Kẻ Địch Không Biết.


Người đăng: raply105@

Trần Tinh khóe miệng cong lên, hắn khoan thai rời đi nhưng trong lòng thì âm
thầm mặc niệm đếm số.

Tính từ khi hắn quay đi thì Trần Tinh cũng đã đến được 3 số từ 1 đến 3, nếu
hắn đếm đến 10 mà Cổ Thanh Thanh vẫn chưa có biểu hiện khiến Trần Tinh hài
lòng liền xem như nàng không đủ tư cách được hắn dìu dắt.

Cổ Thanh Thanh làm sao biết, kể cả lúc này Trần Tinh vẫn còn đang đánh giá
biểu hiện của nàng.

Thật ra không khó để đoán được dự định của Trần Tinh, nếu hắn muốn giết đại
hán này thì không cần phải dây dưa như thế, hoặc là nói ban đầu Trần Tinh đã
không có ý định giết hắn.

Lúc đại hán lão đại la lớn chủ nhân gì đó, Cổ Thanh Thanh không phải là không
nghe thấy, nàng chỉ cần tỉ mỉ nghĩ kỹ lại liền sẽ có được câu trả lời.

Thứ 2 là Trần Tinh cũng đã ám chỉ nàng, chặt đứt 2 tay 2 chân rồi thông báo
cho hắn chứ chưa từng bảo nàng giết người này, như vậy Cổ Thanh Thanh làm sao
phải xoắn xuýt giữa giết, bắt, và thả đây?

Giết không thể, thả lại càng không, lựa chọn sáng suốt nhất chính là bắt lấy.
Đây là khảo nghiệm không khó đối với Cổ Thanh Thanh mà Trần Tinh lựa chọn, chỉ
cần tâm tư tinh tế một chút liền nhận ra.

Thứ mà Trần Tinh cần lúc này là thuộc hạ có đầu óc một điểm, dù sao nói chuyện
với người thông minh luôn thoải mái hơn là nói với kẻ ngu đần.

Dĩ nhiên Trần Tinh không sợ Cổ Thanh Thanh phản bội hay biểu hiện vượt quá hắn
mong đợi, tính kế phản chủ đại loại vậy. Bởi vì Trần Tinh thời gian hoặc tâm
tư đều không dừng lại nơi này.

Hắn có thể đánh xuống một mảnh thiên địa sau đó vứt bỏ như thường, đối với
Trần Tinh quyền lực chỉ là con cờ lợi dụng để đạt được mục đích. Nó chẳng khác
gì phù vân sương khói, Cổ Thanh Thanh có đoạt lấy thì thế nào? Có thể lúc đó
nàng chưa ra tay thì Trần Tinh đã sớm vứt bỏ rời đi, mà đây cũng là giả
thuyết, có xảy ra hay không còn chưa thể phán định.

Quả nhiên, Cổ Thanh Thanh sau khi xoắn xuýt một lúc liền tỉnh táo lại, nàng
không để ý một bên đau khổ cầu xin đại hán mà vung đao lên chém xuống.

Động tác vô cùng dứt khoát gọn gàng. Có điều diện tiếp xúc với sau ót đại hán
không phải là lưỡi đao sắc bén mà là cán đao. Đại hán sau khi ngất xíu, Cổ
Thanh Thanh cũng túm lấy tóc hắn lôi đi như chó chết một dạng.

Lúc này Trần Tinh cũng nhẹ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:

“Ân, 5 giây thời gian, không tồi”

Cổ Thanh Thanh đi theo phía sau, thấy Trần Tinh không có cử động gì liền yên
tâm, nàng nhìn một chút đại hán trong tay khẽ hừ một tiếng. Nàng cho rằng, sở
dĩ Trần Tinh ra tay tàn nhẫn như vậy nguyên nhân là do những người này xúc
phạm nàng, càng nghĩ Cổ Thanh Thanh càng cảm thấy hợp lý, nếu không vì sao
Trần Tinh đúng lúc lại xuất hiện như vậy?

Mọi chuyện đâu thể nào trùng hợp một cách lạ kỳ như thế cho được? Giải thích
mà Cổ Thanh Thanh đưa ra là Trần Tinh sớm đã xuất hiện, chỉ là hắn muốn xem
nàng biểu hiện mà thôi, hay nói đúng hơn là Trần Tinh muốn thử tình cảm nàng
dành cho hắn là như thế nào?

Phải biết, từ khi Trần Tinh đi vào Ma Khư thì Cổ Thanh Thanh luôn túc trực ở
phụ cận nơi này, chỉ có một vài canh giờ trở về để báo cáo tình huống cho Cổ
Ba, thời gian còn lại hầu như nàng không ăn không ngủ để xem lấy thân ảnh Trần
Tinh có hay không xuất hiện.

Càng nghĩ, Cổ Thanh Thanh dường như càng lún sâu vào mê võng mà bản thân mình
tự ám thị, nàng nào đâu biết rằng từ đầu tới cuối, Trần Tinh chưa từng có ý
nghĩ đối với nàng làm cái gì dù chỉ một tia cơ chứ?

Suy cho cùng, Trần Tinh hiện tại có giải thích gì chăng nữa, Cổ Thanh Thanh
cũng đều nghĩ theo cách ngược lại, mà vấn đề là Trần Tinh lại chẳng thèm để ý
điều đó huống chi là mở miệng giải thích.

Tâm tư của hắn lúc này đang nhìn đến một trương da dê đã bạc màu, bên trên ghi
lại pháp thuật mà đại hán xui xẻo đang bị Cổ Thanh Thanh nắm tóc lôi đi kia.

Pháp thuật đến tên cũng bị mất đi, một trương thiếu khuyết gần như phân nửa,
Trần Tinh nhìn một chút rồi cũng dời tầm mắt, thu hồi cuốn da dê cất đi.

Hắn đối với môn pháp thuật này chỉ ôm lòng hiếu kỳ, có thể học tập liền học
tập, nếu cần sử dụng liền sử dụng. Nói chung là có cũng được, không có cũng
chẳng sao. Thế nhưng hiện tại Trần Tinh xem ra đây cũng chỉ là đồ bỏ đi.

Trần Tinh không cần thiết tốn thời gian thôi diễn tu bổ pháp thuật này, hơn
nữa đại đa số pháp thuật đều liên quan đến pháp tắc, không phải muốn học liền
học. Đây là sự chênh lệch giữa pháp thuật cùng công pháp.

Hắn quyết định sau khi trở về liền giao nó cho Cổ Ba nghiên cứu hoàn thiện, có
thuộc hạ để làm gì?

Trần Tinh là ông chủ, như vậy hắn phải làm sao ra dáng ông chủ hợp cách. Đã là
ông chủ thì phải bốc lột sức lao động của thuộc hạ.

-Thanh Thanh, sau khi ta đi vào Ma Khư tính đến hiện tại đã qua bao lâu thời gian? Ở nhà có xảy ra đại sự gì hay không?

Trần Tinh thu hồi lại tâm tình, hắn thả chậm cước bộ sau đó nhẹ giọng hỏi Cổ
Thanh Thanh, giọng nói ấm áp, tràn đầy khí tức tươi tắn, hoàn toàn khác với vẻ
ác ma tà mị mà Trần Tinh vừa rồi đã biểu hiện.

Cổ Thanh Thanh đang miên man suy nghĩ, thấy Trần Tinh bắt chuyện còn tưởng
rằng hắn cố ý cùng nàng giao lưu trau dồi tình cảm, Cổ Thanh Thanh đương nhiên
sẽ không bỏ qua cơ hội lần này mà nhanh chóng trả lời:

-Công tử sau khi vào Ma Khư đến nay đã qua 3 tháng, trong 3 tháng này khu phía đông có người truyền tới tin tức, có một nữ nhân tên Hàn Thi Âm giao cho công tử lệnh bài gì đó cùng với lời nhắn là để công tử nhanh chóng gặp nàng. Ngoài ra, một nữ nhân khác tự xưng là Bào Tịnh đã dọn đến ở chỗ chúng ta...

Cổ Thanh Thanh nói đến đây giọng điệu có chút chua xót, bên trong còn ẩn chứa
một chút tự ti và ghen tuông.

Vì cái gì nữ nhân lại tìm đến công tử nhiều như vậy? Hàn Thi Âm thì không nói,
Cổ Thanh Thanh chưa từng gặp mặt nên địch ý không cao. Trái lại, Bào Tịnh thật
sự rất đẹp, cách nói chuyện câu hồn nhiếp phách, 2 ca ca của nàng nhìn thấy
người nào không vụng trộm nuốt nước bọt? Ấy vậy mà, nữ nhân này lại tự xưng là
người của Trần Tinh, Cổ Thanh Thanh làm sao không chua xót cho được?

Thế nhưng Trần Tinh lại không quan tâm điều đó, hắn chú ý chính là Bào Tịnh
dọn tới chỗ của hắn. Đây là chuyện gì xảy ra? Nàng ta tìm không thấy mình bị
bức tới cùng đường rồi sao? Ngay cả chỗ ở cũng không có mà phải dọn tới ở cùng
hắn?

Trần Tinh có chút tức giận, nữ nhân này càng ngày càng quá đáng, trở về nhất
định phải dạy cho nàng bài học, để nàng biết rõ hắn không phải ăn chay.

Trần Tinh hung ác thầm nghĩ, sau đó hắn nhìn một chút Cổ Thanh Thanh rồi lại
thử dò hỏi:

-Thanh Thanh, vừa rồi tên đại hán kia nói chủ nhân gì đó. Chuyện này ngươi có biết tin tức gì không?

Cổ Thanh Thanh nghe vậy, thoáng cái dẹp bỏ ghen tuông trong lòng mà nghiêm túc
ngẫm nghĩ, nàng biết chuyện tìm ra kẻ chủ mưu mới là trọng yếu.

-Thanh Thanh không rõ cho lắm, trong mấy tháng này công tử sau khi đi, thúc thúc nghe theo phân phó mở rộng địa bàn, hơn nữa được nữ nhân Bào Tịnh gì đó trợ lực nên tiến triển vô cùng thuận lợi, khi ấy chúng ta cũng tiêu diệt một số thế lực nhỏ, không biết chuyện này có liên quan đến đám người này hay không.

Cổ Thanh Thanh giải thích, Trần Tinh nhẹ gật đầu suy nghĩ.

Khả năng này cũng rất cao, dù sao hắn một bên âm thầm phát triển thế lực,
tránh không được va chạm với những thế lực nhỏ lẻ khác, chuyện có người đánh
chủ ý lên người hắn không phải là không có khả năng...

Nói như vậy, Bào Tịnh có lẽ vẫn chưa đến bước đường cùng tiết lộ thân phận của
hắn, tuy nhiên Trần Tinh vẫn như cũ không loại trừ khả năng nàng là diễn kịch
cho hắn coi.

Trần Tinh não hải nhanh chóng suy diễn các trường hợp, một bên khác lại hỏi
tiếp:

-Thanh Thanh, theo ngươi thấy nên xử lý kẻ này như thế nào?

Cổ Thanh Thanh không trả lời liền, nàng hơi liếc nhìn đại hán sau đó trầm tư
trong chốc lát rồi mới mở miệng phun ra 2 chữ:

-Mồi nhử!

Trần Tinh cười rộ lên, Cổ Thanh Thanh thật sự thông minh, rất hợp tâm ý làm
việc của Trần Tinh. Ngắn gọn nhưng xúc tích, chỉ 2 từ đủ để khẳng định giá trị
của bản thân nàng.

Trần Tinh không hỏi thêm gì nữa, hắn cùng nàng khoan thai trở về.

....

Trong khi đó, bên trong một hang động không biết, nơi này âm u đầy tử khí, một
người toàn thân phủ bởi lớp áo choàng đang xếp bằng tu luyện, đột nhiên dưới
áo choàng đó lóe lên 2 luồn lục quang, đây là hai con ngươi trông rất quỷ dị.

Cả không gian tối tăm nhưng lại có đôi đồng tử như ánh đèn ma trơi này làm bầu
không khí càng thêm đáng sợ.

Người này đột nhiên mở miệng lẩm bẩm:

-Như thế nào thi trùng của ta chết mất 5 con? Đúng là bọn phế vật!

Giọng điệu bất nam bất nữ, như cửu u lệ quỷ một dạng, khiến người khác lại sởn
da gà. Không cần phải bàn cãi, người này chính là chủ nhân trong miệng của đám
đại hán kia. Thân phận của hắn hiện tại vẫn là một dấu chấm hỏi.

*Hết chương


Nghịch Thần Ký - Chương #291