Ta Thấy Không Cần Thiết Đi.


Người đăng: raply105@

Trần Tinh cùng Bào Tịnh đi dạo vài vòng mới bắt đầu thực hiện mục đích chính.
Dường như đã có sự sắp xếp tinh chuẩn về thời gian. Hắn cùng nàng đi đến đâu,
đều có vài đạo ánh mắt dừng lại tùy ý quét qua người hắn trong giây lát.

Không cần nghĩ, ngoại trừ thuộc hạ tay sai của Hạng Thiếu Tu còn có ai vào
đây?

Đương nhiên, cả 2 người đều không quan tâm việc này, vẫn tỏ ra bình thản như
thường. Bào Tịnh vẫn như cũ lôi kéo cánh tay Trần Tinh không buông suốt chặng
đường đi, nàng dẫn hắn đi đến một tửu điếm trang nhã, xung quanh người qua kẻ
lại rất thưa thớt, bên trong cũng không có mấy người.

Nếu có tranh đấu ở đây, ắt hẳn cũng không phải chuyện to tát gì. Một nơi thích
hợp để giết người, theo Trần Tinh thấy là vậy.

Vấn đề này Trần Tinh cũng có chút thắc mắc, Bào Tịnh để lộ ra nhiều sơ hở như
vậy, Hạng Thiếu Tu gì đó không thể nhận ra được sao? Liệu hắn có ngu ngốc lao
đầu vào bẫy hay không? Bởi lẽ nếu đổi lại là Trần Tinh thì chính hắn vừa liếc
mắt liền cảm thấy tình huống không thích hợp.

Nghi hoặc thì nghi hoặc, tuy nhiên đối với việc này hắn cũng không lên tiếng
nói thêm điều gì, tận lực phối hợp liền tốt. Dù sao chiến lực đại tăng, Trần
Tinh liền không sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Có thể đối với Trần Tinh mà nói, 35 vạn cân lực đạo cũng chỉ là một con số, mà
con số này chưa thể thỏa mãn tham vọng của hắn được. Tuy vậy, đối với người
khác, 35 vạn cân đã là một con số thiên văn, không cách nào với tới, có nghĩ
cũng không dám.

Điều này cũng dễ hiểu, Vô Thiên lão gia hỏa kia Đại La Kim Tiên tu vi, lực đạo
cũng chỉ đạt tới 30 vạn cân tả hữu, còn kém hơn cả Trần Tinh những 5 vạn cân.
Với lực lượng như vậy, người khác vừa nghe cũng run sợ, huống chi Trần Tinh
còn có một Chỉ Xích Thiên Nhai phụ trợ.

Bên trong tửu điếm, Bào Tịnh lôi kéo Trần Tinh đến một gian phòng riêng biệt,
ở đây bố trí thật sự rất không tồi, thanh xuân tịnh lệ, tràn ngập tươi mới khí
tức, từ bên trong nhìn ra, có thể thấy bao quát cảnh vật xung quanh. Gió hiu
hiu thổi lây động các tán cây nhè nhẹ như nhảy múa như thế. Không nghĩ tới lại
có một nơi thanh tịnh như thế này.

Sau khi an vị, Bào Tịnh tùy tiện điểm vài món ăn, sau đó xé toạc tờ giấy phất
tay, tờ giấy như có linh một dạng, phiêu nhiên rời đi.

Chứng kiến cảnh này, Trần Tinh trong lòng cũng không hổ cảm thán một câu, tu
sĩ gọi thức ăn cũng khác người không thôi.

-Công tử không trách nô gia tự tiện đi.

Chuông bạc thanh âm, thanh thúy kiều mị, kết hợp với cảnh sắc xung quanh cũng
khiến cho Trần Tinh tâm trạng không còn vẻ lạnh nhạt như trước nữa.

Hắn tùy ý nói:

-Không cần để ý những chi tiết đó, hôm nay ta chỉ đóng vai phụ mà thôi.

Dứt lời, Trần Tinh không để ý đến Bào Tinh kiều diễm ướt át nhìn hắn, Trần
Tinh vậy mà lại lôi ra mấy bộ pháp thuật vừa sử dụng mặt để đạt đến kia lật ra
nhìn xem.

Điều này cũng làm cho Bào Tịnh có phần mắng thầm Trần Tinh không hiểu phong
tình, đầu gỗ một dang.

Mấy quyển rác rưởi pháp thuật có cái gì tốt xem chứ? Xem nô gia trắng ngần thỏ
ngọc không phải tốt hơn sao?

Bào Tịnh liếc nhìn bộ dáng chăm chú của Trần Tinh, sau đó lại đưa tay xoa nắn
2 đoàn mềm mại của mình, đôi mắt có chút u oán thầm hô đáng tiếc.

Nếu đổi lại là nam nhân khác, với cảnh sắc thanh tịnh như này, giai nhân bên
người, quan trọng hơn hết là nhã phòng không có một ai khác, không làm một
chút vui vẻ sự tình chứ sao?

Ai đời nào trong trường hợp này lại lôi sách ra đọc?

Nghĩ tới đây Bào Tinh có chút hối hận bỏ tiền ra mua cho hắn mấy quyển pháp
thuật đó, nàng thậm chí còn suy nghĩ hiện tại đem đoạt lấy rồi đốt hết chúng
cho khuất mắt. Hoàn toàn bộ dáng ăn dấm cùng sách!

Trần Tinh não hải vù vù chuyển động, tinh thần của hắn đều đang tập trung vào
các pháp thuật này, làm sao còn tâm trí để ý đến Bào Tịnh điệu bộ nữ nhân, nếu
hắn để ý, có lẽ Trần Tinh sẽ nhận ra nàng thật sự không phải làm bộ diễn kỹ
cho hắn. Bào Tịnh thật sự đang ăn dấm, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không
nhận ra điều đó..

Những môn pháp thuật này đối với người khác là rác rưởi không sai, nhưng Trần
Tinh lại không nghĩ như vậy, mỗi môn pháp thuật được tạo ra đều nhằm mục đích
nào đó.

Thí dụ như quyển sách pháp thuật hắn nắm trên tay kia, một loại pháp thuật phổ
thông dùng để nhóm lửa.

Linh lực làm chuẩn, tập trung ở yết khẩu, khống chế linh lực chuyển động sao
cho tần suất càng nhanh, tiếp theo dĩ khí nhập phế, kết hợp chúng lại với nhau
thổi ra một hơi.

Tựu một đoàn hỏa diễm dĩ nhiên sẽ theo đó mà ra. Tựa như rồng phun lửa một
dạng,

Trần Tinh sau khi nắm những điểm mấu chốt, hắn hơi trầm ngâm một chút suy nghĩ
có hay không thử nghiệm thoáng một phát. Nhưng rất nhanh Trần Tinh liền dẹp
suy nghĩ này, hắn không muốn phá hủy cảnh sắc chung quanh.

Trần Tinh vẫn như cũ lật xem từng trương sách pháp thuật khác. Trong đó phải
kể đến những pháp thuật sử dụng hằng ngày như khống chế vật dụng lau dọn, biến
nước thường thành nước đá,...

Trần Tinh mãi mê lật xem đến khi Bào Tịnh ho khan một tiếng hắn mới nhìn nàng
một chút sau đó Trần Tinh cũng thu hồi các quyển sách này.

Rất nhanh, thức ăn liền được dọn lên, cửa phòng mở ra nhưng không một bóng
người, một mảnh vải vuông vức chở đầy thức ăn trên đó nhẹ nhàng bay vào rồi
vừa vặn đặt xuống cái bàn.

Đến lúc này, Trần Tinh cũng hiếu kỳ chủ nhân của tửu điếm này là ai, làm sao
lại kỳ lạ như thế.

-Công tử, dù sao hiện tại chúng ta cũng diễn tuồng, công tử không thể bày tỏ thái độ một chút sao?

Trần Tinh nhíu mày, hiện tại có ai xem mà bày tỏ, bày tỏ thái độ gì? Từ khi
bước vào tửu điếm, những đạo ánh mắt theo dõi cũng biến mất. Như vậy diễn làm
cái gì nữa?

-Ta thấy không cần thiết đi.

Trần Tinh một bên tùy ý nói, một bên gắp thức ăn nhẹ nếm thử, vị đạo không sai
biệt lắm rất tốt, sau đó hắn liếc nhìn Bào Tịnh một chút, thấy nàng có chút
không vui, mặt ủ mày chau chẳng buồn động thủ. Trần Tinh nghĩ nghĩ, dù sao
nàng cũng hao tốn nhiều như vậy linh thạch mua cho hắn mười mấy bộ pháp thuật
đồng thời dẫn hắn tới nơi này thưởng thức điểm tâm ngon, quan trọng hơn hết là
2 bên còn quan hệ hợp tác, cũng không thể tuyệt tình quá mức.

Nghĩ tới đây, Trần Tinh gắp một trương cá hấp thơm phức nhẹ đặt trong chén
nàng, Bào Tịnh thấy vậy ánh mắt híp thành nguyệt nha, khóe miệng vui vẻ bắt
đầu ăn.

Không khí tuy yên tĩnh, nhưng nhiều hơn một phần ôn nhu ấm áp.

-Bành~

Đúng lúc này, cửa phòng vang lớn một tiếng, dường như có người đạp mạnh mở ra.

-Bào Tịnh, ta thấy gan của ngươi càng lúc càng lớn thì phải.

Một giọng nói âm nhu vang lên theo sau cánh cửa mở ra, 3 người nam nhân đồng
thời xuất hiện.

Dẫn đầu nam nhân không ai khác chính là Hạng Thiếu Tu, âm nhu tựa như túng dục
quá độ bộ dáng rất dễ nhận ra. Trần Tinh mặc dù chưa chính thức cùng hắn đối
mặt, thế nhưng trước đó cũng đã chứng kiến thân ảnh của hắn, nên vừa liếc nhìn
liền biết..

Đồng thời, Trần Tinh cũng nhanh chóng có cái đánh giá khái quát về thực lực
của Hạng Thiếu Tu có hay không tạo nên cho mình áp lực.

Thật sự mà nói thì, đối với việc này Trần Tinh cũng không mấy để trong lòng
cho lắm, bởi vì như vậy có phần dư thừa khi Trần Tinh hiện tại sở hữu lực
lượng đáng sợ.

Do vậy, khi Hạng Thiếu Tu đạp cửa đi vào, hắn chỉ liếc một mắt sau đó cắm đầu
tiếp tục ăn.

Một bên khác Hạng Thiếu Tu vừa đi vào nhìn một chút Bào Tịnh nói, ánh mắt sau
đó cũng dừng lại trên người Trần Tinh. Thấy hắn vẫn ngồi thưởng thức món ăn
liền hừ một tiếng xem thường. Hiển nhiên Hạng Thiếu Tu cho là Trần Tinh chỉ là
một Nguyên Anh nhỏ nhoi, không, chính xác hơn là “sắp” đột phá Nguyên Anh con
kiến hôi, không dám nhìn mình nên mới không ngẩng dám ngẩng đầu lên.

*Hết chương.


Nghịch Thần Ký - Chương #294