Người đăng: raply105@
Trần Tinh nghe xong liền cảm thấy buồn cười không thôi, đối với ánh mắt chăm
chú của râu quai nón, Trần Tinh cũng không hề tỏ vẻ e dè hay ngại ngùng gì,
hắn thản nhiên nói:
-Ngươi tu Tiên không muốn gò bó thế nhưng lại đặt vận mệnh của mình vào một câu nói như thế không cảm thấy nghịch lý hay sao? Nguyên bản ta còn tưởng rằng các ngươi sau khi nhận thất bại sẽ cố gắng tranh đấu thêm một lần nữa. Không ngờ lại vì một câu nói không biết thật hư mà lại từ bỏ như thế.
-Hiện tại ngươi lại nói với ta, ta là người các ngươi cần tìm, bảo ta giúp các ngươi. Ngươi không cảm thấy bản thân mình rất buồn cười cùng ấu trĩ hay sao?
Râu quai nón nghe Trần Tinh châm biếm như vậy cũng không nổi giận mà uống liền
mấy ngụm rượu, hắn không nói gì mà tựa như nhớ lại hồi ức như thế.
-Ngươi là không biết, Nhất Kiếm Thanh Nhân Y có một môn cực kỳ lợi hại thần thông. Đó là Dự Ngôn. Nhờ vào môn thần thông này mà hắn có thể đoán trước một số việc sẽ xảy ra trong tương lai. Hắn làm như vậy là có tính toán cả. Nguyên bản sau khi giao tiểu kiếm này cho sư phụ ta. Hắn đã trà trộn vào Tiên Môn nhằm phá huỷ Tiên Tịch. Nhưng cuối cùng cũng thất bại. Bản thân hiện tại không rõ sống chết.
-Ngươi là nghĩ chúng ta không có động tác nào sao? Ngươi sai rồi, nhận thất bại từ lần trước, chúng ta biết được Tiên Môn không hề đơn giản như vậy, nên chúng ta đã bắt đầu đào tạo những người có tiềm năng sau đó để bọn họ trà trộn vào Tiên Môn nhằm phá huỷ Tiên Tịch kia. Nhưng bọn họ thậm chí ngay cả trận pháp bảo vệ Tiên Tịch cũng không phá huỷ nổi huống chi là Tiên Tịch. Chúng ta thật sự đã không còn cách nào khác.
Râu quai nón nói xong, hắn cũng một hơi cạn vò rượu của mình. Tâm trạng của
hắn lúc này nặng tựa nghìn cân không cách nào nhấc nổi.
Râu quai nón mượn rượu để giải sầu, nhưng sầu chẳng những không giải được,
càng uống lại càng thanh tỉnh, lòng trĩu nặng không thôi.
Trần Tinh ấm trà cũng nguội lạnh, hắn đưa lên môi nhấp một cái rồi cũng chẳng
muốn uống tiếp.
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát, Trần Tinh đột nhiên lên tiếng:
-Các ngươi phá huỷ không được, vậy vì sao cho rằng ta có thể đây?
Trần Tinh ngón tay gõ trên mặt bàn phát ra âm thanh cốc cốc như dấu hiệu báo
trước có một điều gì đó sắp phát sinh.
Râu quai nón nghe Trần Tinh hỏi vậy, khoé miệng ngậm lấy nụ cười, hắn khẳng
định nói:
-Ngươi là có thể! Bởi vì ngươi là thể tu!
Nghe râu quai nón nói vậy, Trần Tinh ngón tay cũng dừng lại. Hắn liếc mắt râu
quai nón một chút sau đó trầm tư.
Chuyện này là một bí mật động trời, râu quai nón nói cho hắn nghe bí mật này
đồng nghĩa buộc Trần Tinh phải đưa ra lựa chọn.
Giả sử Trần Tinh không đồng ý, điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Râu quai nón
sẽ làm gì đối với hắn?
Mặc dù Trần Tinh không sợ, nhưng hắn lại càng không muốn tự nhiên như thế sinh
ra một kẻ địch. Hắn nói:
-Ta cũng không nhiều lời với ngươi, mục đích của ta là rời đi cái thế giới này. Nếu như nó bị phong ấn, ta không ngại phá nát phong ấn đó. Tuy nhiên, ta làm điều này là vì bản thân, còn các ngươi sống chết, có liên quan gì đến ta?
Râu quai nón nghe vậy sửng sờ một lát, sau đó hắn cất tiếng cười to, cười một
cách sảng khoái vô cùng.
Trần Tinh không hề để tâm đến, hắn chuẩn bị ly khai nơi này. Thời gian từ nãy
giờ Tiếu Thiên Minh có lẽ cũng đã trở về nhà đi. Trần Tinh là muốn nhanh chóng
xác nhận xong thân phận, sau đó cứ việc chờ đợi đến Tông Môn Đại Hội diễn ra
nữa thôi.
Trần Tinh đứng lên, hắn nhìn một chút râu quai nón, trong lòng bỗng nhiên loé
lên một ita nghi hoặc:
-Ta là thể tu điều đó không sai, thế nhưng việc phá huỷ Tiên Tịch lại liên quan gì đến thanh tiểu kiếm này?
Nghe Trần Tinh nói vậy, râu quai nón cũng không biết trả lời thế nào cho đúng.
Hắn nhìn Trần Tinh có chút mờ mịt cười khổ nói:
-Ta cũng không biết, hắn chỉ giao phó với sư phụ ta, nói là thanh tiểu kiếm này cùng người ứng mệnh có liên quan gì đó.
Trần Tinh trong lòng cũng nghi hoặc không thôi, hắn thuận miệng hỏi thêm một
câu:
-Ngươi là biết Nhất Kiếm Thanh Nhân Y nguyên bản tên là gì sao?
Râu quai món khà khà cười khan, rượu cũng đã ngấm, lời nói có chút phóng túng
hơn:
-Ngươi là muốn thử ta sao? Haha, tiểu tử, nói cho ngươi biết, hắn cái tên thật là nát thôi rồi. Hắn gọi là Thái Hư Tử. Hắn còn có một ngoại hiệu, gọi là Thái Hư Đạo Nhân. Haha...
Trần Tinh đồng tử co rụt lại, những lời này của râu quai nón chẳng khác nào
đẩy Trần Tinh vào trong sương mù một dạng.
Thái Hư Tử không phải chính là tông chủ Thái Hư Tông hay sao? Nếu như nói Thái
Huyền Tử chính là Nhất Kiếm Thanh Nhân Y, Trần Tinh còn có thể tin tưởng. Thế
nhưng Thái Hư Tử chỉ là Tán Tiên mà thôi.
Trần Tinh nguyên bản muốn hỏi rõ đầu đuôi ra sao. Nhưng mà râu quai nón đột
nhiên đặt thanh tiểu kiếm lên bàn sau đó nhìn hắn nói:
-Tiểu tử, người đã tìm tới cửa rồi, ngươi tự lo liệu cho tốt đi, hahaha.
Dứt lời, thân hình râu quai nón cũng hoá thành loạn loạn cuồng phong biến mất
trong màn đêm.
Trần Tinh tầm mắt vừa rơi xuống thanh tiểu kiềm thì ngay lúc này, một loạt
tiếng ồn ào vang lên.
Hắn nghĩ nghĩ rồi cũng thu tiểu kiếm vào. Thanh âm huyên náo cũng vừa lúc
truyền tới:
-Hắn ở đây, mọi người mau tới, hắn đang ở đây.
Thanh âm vừa dứt, nguyên bản địa phương vắng vẻ cùng yên tĩnh đột nhiên xuất
hiện mấy chục người, chân đạp phi kiếm xuất hiện.
Những người này trang phục đều phổ thông giống nhau, phía trước ngực phải còn
thêu một chữ Đường, trông rất bắt mắt.
Không cần phải nói, người của Đường gia đã đến. Bọn họ tìm hắn làm gì, Trần
Tinh đại khái đã biết.
Tại sao các gia tộc thường hay thích tự tìm đường chết đây? Vì cái gọi là sỉ
diện mặt mũi hay sao?
Trần Tinh không muốn giết người vô cớ, nhưng hắn cũng không ngại làm điều đó
nếu có kẻ không biết quý trọng mạng sống của mình.
-Đường quản gia, hắn chính là ở nơi này.
Lời nói vừa dứt, một người trung niên nam nhân theo đó xuất hiện trước mắt
Trần Tinh.
Người này bề ngoài tầm thường, tu vi cũng không có gì nổi bật, thế nhưng đôi
mắt ông ta lại trông rất cơ linh. Đây là ấn tượng ban đầu của Trần Tinh đối
với Đường quản gia này.
Đường quản gia dường như có sự chuẩn bị mà đến, nói đúng hơn mục đích ông ta
đến là để bắt Trần Tinh về. Nhưng thái độ thì không như thế, ông ta khuôn mặt
kéo ra một nụ cười hoà nhã nói:
-Vị công tử này, thứ lỗi cho sự đường đột của Đường mỗ, công tử có thể hay không mời theo Đường mỗ trở về Đường gia một chuyến làm khách?
Không thể không nói, Đường quản gia xử sự thật sự rất đúng chuẩn mực.
Nguyên bản cùng một mục đích đến, nhưng Đường quản gia lại biến tấu cách nói
chuyện của mình để cho bầu không khí bớt phần căng thẳng đi.
Đường quản gia nói như vậy, về tình về lý thì Trần Tinh không thể nào ra tay
giết người được.
Ông ta thay vì dùng từ bắt lại sử dụng từ mời, cách nói chuyện chỉ thay đổi
một từ, nhưng lại thay đổi toàn bộ kết cục có thể xảy ra.
Đường quản gia nào đâu biết rằng, chính vì điều này mà ông ta còn giữ được cái
mạng của mình cũng những người khác.
Không phải ai cũng không có đầu óc, không phải ai cũng không biết suy nghĩ
nặng nhẹ.
Những người này kinh nghiệm sống có thể còn nhiều hơn cả Trần Tinh. Những sự
việc tương tự như này có thể bọn họ đã trải qua nhiều hơn đến nổi không cách
nào kể hết.
Đường quản gia cũng là như vậy, ông ta cho rằng, Trần Tinh có thể là cô gia
nhà họ Đường, như thế nào cũng không thể đắc tội được. Dù sao chỉ cần Trần
Tinh chấp nhận cùng hắn trở về, mọi việc liền được giải quyết. Như vậy, cớ sao
ông ta lại không dùng cách êm đẹp nhất có thể đâu?
Trần Tinh nghe xong không vội trả lời, hắn chỉ ngẫm nghĩ một chút, rồi thuận
miệng hỏi:
-Nếu ta không muốn đây? Các ngươi sẽ làm gì?
*Hết chương