Người đăng: raply105@
Người xưa có câu “Cái miệng hại cái thân”, câu nói này đặt trong trường hợp
này quả nhiên không sai.
Lão đại một bên hét lớn phi hành rời đi, hắn thấy Trần Tinh không có cử động
gì liền tin chắc Trần Tinh sẽ không đuổi theo hoặc dù có đuổi theo đi nữa, bọn
họ cũng đã chạy xa, cho nên hắn la lớn trêu tức lão nhị cùng lão tam.
Theo hắn thấy, một kẻ thì trong bụng luôn chỉ nghĩ cho bản thân, một kẻ thì
đầu óc chính là con bò, có đồng đội như vậy chỉ tổ làm hại bản thân, ở lại kéo
dài thời gian cho hắn thoát đi mới là lựa chọn hợp lý nhất. Còn việc 2 người
này xảy ra chuyện gì tiếp theo thì không liên quan đến hắn, hắn cũng chẳng
thèm quan tâm cái gọi là huynh đệ rẻ tiền ấy.
Tu tiên chi lộ chính là đạp trên xác đồng bạn mà đi, lý niệm của hắn là như
thế. Con đường hắn đi luôn là như vậy, và hắn tin rằng lựa chọn của mình là
chính xác bởi lẽ, hắn cũng là dùng cách tương tự như vậy để sống hơn 1000 năm
nay, và kẻ xưng huynh gọi đệ với hắn không có 1000 cũng 800 người.
Tên đại hán lão đại đó nào đâu biết được, chính vì câu nói này lại là nguyên
nhân khiến Trần Tinh thay đổi ý định ban đầu?
Thà rằng hắn cứ như thế im lặng trốn đi, Trần Tinh còn khinh thường giết hắn,
chỉ là con sâu cái kiến, nếu muốn giết, Trần Tinh cũng sẽ không động thủ mà để
Cổ Thanh Thanh ra tay. Dù sao, nguyên nhân mọi chuyện cũng là từ nàng mà ra.
Người nào buộc dây, người đó đến giải.
Thế nhưng theo lời hắn nói, phía sau còn có chủ nhân gì đó, chứng tỏ chuyện
này không đơn giản như vậy. Có phải hay không có người đánh chủ ý lên người
Trần Tinh mới gây chuyện từ trên người Cổ Thanh Thanh trước? Sử dụng một
thoáng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật không phải liền biết hay sao?
-Bắt sống 2 người này.
Trần Tinh cười một cách mỉa mai, hắn phân phó Cổ Thanh Thanh một tiếng sau đó
động tác không hề chần chừ, nếu đã quyết định thì không cần nói thêm điều gì.
Trần Tinh thân hình thoắt cái biến mất. Hư không nhẹ ba động, chỉ trong tích
tắc, thân ảnh hắn liền xuất hiện trước mắt của tên lão đại kia.
-Ngươi!!!
Tên đại hán lão đại trừng thẳng con mắt, ánh mắt sợ hãi tột đột không thốt nên
lời, phi kiếm dùng để phi hành thoáng cái cũng mất đi cân bằng lảo đảo té
xuống.
Tuy nhiên Trần Tinh động tác rất nhanh, lòng bàn tay hắn mở ra, nhẹ nhàng nắm
lấy thiên linh cái người này, Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật cấp tốc điều động.
-Bùm~
Một tiếng nổ nhẹ vang lên, đầu lâu đại hán lập tức bạo tạc, thân hình không
đầu từ trên không rơi xuống.
Trần Tinh không dừng lại mà nhanh chóng giải quyết 2 người tiếp theo, sau đó
thân hình xuất hiện bên cạnh Cổ Thanh Thanh.
Lúc này, Cổ Thanh Thanh cũng đã hoàn tất công việc khống chế lão nhị cùng lão
tam. Một tên thì bị ám toán trọng thương, một tên thì pháp thuật bị phá vỡ dẫn
tới phản phệ, hơn nữa bọn họ còn bị thiêu đốt đên nám đen, Cổ Thanh Thanh muốn
đối phó 2 người không có chuyện gì khó.
Lão nhị cùng lão tam chứng kiến bàn tay Trần Tinh tràn đầy máu tươi, máu tươi
tí tách từng giọt nhỏ xuống, trông rất khủng bố, 2 người hoảng sợ không thôi,
hồn bất phụ thể bộ dáng. Hai người vội vàng dập đầu xin tha:
-Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, chúng ta không dám nữa, cầu xin tiền bối tha cho chúng ta một con đường sống.
Lão nhị là người lớn tiếng nhất, bản tính nhát gan sợ chết khiến Trần Tinh
nhìn không ưa nổi, mặc dù điều này là chuyện bình thường, chỉ là Trần Tinh
không thích mà thôi.
Hắn tiện tay một chưởng, lão nhị liền bạo đầu, máu tươi cùng óc văng tung tóe
khắp nơi, dính trên người lão tam khiến hắn trợn trắng mắt ngất xỉu.
Cổ Thanh Thanh một bên cũng nhìn không được vội quay đầu di, Trần Tinh thủ
đoạn thật sự rất kinh tởm. Nàng không hiểu, nếu Trần Tinh muốn giết người thì
có rất nhiều cách xử lý, hà cớ gì lại dùng phương thức ghê tởm này giải quyết
đâu?
Nàng là không biết, chính bản thân Trần Tinh cũng không có câu trả lời, hắn
chỉ biết chỉ có dùng phương thức tàn bạo nhất đối với kẻ thù mới có thể khiến
chúng sợ hãi. Chỉ có như vậy mới làm cho kẻ thù kiêng kị, nếu chúng còn nghĩ
cách đối phó hắn, chứng tỏ Trần Tinh chưa đủ tàn nhẫn.
Trần Tinh phất tay một cái, máu tươi liền không sót chút gì, cơ thể thủy pháp
tắc lưu chuyển, khoan thai nhẹ nhàng huy động cuốn trôi tất cả mùi vị tanh hôi
cùng tạp chất không còn.
Lúc này, Trần Tinh mới lên tiếng căn dặn Cổ Thanh Thanh:
-Đợi hắn tỉnh lại liền cắt đứt 2 tay 2 chân của hắn đi, sau đó thông báo cho ta một tiếng.
Cổ Thanh Thanh trong lòng lộp bộp một tiếng, thân người cũng rùng mình một cái
mới thích ứng được.
Nhớ lại lúc trước, 4 người bọn nàng vậy mà cả gan chặn đường Trần Tinh, nếu
không phải lúc đó tâm tình Trần Tinh tốt ắt hẳn kết quả của nàng cũng không
khá hơn những người này là bao, Cổ Thanh Thanh nghĩ thôi cũng không dám.
Nàng trong lòng có chút nghĩ đến lời nói của tên đại hán kia, Trần Tinh biểu
hiện thật sự rất giống yêu nghiệt, hắn xem mạng người như cỏ rác, thủ đoạn tàn
nhẫn độc ác chứa đầy máu tanh.
Cổ Thanh Thanh nghĩ như vậy là chuyện bình thường, đối mặt với một Trần Tinh
sau khi được Huyết Long Thần Vương huấn luyện 3 năm, tâm tính thủ đoạn của hắn
giống hung thú hình người hơn là nhân loại là chuyện hiển nhiên. Hơn nũa, Trần
Tinh còn là truyền nhân của Tà Thần gì đó, hành sự cực đoan là chuyện quá đỗi
bình thường.
Trần Tinh để lại một câu sau đó không quan tâm tới, hắn không phải không muốn
sử dụng Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật trên người đại hán này, nhưng môn công pháp
nào cũng vậy, đều không thể gọi là hoàn mỹ vô khuyết được, và tất nhiên hoặc
ít hoặc nhiều đều có sơ sót của nó.
Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật cũng là như thế, Trần Tinh phát giác ra, một khi sử
dụng càng nhiều Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật thì đối với tâm trí cũng mình sẽ bị
ảnh hưởng. Trong lúc mơ hồ sẽ lẫn lộn một ít ký ức của người khác, hắn không
biết lâu dài sẽ xảy ra chuyện gì nhưng chắc chắn không phải việc tốt.
Vì một môn pháp thuật chưa chắc là Tát Đậu Thành Binh mà sử dụng Huyết Tinh
Sưu Hồn Thuật sẽ không thuyết phục cho lắm.
Trần Tinh đứng một bên tiêu hóa ký ức tên lão đại, vì sợ ảnh hưởng nhiều ít
nên Trần Tinh rất tỉ mỉ chất lọc toàn bộ thông tin, chỉ chừa lại một chút xíu
hình ảnh ký ức về tên chủ nhân thần bí kia.
Đáng tiếc là tên đại hán này cũng không hề biết rõ chủ nhân mình bộ dáng, cả
thân ảnh người này được che phủ bởi lớp áo choàng màu đen, chẳng những thế
giọng nói cũng không phân biệt là nam hay nữ một dạng.
Nói chung, bọn họ chỉ là bị khống chế, thay chủ nhân tìm hiểu tin tức, và tin
tức này chính là điều tra thực hư của Trần Tinh.
“Nhìn” đến đây, Trần Tinh đôi mắt âm trầm đáng sợ, có người dám đánh chủ ý lên
người hắn, nhưng mà hắn lại không biết đối phương là ai.
-Bào Tịnh?
Trần Tinh trong lòng thì thào, hắn nghĩ đến một khả năng, đó là việc Bào Tịnh
bị bức khai ra thân phận của hắn cho Hạng Thiếu Tu gì đó, khả năng này rất
cao, không thể loại trừ.
Trần Tinh nghĩ nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó nhanh chóng khôi phục lại
bình thường.
Muốn tim hắn phiền phức hay sao? Cứ việc tới đi, hắn hiện tại không phải yếu
gà như mấy tháng trước, đối mặt Địa Tiên có chút bó tay bó chân bộ dáng.
Trần Tinh phục hồi lại tâm tình, dư quang liếc nhìn đại hán lão tam kêu la
thảm thiết cầu xin tha thứ.
Cổ Thanh Thanh thì tựa như phát tiết sự khó chịu cùng không thích ứng của mình
một dạng, nàng chém lấy chém để 2 thanh loan đao lên người đại hán.
Vết chém không sâu, chỉ khoảng 1-2 cm bộ dạng, cho nên muốn chém đứt lìa 2 tay
2 chân ít nhất cũng mất khoảng 1 đến 2 phút.
Trần Tinh đưa tay lên cằm vuốt vuốt, hắn nhìn sao cứ thấy Cổ Thanh Thanh
phương pháp tra tấn này có chút thú vị. Trần Tinh đó giờ vẫn chưa thử cảm giác
chém lấy chém để như thế. Dù sao rất ít người chịu được lực lượng kinh khủng
của Trần Tinh.
-Thanh Thanh, dừng tay lại đi.
Trần Tinh lên tiếng, Cổ Thanh Thanh loan đao giơ giữa không trung thoáng cái
dừng lại, nàng hít một hơi thật sâu bình ổn tâm tình sau đó đứng sang một bên.
Trần Tinh không để ý đến nàng mà đi về phía đại hán đang nằm trên mặt đất máu
thịt be bết kia. Hắn lạnh lùng nói:
-Cho người 3 tức hô hấp thời gian dâng lên pháp thuật ngươi dùng để tấn công ta, nếu không... chết!
Mỗi một chữ rơi vào tai đại hán đều như vạn năm hàn băng, lạnh lẽo thấu tận
xương tủy, đại hán run lẩy bẩy không thôi, hắn làm sao có khả năng không giao?
3 tức hô hấp chỉ thoáng cái là qua 1 tức, đại hán nào dám chần chừ, cố nhịn
đau đớn dâng lên túi trữ vật của mình.
Trần Tinh chẳng thèm liếc nhìn, cầm lấy túi trữ vật xoay người rời đi. Hắn
không thèm nói lấy một lời. Ánh mắt liếc nhìn Cổ Thanh Thanh một chút, bên
trong ánh mắt ẩn chứa rất nhiều ý vị khác nhau,
Cổ Thanh Thanh giật mình, nàng không biết làm sao cho phải. Là giết hay không
giết đây?
*Hết chương