Người đăng: raply105@
Mặc dù La Khinh Y đã che giấu rất sâu, thế nhưng Trần Tinh vẫn có thể cảm giác
ra tới nàng đang khiêu khích chính mình. Nhớ đến chuyện Bào Tịnh nữ nhân kia
lúc trước có xuất ra một trương pháp bảo ghi lại cảnh tượng hắn giết chết phụ
nhân ở gian phòng số 1. Trần Tinh không khỏi liên tưởng đến việc có hay không
La Khinh Y sở hữu giống như thế một pháp bảo nào khác?
Trần Tinh mặc dù không nắm chắc việc này, thế nhưng trực giác cho hắn biết,
nếu như để La Khinh Y nắm thế chủ động thì hắn sẽ không có chỗ tốt nào cả. Có
khi còn bị chính người mình là Công Minh đẩy vào một hoàn cảnh còn khó khăn
hơn.
Bởi lẽ đứng trên lập trường hiện tại, Trần Tinh cùng Công Minh không có một sự
thống nhất nào về mặt thông tin. Hắn không thể nhìn ra được Công Minh đám
người quyết tuyệt không muốn hắn cùng La Khinh Y dây dưa. Công Minh thì không
biết Trần Tinh cùng La Khinh Y rốt cuộc có liên hệ gì với nhau.
Đôi bên thiếu khuyết sự ăn ý, cho nên tránh không khỏi Trần Tinh đưa ra quyết
định có phần sai lầm, ảnh hưởng đến đại sự sau này.
-Mắt thì không thể cho ngươi được, thế nhưng vấn đề đầu tiên là có thể suy xét một hai, chỉ là thời gian tổ chức phải do ta quyết định.
Trần Tinh nói như vậy, đại sảnh liền rơi vào trầm mặc trong chốc lát, chỉ có
Trâu Chí Hào là vẻ mặt khó chịu không biết chuyện gì đang diễn ra như thế.
Đám người Công Minh thì lặng lẽ thở dài, đến cả truyền âm cho Trần Tinh bọn họ
cũng không dám. Bởi lẽ đứng trước một La Khinh Y sở hữu Thiên Lý Truyền Âm Chi
Thuật kia, mọi cử động nhỏ đều sẽ tránh không khỏi cảm giác của nàng ta. Nếu
lộ ra sơ hở gì liền tránh không khỏi một trận ác chiến. Mà trận chiến này có
thể dẫn toàn bộ Ma Thiên Môn đi hướng diệt vong.
La Khinh Y nghe được Trần Tinh giọng điệu cứng rắn như thế cũng im lặng suy
nghĩ trong chốc lát, nàng không để ý đến Trâu Chí Hào vẻ mặt lo lắng mà hướng
Trần Tinh gật đầu một cái nói:
-Có thể, chỉ là việc này phải thông cáo cho toàn bộ trên dưới Ma Thiên Môn đều biết.
Nói đoạn, La Khinh Y ánh mắt lóe lên vẻ cơ trí tựa như nắm chắc Trần Tinh sẽ
đồng ý bộ dáng. Điều này Trần Tinh không thể nhận ra, hắn đích thị không thể
lý giải được nguyên nhân La Khinh Y lại làm ra những việc này.
Giữa hai người suốt từ đầu đến giờ luôn đấu trí với nhau, thế nhưng lần này
cũng như trước đó, Trần Tinh dường như hoàn toàn bị lép vế so với La Khinh Y.
Nữ nhân này trí lực quả nhiên phi phàm tuyệt nhiên không thể xem thường.
-Tùy ngươi, ta không có ý kiến.
Nghe được Trần Tinh trả lời chắc chắn, La Khinh Y liếc mắt nhìn hắn một cái
sau đó hướng Công Minh đám trưởng lão thi lễ rời đi. Trâu Chí Hào xuất hiện từ
đầu đến giờ nàng chẳng thèm đếm xỉa tới, Trâu Chí Hào thấy vậy cũng chẳng nói
chẳng rằng nhanh chóng đuổi theo, đến cả lễ phép tối thiểu cũng không có, chỉ
là trước khi đi, dư quang của hắn liếc nhìn Trần Tinh trong chốc lát.
Trong đại điện bầu không khí có chút trầm mặc, lúc này Công Minh mới nặng nề
thở dài một hơi. Trần Tinh không khỏi hiếu kỳ liền hỏi:
-Công Minh trưởng lão, bên trong phải chăng còn uẩn khúc gì hay sao?
Công Minh đám trưởng lão mấy mặt nhìn nhau sau đó điểm đầu nói:
-Nếu như chúng ta đoán không sai, nàng ta đã biết thân phận thật sự của ngươi!
Trần Tinh nghe thế mày nhíu lại thành chữ xuyên, sau đó hướng đám người dò
hỏi:
-Trưởng lão là chỉ ứng mệnh nhân?
-Đúng thế, ngươi là không biết, Nhất Kiếm Thanh Nhân Y là có bao nhiêu ảnh hưởng trên cái thế giới này. Dự Ngôn thần thông của hắn chưa từng xảy ra sai lầm bao giờ. Do đó câu sấm ngôn này vẫn là rất nổi tiếng. Không chỉ những người như chúng ta mới biết, đám người kia vẫn là biết.
Nói đến đây Công Minh dừng lại trong chốc lát, đám người kia trong miệng ông
ta không cần nói cũng biết là chỉ đến ai. Trần Tinh nghe được tức khắc liền
đoán được La Khinh Y thân phận. hắn vội vàng tiếp lời:
-Nói như vậy, nàng ta là thám tử của Tiên Môn phái đến giám thị các người hay sao?
Công Minh trầm ngâm phun ra năm chữ:
-Có thế nói như vậy!
Ông ta nói tiếp:
-Nói đúng hơn, nàng ta không phải người trực tiếp được Tiên Môn phái đến giám thị chúng ta, nhưng nàng lại là người của thế lực phụ thuộc Tiên Môn phái đến nhằm lấy lòng bọn chúng.
-Nàng ta thân phận thật sự chính là Thánh nữ của Tịnh Tuyền Am, bọn nữ nhân tự cho là thông minh đấy, vì muốn lấy lòng Tiên Môn không những xuất ra thánh nữ thiên phú siêu tuyệt của mình phái tới trà trộn vào đây, mà còn dốc hết tài nguyên bồi dưỡng nàng dự định gả cho trưởng lão trong Tiên Môn. Mặc dù bí mật này được che giấu rất tốt. Đáng tiếc là không thể nào qua mặt được chúng ta.
Nói đến đây, Công Minh dừng lại một chút hướng Trần Tinh lắc đầu thở dài.
Nguyên bản Trần Tinh nghe xong dường như cũng nắm bắt được vấn đề, hắn ngay
lập tức dò hỏi:
-Các vị trưởng lão, theo các vị thấy, nàng ta sao lại đưa ra điều kiện như thế đây? Ta nghĩ mãi cũng không rõ nàng sẽ được chỗ tốt gì, nếu nàng biết ta thân phận thì nàng chỉ cần thông tri cho những người khác không phải liền tốt đẹp hay sao? Cớ gì đem ta làm tấm mộc hãm hại ta đây? Còn có, nếu nàng thật sự không muốn gả cho trưởng lão Tiên Môn thì nên tìm một người nào khác không phải thích hợp hơn sao, nàng đang hướng đến điều gì?
Nghe Trần Tinh nói vậy, những người khác cũng không biết trả lời thế nào cho
phải. Trần Tinh nói không sai, xuất phát từ nhiều khía cạnh khác nhau. Rõ ràng
giữa Trần Tinh cũng La Khinh Y không thể nào dính lên liên hệ như thế.
Thân phận của nàng hiện tại đã biết, thế nhưng mục đích thật sự vẫn là một câu
hỏi không cách nào lý giải. Đám người cũng không dám đưa ra suy đoán lung
tung, bởi lẽ nếu đoán sai, đại sự có thể vì thế mà triệt để phá hỏng. Mấy
nghìn năm tâm huyết cũng tan thành mây khói.
-Chuyện này chúng ta cũng không biết, aiz, theo ta thấy trước mắt ngươi nên trở về tìm cách tiếp cận nàng dò xét thực hư là tốt nhất. Nguyên bản chúng ta còn muốn ngăn cản ngươi cùng nàng kết hợp nhưng không biết phải làm thế nào cho đúng, đại sự nếu vì thế mà xảy ra sơ suất, chúng ta chết cũng không sao, nhưng dưới suối vàng nhất định sẽ cảm thấy hổ thẹn với anh linh của những chiến hữu đã khuất a...
Công Minh nặng nề thở ra một hơi tục khí, tâm tình không những không buông
lỏng chút nào mà còn trở nên sa sút hơn nữa.
Trần Tinh thấy thế liền tiếp lời:
-Các vị không cần tỏ ra như thế, theo ta nghĩ bên trong nhất định còn uẩn khúc nào đó mà chúng ta không biết, sự việc chưa đến nổi nát bét không thể cứu vãn đâu.
Một trưởng lão nghe vậy tỏ vẻ cơ trí liền nhanh chóng hỏi:
-Ngươi nói vậy phải chăng biết một ít gì đó?
Trần Tinh hướng người này nhìn một chút, ấn tượng cũng không quá sâu, cho nên
hắn chỉ nhẹ gật đầu một cái sau đó trầm thấp nói:
-Các vị là không biết, theo ta thấy thì nàng ta đã có tính toán từ trước. Các vị dù có cố gắng thế nào, sự việc cũng không thể nào tránh khỏi kết quả sẽ là như vậy. Mặt khác, các vị không cần phải lo lắng việc đó, ta sẽ chú ý cẩn thận không để nàng đạt được mục đích.
*Hết chương.