Dã Tâm.


Người đăng: raply105@

Bào Tịnh nghe vậy tức giận vô cùng, bộ ngực phập phồng lên xuống theo từng
nhịp thở. Thế nhưng, chỉ trong giây lát Bào Tịnh liền bình thường trở lại, ánh
mắt nàng lộ ra vài phần cổ quái nhìn về phía Trần Tinh.

-Thật...ta thật có thể ở lại?

Bào Tịnh giọng nói có chút nghi hoặc, ẩn chứa trong đó còn một tia vui sướng
cảm giác.

Trần Tinh yên lặng không đáp, trong lòng không khỏi nghĩ đến. Bào Tịnh vì sao
lại tỏ vẻ như vậy, dù sao nàng cũng là Địa Tiên cao cao tại thượng, cớ gì phải
hạ mình khép nép biểu lộ không khác gì tiểu nữ nhân như thế?

Tuy nhiên rất nhanh, Trần Tinh liền dẹp suy nghĩ này ra khỏi đầu. Bào Tịnh có
mục đích gì cũng được, hắn đã để nàng ở lại liền chấp nhận rủi ro có thể xảy
ra.

Để một nhân tố bất ổn ở bên người, lúc nào cũng có thể gây ra biến động là một
việc làm thập phần ngu xuẩn. Tuy nhiên đổi lại Trần Tinh có thể có được tháng
ngày không quá tẻ nhạt.

Có thể nói, có thể phản bác, có thể nghi hoặc, có thể đàm luận, quan trọng hơn
hết, Trần Tinh có thể biết được bản thân vẫn còn tình cảm.

Tuy nhiên, vì sao lại là Bào Tịnh mà không phải là người khác?

Xét về phương diện này thật ra rất đơn giản, đa số những người còn lại thân
phận đều thấp hơn so với Trần Tinh. Cổ Ba, Cổ Thanh Thanh, kể cả Nhược Hề cũng
như thế. Đối với thuộc hạ, Trần Tinh không thể nào giải bày tâm tình của mình
được, không thể nào cùng bọn họ trao đổi. Vì Trần Tinh biết bọn họ sẽ không
thể cùng hắn tranh luận.

Về phần Hàn Thi Âm cũng là một nhân tuyển tốt, thế nhưng Trần Tinh lại không
muốn làm lỡ thời gian tu luyện của nàng. Hắn xem Hàn Thi Âm như nửa cái bằng
hữu, vả lại Hàn Thi Âm là con gái của Hàn Thiên Ma, chuyện này càng xoáy sâu
sẽ ảnh hưởng đến đại cục sau này.

Riêng Bào Tịnh thì lại khác, nàng chẳng những tính cách cởi mở, thân phận
tương đối đặc thù, trọng yếu là Bào Tịnh cùng Trần Tinh xem như đồng thế hệ.
Nàng có thể không cố kỵ hắn mà khởi xướng khiêu khích cùng như nêu lên ý kiến
của bản thân.

Nghĩ tới đây, tâm tình của Trần Tinh cũng sáng sủa mấy phần. Hắn nói:

-Tuỳ ngươi.

Nghe vậy, Bào Tịnh trong lòng vui sướng khó tả, nhịn không được nhào vào lòng
Trần Tinh ôm ấp yêu thương.

-Công tử đối với nô gia thật tốt a!

Đối với việc Bào Tịnh đột nhiên nhào vào, Trần Tinh cũng không tránh né. Chỉ
là hắn không thích ứng, cho nên vội vàng đẩy Bào Tịnh ra. Mặt khác, nghe được
Bào Tịnh tiếp tục xưng hô nô gia, Trần Tinh trong lòng cảm khái nữ nhân này da
mặt đặc biệt dày. Nhịn không được, Trần Tinh lên tiếng nói:

-Ngươi hiện tại rất rãnh sao?

Nghe vậy, Bào Tịnh sửng sốt một chút, thế nhưng vẫn gật đầu đáp:

-Nếu không có chuyện gì xảy ra thì nô gia hiện tại rãnh.

Trần Tinh hơi dừng lại một chút rồi nói:

-Ngươi rãnh như vậy tại sao không thấy ngươi cố gắng tu luyện hoặc quan tâm một chút sinh ý? Suốt ngày ở nơi này làm gì?

Bào Tịnh nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, tuy nhiên rất nhanh nàng liền
tìm được lý do, ánh mắt có chút buồn bã nói:

-Hạng Thiếu Tu đang tìm ta khắp nơi, chỉ cần ta rời đi nơi này thì sẽ bị phát hiện ngay.

Trần Tinh im lặng không nói, hắn biết Bào Tịnh đây là nói dối, tuy nhiên hắn
cũng không trực tiếp vạch trần sự thật mà tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc này, trước biệt viện truyền tới động tĩnh, Trần Tinh hướng mắt nhìn
tới.

Một đám người đồng loạt đi vào, dẫn đầu là Cổ Ba cùng Cổ Thanh Thanh. Theo sau
phía sau là một đám ước chừng có sáu chục người. Nam có nữ có, trang phục trên
dưới đều rách rưới không vẹn toàn.

Chỉ là 60 người này nhìn dáng vẻ đều không quá 15, vẫn là tiểu hài tử.

Nhìn thấy Trần Tinh bên trong đại sảnh, Cổ Ba có phần bất ngờ, ông ta nhanh
chóng tiến lên. Cổ Thanh Thanh một bên ánh mắt cũng loé lên vẻ mừng rỡ. Thế
nhưng khi nhìn thấy Bào Tịnh ỡm ờ dáng vẻ thì sắc mặt lập tức liền thay đổi,
nàng hừ một tiếng cũng theo Cổ Ba tiến đến.

-Tham kiến công tử, ngài trở lại thật tốt quá. Thuộc hạ có chuyện muốn cùng công tử báo cáo.

Trần Tinh ân nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn đến Cổ Thanh Thanh, thấy nàng biểu
hiện có chút quái lạ, tâm lý sinh ra một tiếng thở dài. Hắn lại hướng đám
người kia hỏi:

-Đây là chuyện gì?

Cổ Ba nghe vậy lập tức cúc cung một cái lên tiếng:

-Hồi bẩm công tử, đây là gia đinh cùng tỳ nữ thuộc hạ cố tình tuyển chọn. Mặt khác, những người này sau khi được đào tạo sẽ được phái đến quản lý các cửa hàng đảm nhiệm vấn đề sinh ý.

Trần Tinh nghe vậy ngẩn người một chút, sau đó nói:

-Xem ra sinh ý giao cho ngươi đúng là lựa chọn chính xác.

Trần Tinh lời nói ẩn chứa vài phần ý tứ trong đó, chỉ là ở đây tất cả mọi
người đều nghe hiểu. Cổ Ba đương nhiên cũng vậy, ông ta lập tức liền đáp:

-Tất cả nhờ phúc của công tử, nếu không phải công tử rộng lượng, Cổ Ba hiện tại chắc mồ yên mã đẹp, không phải, thi cốt không còn rồi.

Trần Tinh tâm tình tương đối tốt, hắn ha ha mấy tiếng sau đó nói:

-Không cần vỗ mông ngựa, nếu ngươi không có bản lĩnh thì chuyện không có gì để nói. Được rồi, nói một chút sinh ý hiện tại thế nào đi.

Cổ Ba hơi liếc nhìn Cổ Thanh Thanh một chút, Cổ Thanh Thanh hiểu ý lập tức từ
bên trong Trữ Vật Không Gian cuất ra một quyển sách sau đó đưa đến trước mặt
Trần Tinh.

Trần Tinh thấy vậy cũng tiếp lấy tuỳ ý quét mắt. Một bên Cổ Thanh Thanh tiếng
nói trong trẻo cũng theo đó vang lên:

-Sinh ý của chúng ta hiện tại bao gồm 3 hạng mục, đầu tiên là sòng bạc. Sòng bạc có tổng cộng 254 sòng, trong đó có 200 sòng quy mô nhỏ, mỗi ngày kiếm được đại khái khoảng 1000 đến 1500 hạ phẩm Linh Thạch. 50 sòng bạc quy mô vừa, mỗi ngày lợi nhuận khoảng 1000 trung phẩm Linh Thạch. 4 sòng bạc quy mô lớn, lợi nhuận mỗi ngày hơn 2000 viên thượng phẩm Linh Thạch.

-Đệ nhị hạng mục là tửu điếm, tửu điếm tổng cộng 10 gian, mỗi ngày lợi nhuận không đáng kể đại khái vừa mới phát triển tạm thời đi vào quỹ đạo.

-Đệ tam hạng mục thuộc về thanh lâu, thanh lâu tổng cộng có 5 gian, mỗi ngày không có lợi nhuận vì toàn bộ đều phục vụ cho việc mở rộng quy mô.

Nói đến đây, Cổ Thanh Thanh hơi dừng một chút, ước chừng tam khắc thời gian,
tựa như đang chờ đợi Trần Tinh xem xong số liệu như thế.

-Sinh ý tạm thời đương sòng bạc đảm nhiệm tiền ra vào, tửu điếm cùng thanh lâu đảm nhiệm thu thập tình báo. Chỉ là....

Trần Tinh ngẩn đầu lên nhìn Cổ Thanh Thanh nghi hoặc hỏi:

-Cứ việc nói thẳng.

Cổ Thanh Thanh hơi e dè một chút sau đó trả lời:

-Chỉ là thuộc hạ đề xuất chúng ta thành lập thêm một bộ phận chuyên về buôn bán tình báo. Sử dụng tình báo không cần thiết để kiếm thêm lợi nhuận mở rộng quy mô.

Trần Tinh tán thưởng ánh mắt nhìn về phía Cổ Thanh Thanh. Hắn khép lại quyển
sổ trong tay trả lại cho nàng sau đó nói:

-Được, cứ làm như ngươi nói, từ nay về sau, chức vụ của ngươi thay đổi, cùng Cổ Ba giống nhau, đều là quản gia. Cổ Ba đối ngoại, phụ trách tìm kiếm thêm nhân tài cùng giáo dưỡng đám người đó. Ngươi phụ trách chi tiêu cùng sinh ý làm ăn.

Trần Tinh tiếng nói rơi xuống, Cổ Thanh Thanh ngẩn người, trong lòng có chút
vui sướng không khỏi thầm nghĩ, Trần Tinh vậy mà nghe theo nàng? Không những
thế, hắn còn giao cho nàng chức vụ quản gia? Phải chăng hắn là đang tìm cách
rút ngắn khoảng cách giữa hai người sao? Phải biết quản gia trong nhà có nhiều
đặc thù nha.

Trong lúc nhất thời, Cổ Thanh Thanh vậy mà quên luôn tạ ơn, tuy nhiên Trần
Tinh cũng không để ý lắm việc này mà nói tiếp:

-Ngoài ra, nhân tiện ta còn muốn thông báo một chuyện, sinh ý ngoài 3 hạng mục này ra ta còn có một phòng bán thảo dược tên là Bách Thảo Các, Cổ Ba, ngươi liên hệ với một người gọi Đường Yên để mở rộng quy mô.

Cổ Ba nghe vậy vâng một tiếng. Không nói thêm gì, trong lòng cũng thay Cổ
Thanh Thanh mừng rỡ. Ánh mắt nhìn về phía nàng thêm vài phần ý tứ chúc mừng.

Trần Tinh ánh mắt nhìn về phương xa, giọng điệu cứng rắn vài phần:

-Trong vòng một tháng ta muốn thâu tóm toàn bộ linh thạch.

Cổ Ba, Cổ Thanh Thanh trong lòng run lên. Bởi lẽ, tiếng nói vừa dứt thì trên
người Trần Tinh khí chất cũng phát sinh biến hoá to lớn.

Nếu như lúc trước hắn một thân nội liễm, ngoài việc tuấn lãng bên ngoài thì
không khác gì một người qua đường. Tuy nhiên chớp nhoáng vừa rồi, mọi người
thấy được một Trần Tinh hoàn toàn khác lạ.

Dã tâm! Cực độ dã tâm!

Đây là tại sao!

Không ai có thể trả lời, chỉ là Trần Tinh lúc này đặc biệt phát huy mười phần
mị lực.

Cổ Thanh Thanh nhìn đến thất thần, phía dưới ẩn ẩn ươn ướt. Bào Tịnh thì hai
mắt loé sáng. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: không hổ là ta nhìn trúng nam
nhân.

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt lại chuyển sang một nổi buồn vô cớ.

Về phần Cổ Ba thì cũng cảm thấy thập phần tự hào. Thế nhưng ông ta dường như
nghĩ tới điều gì liền nhăn mày, Trần Tinh thấy vậy nghi hoặc hỏi:

-Cổ Ba, có chuyện gì khó xử sao?

*Hết chương


Nghịch Thần Ký - Chương #356