Người đăng: raply105@
Mặc dù Công Minh nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đã tin tưởng lời nói
Nghiêm Tung mấy phần.
Công Minh đã giao thủ quá Trần Tinh, ông ta hiểu rõ lời nói Nghiêm Tung hoàn
toàn có cơ sở. Chỉ là đứng trên cương vị một trưởng lão không hề quen biết
Trần Tinh, Công Minh buộc phải nói như thế.
Nghiêm Tung đối mặt nghi vấn của Công Minh, ông ta dường như đã có chuẩn bị từ
trước nên bắt đầu thuật lại sự việc từ đầu đến cuối. Ngay cả những việc mà
Trần Tinh đã làm ở Luyện Đan Điện trước đó.
Chỉ là Nghiêm Tung đã khéo léo tránh đi việc nói ra ông ta cùng Trần Tinh đã
giao thủ qua. Một là vì giữ lại một chút thể diện cho bản thân, hai là tránh
tiết lộ thân phận Trần Tinh.
Đầu đuôi sự việc được Nghiêm Tung thuật lại một cách mạch lạc rõ ràng. Nghe
vậy mọi người cũng điểm nhẹ đầu. Công Minh hỏi tiếp:
-Nghiêm Tung trưởng lão, nói như vậy tức là ngay khi ngươi ra tay có người nào đó đánh ngươi ngất xỉu, sau đó Trần Tinh là trộm lấy người Trữ Vật Không Gian đúng chứ?
-Vâng, đúng là thế.
Công Minh ân một tiếng sau đó nhìn về phía Trần Tinh nghiêm nghị nói:
-Ngươi là nghe rõ sao? Ngươi có lời gì muốn nói hay không?
Trần Tinh từ nảy đến giờ đứng một bên nghe Nghiêm Tung tường thuật như thế
cũng không đứng ra phản bác. Hắn không biết vì sao Nghiêm Tung lại cố tình nói
khác đi sự việc. Thế nhưng xem ra cũng không phải có hại cho mình nên Trần
Tinh cũng không đánh gãy.
Nghe Công Minh hỏi thế, Trần Tinh liền đáp lời:
-Nghiêm Tung trưởng lão nói đều đúng sự thật, thế nhưng ta không có trộm Trữ Vật Không Gian của Nghiêm Tung trưởng lão cũng như tuỳ tiện ra tay giết người.
Vừa nói, Trần Tinh trên tay liền xuất hiện một túi trữ vật. Trần Tinh dễ dàng
như vậy giao ra nguyên cớ là vì bên trong ngoại trừ Xích Dương Chân Hoả phương
pháp tu luyện cùng Thái Dương vẫn thạch ra, những pháp bảo khác hắn còn chướng
mắt đây. Số linh thạch linh dược còn lại, Trần Tinh đều đã chuyển sang Trữ Vật
Không Gian của mình. Hắn giữ Túi trữ vật của Nghiêm Tung cũng chẳng có lợi ích
gì.
Còn về phần giết người, Trần Tinh cũng đã suy nghĩ đối sách kỹ càng, tin chắc
Công Minh nhất định sẽ không làm khó hắn, có lẽ Công Minh còn thay hắn điều
tra kẻ khống chế phía sau màn luôn chẳng hạn.
Quả nhiên, nghe được Trần Tinh dứt khoát như thế, Công Minh tằng hắng một cái
hiếu kỳ đạo:
-Chuyện như thế nào, ngươi mau mau nói rõ ràng.
Trần Tinh ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, hắn bắt đầu thuật lại từ đầu đến
đuôi. Câu chuyện dựa theo Nghiêm Tung như thế, nhưng chỉ khác ở chỗ vài chi
tiết mà Trần Tinh đề cập.
Nghe xong Trần Tinh giải thích, mọi người đều nhăn mày lại. Bởi lẽ cố sự có
người khống chế phía sau bọn họ là không nghĩ tới.
Thủ đoạn như vậy, Ma Thiên Môn làm sao có nhân vật như thế tồn tại. Có phải
đây là điềm báo gì sao?
Mười mấy trưởng lão đều có suy nghĩ như vậy, phải biết kẻ địch lớn nhất của
mọi người là Tiên Môn. Không ai lại quan tâm một hai con kiến hôi chết đi cả.
Trần Tinh đã nói như vậy, có lẽ chuyện này nên cẩn trọng điều tra.
Đáng nói là, Nghiêm Tung bộ dáng dường như cũng không muốn truy cứu việc Trần
Tinh ra tay giết người, cho nên chuyện này xem như bỏ qua.
Công Minh trầm ngâm chốc lát sau đó hướng Trần Tinh cùng Nghiêm Tung nói:
-Nếu mọi chuyện như Trần Tinh nói, chuyện này ắt hẳn còn uẩn khúc khác, ta sẽ phái người điều tra sau, vấn đề là đã xác nhận chính xác Túi trữ vật của Nghiêm Tung trưởng lão đang trong tay Trần Tinh là nhặt được mà không phải trộm, như vậy ta phán quyết Trần Tinh phải trả lại Túi trữ vật cho Nghiêm Tung trưởng lão, hai ngươi có ý kiến gì sao?
Nói đoạn, Công Minh hướng mắt về phía Nghiêm Tung, ý tứ rất rõ ràng không cần
phải nói. Nghiêm Tung hiểu ý lập tức lên tiếng:
-Không, không có ý kiến!
Ông ta hiện tại chỉ muốn lấy lại gia tài của mình sau đó rời đi, trở về Luyện
Đan Điện của mình ngây ngốc làm vua ở đó. Nào đâu có ý kiến cơ chứ. Riêng về
Trần Tinh thì không cần phải nói. Cảm nhận được ánh mắt của Công Minh nhìn
mình, hắn nhẹ nhàng phun ra mấy chữ:
-Xin nghe phân phó của Công Minh trưởng lão.
Nghiêm Tung nhận lại Túi trữ vật của mình liền nhanh chóng kiểm tra bên trong.
Vừa nhìn ông ta liền mộng bức.
Bỏ qua pháp bảo không nói, bên trong 2000 vạn thượng phẩm Linh Thạch mà nhiều
năm Nghiêm Tung tích súc không cánh mà bay. Đến ngay cả Thái Dương vẫn thạch
cùng bản mệnh pháp thuật Xích Dương Chân Hoả cũng hư không tiêu thất.
Nghiêm Tung như hoá đá tại chỗ, trong lòng ông ta như muốn rỉ máu, từng giọt
nặng tựa nghìn cân. Nghiêm Tung không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa trực tiếp
bạo tẩu:
-Đáng chết, ngươi dám chiếm đoạt tài nguyên của ta. Ta liều mạng với ngươi!!
Dứt lời, Nghiêm Tung cả người thiêu đốt lấy hừng hực hoả diễm, Liệt hoả bạo
phát hướng Trần Tinh bốn phương tám hướng đánh úp tới.
Không gian bị sức nóng của Xích Dương Chân Hoả ảnh hưởng cũng phát sinh vặn
vẹo. Sự việc diễn ra quá nhanh, những người khác cũng không kịp phản ứng, vả
lại khoảng cách của Trần Tinh cùng Nghiêm Tung tương đối gần. Cho nên ai nấy
đều không thể làm gì khác ngoài hô lớn một câu "Cẩn thận" liền trơ mắt nhìn
liệt hoả lao tới như muốn thôn phệ Trần Tinh vào trong.
Nghiêm Tung mặc dù là Địa Tiên không chính thống, nhưng dù sao đi nữa ông ta
cũng sở hữu Xích Dương Chân Hoả bá đạo tuyệt luân, cùng với toàn lực nhất
kích, cho nên công kích này của Nghiêm Tung tuyệt nhiên không thể xem thường.
Trần Tinh cũng không nghĩ tới Nghiêm Tung vậy mà trực tiếp ra tay. Hắn đưa ra
nhận định cùng lắm thì Nghiêm Tung sẽ la hét kể lể mà thôi. Không nghĩ tới kết
quả sẽ là như vậy.
Tuy nhiên đối với Trần Tinh mà nói, tốc độ công kích như vậy không tính là gì.
Chỉ là Trần Tinh cũng không dự định làm ra cử động tránh né mà đứng im bất
động. Hắn tin chắc sẽ có ngươi ta tay ngăn cản.
Quả nhiên đúng như Trần Tinh dự đoán, đang lúc tình cảnh nghìn cân treo sợi
tóc. Nguyên bản liệt hoả khí thế hung hăng lao tới với sức nóng kinh người.
Đột nhiên một luồn hàn khí cực kỳ lạnh lẽo kéo đến cùng liệt hoả va chạm.
Giao phong diễn ra trong tích tắc thì mọi người liền cảm nhận sức nóng yếu bớt
không chỉ ba phần. Nghiêm Tung sắc mặt biến ảo không ngừng, ông ta đặng đặng
lùi về sau liền mất bước tránh né hàn khí.
Điểm thần qua nhãn lực, mọi người bắt đầu nhìn về phía một người từ suốt đến
giờ chưa hề lên tiếng. Đó không ai khác là La Khinh Y, khuynh quốc khuynh
thành khuôn mặt đứng đấy nhưng lại từ suốt đến giờ không ai chú ý.
Ánh mắt nàng liếc nhìn Nghiêm Tung lộ rõ vẻ khinh thường không thôi. Không đợi
Nghiêm Tung chất vấn, La Khinh Y đã lên tiếng hướng Công Minh nói:
-Công Minh trưởng lão, người xem nên xử lý thế nào?
Công Minh nghe vậy liền không chần chừ hướng Nghiêm Tung hừ lạnh một tiếng:
-Nghiêm Tung to gan, dám ngay trước mặt mọi người ra tay hành hung giết người, hiện tại ta tuyên bố phế bỏ chức vị trưởng lão, phong bế tu vi, giam giữ không thời hạn chờ môn chủ định đoạt.
Vừa nói, Công Minh vươn một bàn tay ra. Linh lực nhanh chóng điều động, chưởng
ấn chớp mắt đánh về phía Nghiêm Tung.
Nghiêm Tung thấy thế hoa dung thất sắc, biết mình vừa rồi xúc động quá lớn,
thế nhưng ông ta có hối hận cũng không kịp. Chưởng ấn quá nhanh khiến Nghiêm
Tung không thể làm ra tránh né.
Nghiêm Tung hét lớn một tiếng muốn cầu xin tha thứ nhưng lời nói chưa tròn
chưởng ấn liền đã trúng ngực ông ta.
Nghiêm Tung sắc mặt nháy mắt trắng bệch phun ra một ngụm huyết nhục bay rớt ra
ngoài hôn mê bất tỉnh.
-Người đâu, mang Nghiêm Tung giam giữ chờ ngày xét xử.
Công Minh hừ lạnh một tiếng uy nghiêm nói.
Lúc này, mọi người cũng không để ý đến Nghiêm Tung nữa mà sự tập trung đều đặt
lên người La Khinh Y. Công Minh hướng nàng từ tốn nói:
-Hạch tâm đệ tử La Khinh Y, ngươi có cái gì cáo trạng?
Nghe vậy, La Khinh Y không nói chẳng rằng, từ trong người xuất ra một trương
giấy đưa cho Công Minh.
Trần Tinh nhìn đến trong lòng ẩn ẩn cảm giác có chuyện không tốt muốn xảy ra.
Phiền phức thật sự muốn tới!
*Hết chương