hỏi

"Nàng ta la ai?"

Thế là Trần Tinh đem mọi chuyện kể lại cho Minh Nguyệt từ lúc hớt tóc. Minh
Nguyệt hiểu rõ nhưng e dè: "không được, ở chỗ khác được không? Ở đây còn có
người!"

"Yên tâm, nàng ta bị bất tỉnh rồi, chúng ta thử cảm giác mới đi!" Nói xong
Trần Tinh cũng không hờ được nữa rút thương ra trận.

Minh Nguyệt từ từ cũng hưng phấn lên, không e dè nữa càng rên càng lớn. Trần
Tinh hai mắt càng đỏ, thần bí giới chỉ càng phát sáng

"Ah....ahahh..sâu..sâu quá..ahhhh" Minh Nguyệt toàn thân run lên tiết thân,
hưng phấn cộng mệt mỏi quá độ nên cũng ngủ luôn. Thần bí giới chỉ hấp thu luồn
khí tức từ nàng tiết thân ra, Trần Tinh giờ phút này hắn mất lí trí, hai mắt
đỏ ngầu, thuần màu đỏ, giống như sharingan như vậy nhưng không có câu ngọc gì
cả. Hắn dùng 2 tay xé áo người thiếu nữ hôn mê kia, chiếc nhẫn càng phát càng
sáng, hắn lấy tiểu đệ đệ đâm thật mạnh vào, người này cũng không tỉnh lại,
Trần Tinh không quan tâm, hắn ra sức ra vào, sau một lúc hắn xuất ra hết vào
bên trong nàng. Chiếc nhẫn phát sáng sau đó hắn ngất đi. Cơ thể hắn đang có
dòng khí tức lưu động toàn thân hắn. Trần Tinh cũng không còn biết gì nữa, hắn
cảm thấy rất mệt, rất mệt! Hắn chỉ muốn ngủ một giấc nhưng trong mộng hắn đi
tới một nơi khác.

P/s: cầu đề cử để truyện, Kim Phiếu kim đậu anh em bạo tay cho ta với, để
ta lên nhóm tác giả cấp 1. Cám ơn các bạn đã bỏ thời gian để đọc truyện.


Nghịch Thần Ký - Chương #36