Người đăng: raply105@
Nhìn thấy Trần Tinh thảm trạng, không hiểu sao một cỗ thật sâu hối hận trong
lòng nữ đế lan tràn mà ra, nàng vô ý thức nâng tay lên nhìn.
Đôi bàn tay non mềm trắng mịn, bóng loáng như ngọc, trong mắt người khác bàn
tay ấy rất tốt nhìn. Thế nhưng trong mắt nàng, bàn tay tinh tế này lại nặng
trĩu nhuốm đầy máu tươi, xấu xí cùng cực.
Khí tức Trần Tinh từ từ biến mất, đầu óc nàng cũng oanh một tiếng vang vọng,
tựa như đại chung cảnh tỉnh.
Mắc xích thời gian trở ngược về lại 3 tháng trước, những hình ảnh từng chút
một kết nối với nhau tựa lũ cuốn lấy tâm thần của nàng một dạng.
Lúc ấy, nàng là An Nhi nhu mì chứ không phải là nữ đế lạnh lùng cao cao tại
thượng, cái cách mà nàng cùng Trần Tinh trải qua, cách mà hắn đối xử với nàng,
từng khắc ấy trái tim nàng như được sưởi ấm, hiện tại cảm giác ấy đã không
còn, dòng hình ảnh cuốn trôi vẻ lạnh lùng cao ngạo của nàng.
Bỗng chốc, từ trên mặt nàng trượt xuống hai hàng thanh lệ, giọt nước mất bất
tri bất giác biến nữ đế thành một người khác bộ dáng.
Nữ đế thoáng ngây ngẩn cả người, ánh mắt ngơ ngác liếc nhìn Trần Tinh nằm trên
mặt đất không còn khí tức.
-Aaaaaaaa!
Một cỗ ê chề cảm giác bùng phát, tâm nàng như có bàn tay vô hình siết lại, đau
đớn không thôi.
Nữ đế thét lên một tiếng chói tai, tiếng thét tê tâm liệt phế tựa như nàng vừa
đánh mất đi một thứ rất quý giá một dạng.
-Con rệp phu quân!!
Nữ đế không kìm nén được xúc động hô lên một tiếng nghẹn ngào, nàng không quan
tâm bộ dáng của mình mà thất tha thất thểu lao về phía Trần Tinh.
Trần Tinh khí tức đã tắt, khuôn mặt không chút huyết sắc tựa như người đã
chết, bờ môi khô hốc, ánh mắt vô thần từ từ nhắm lại, nhưng đầu óc hắn sau khi
thoáng mê mẫn bỗng nhiên phục hồi như cũ.
Hắn cho là bản thân đã chết vì quyết định sai lầm của mình, nhưng bất tri bất
giác, một cỗ huyết hồng khí tức quen thuộc lưu chuyển toàn thân khiến Trần
Tinh cảm giác như ngâm mình vào suối nước nóng một dạng, thư thái không ít.
Trái tim vỡ nát bắt đầu khép lại với nhau. Tựa như muôn vàn mảnh ghép phục hồi
như cũ.
Trong nháy mắt đó, hắn liền nhận ra mình đã đạt đến giai đoạn luyện tạng đỉnh
phong. Hắn chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe thấy tiếng hét của nữ đế, Trần Tinh
trong lòng kinh nghi thầm nghĩ:
-An Nhi?
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, khi nữ đế tới bên cạnh hắn thì Trần Tinh khí tức
cũng trở lại, chỉ có điều nó quá nhỏ yếu khó nhận ra mà thôi.
Trần Tinh không quan tâm đến việc đó, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm quen thuộc,
tiếng thút thít truyền vào tai không khác gì 3 tháng trước một dạng. Một cỗ
cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ khiến Trần Tinh không biết làm sao.
Hắn có chút mộng, như thế nào nàng lại giống như biến thành một người khác?
An Nhi nhu mì, nữ đế cao ngạo, hiện tại nữ nhân trước mắt này vừa nhu mì lại
cao ngạo.
Chuyện quái gì đang diễn ra? Còn Con rệp phu quân lại là thế nào? Như thế nào
nghe cứ chướng tai như thế?
Trần Tinh muốn hỏi, nhưng hắn thốt không nên lời, bởi vì mặt hắn được bao phủ
bởi hai đoàn mềm mại.
Trần Tinh có chút không theo kịp diễn biến, vừa rồi nữ đế thật sự đã giết hắn,
như thế nào hiện tại lại ôm hắn khóc rống như thế?
Hắn cũng không phản kháng, mà cho dù muốn phản kháng không được.
Trần Tinh chỉ có thể âm thầm hồi phục, chỉ có hồi phục hắn mới cảm thấy mọi
chuyện dễ giải quyết.
Nữ đế tâm can đều nát, nàng làm sao để ý Trần Tinh khí tức đang dần lưu
chuyển.
Hơn nữa, nàng thi triển thủ đoạn trên người Trần Tinh là một loại đặc thù thần
thông, không phải pháp thuật, một khi trái tim bị bóp nát đồng nghĩa với việc
đối phương phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là một loại độc môn thần thông, bằng thần thông này nàng mới có thể bước
lên đỉnh đăng quang nữ đế.
Nữ đế ôm Trần Tinh mà khóc, Trần Tinh thì âm thầm hồi phục.
Thoáng cái, nước mắt đã khô cạn, cổ họng cũng nóng ran, đồng tử đỏ hoe, nữ đế
hơi ngửa đầu nhìn trời, nàng đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Trần Tinh
rồi thì thào:
-Con rệp phu quân, ngươi cứ an tâm đi trước, bản đế sau khi trả thù nhất định sẽ bồi tiếp ngươi.
Động tác ôn hòa, giọng nói lại cao ngạo, Trần Tinh hoàn toàn không biết đâu
mới là chân chính “nàng”, là An Nhi hay là nữ đế, hoặc là cả 2?
Đâu mới là thật và đâu là giả, Trần Tinh không hề biết.
Hắn không suy nghĩ nhiều, hiện tại Trần Tinh đang đối mắt với hai con đường có
thể đi, và hắn nhất thiết phải đưa ra lựa chọn.
Một là “im lặng là vàng”, để nữ đế nghĩ mình đã chết sau đó âm thầm hồi phục,
từ đây về sau không dây dưa với nàng.
Hai là “tỉnh dậy” và mọi chuyện xảy ra tiếp theo không thể biết trước.
Trần Tinh đang lưỡng lự, từ trong giọng điệu ấy hắn nghe ra được thứ tình cảm
ẩn giấu bên trong, nàng nói sau khi hoàn thành việc gì đó sẽ bồi tiếp hắn.
Trần Tinh không tin đây là lời nối dối.
Nếu không nàng hà cớ gì lại đi nói cùng một người đã chết?
Vấn đề chính là từ đây mà ra, chính vì Trần Tinh không biết đâu mới là thật,
cho nên hắn do dự.
Vừa rồi hắn đánh cược và đã một lần nữa chết đi, do may mắn nên Trần Tinh mới
sống lại, câu hỏi là liệu hắn còn bao nhiêu cái mạng để trả giá cho những sai
lầm?
Hắn còn gánh trên vai nhiều như vậy trách nhiệm làm sao có thể vì một nữ nhân
mà liều lĩnh được?
Trần Tinh không phải là Trần Tinh trước kia, hắn không còn mềm yếu như xưa
nữa. Một khi đã xác định là kẻ thù, Trần Tinh sẽ không nương tay dù cho đó là
nữ nhân của mình đi nữa. Do đó, đối mặt với nữ đế, Trần Tinh luôn sử dụng sát
chiêu nhằm giết chết nàng.
Nhưng liệu hắn lựa chọn con đường thứ nhất, bản thân sẽ cảm thấy thoải mái
sao?
Trốn tránh vấn đề không phải là tác phong làm việc của Trần Tinh, đây không
phải nguyên do vì hắn xem trọng nữ đế mà là cảm giác của hắn đối với việc này,
phải có một câu trả lời thích đáng để kết thúc sự việc.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trần Tinh hơi cắn răng đưa ra quyết định. Hắn
muốn cược một lần nữa!
-Khụ khụ~
Ngay khi nữ đế tâm tư không còn đặt trên người Trần Tinh, hắn lại ho khan một
tiếng kéo nữ đế từ trong trạng thái mê võng trở về.
Nàng giật nảy mình khó có thể tin nhìn về phía Trần Tinh, biểu lộ khoa trương
khó coi vô cùng, nào đâu phong phạm nữ đế cao ngạo lạnh lùng?
-Con rệp phu quân, ngươi...không chết?
Sau phút chốc si ngốc nhìn lấy Trần Tinh từ từ ngồi dậy, nữ đế lớn tiếng nói,
giọng nói mang theo nghi hoặc không thôi, ẩn ẩn còn là vô tận kinh hỉ.
-Ô ô ô~
Không đợi Trần Tinh trả lời, nữ đế vậy mà nhào vào lòng hắn lần nữa khóc lên,
những giọt nước mắt không phải đắng chát như vừa rồi mà là giọt nước mắt ngọt
ngào sung sướng.
Nàng muốn hỏi vì cái gì hắn không chết, nhưng tiếng khóc sung sướng vỡ òa lấn
át suy nghĩ đó. Nàng nhào tới ôm thật chặt Trần Tinh tựa như muốn cùng hắn hòa
tan một dạng.
-An Nhi?
Trần Tinh yếu ớt hô, hắn không chắc nàng là ai.
Nữ đế thân hình hơi run lên, nàng buông Trần Tinh ra rồi ngạo kiều nói:
-Hừ, ai là An Nhi, bản đế nói cho ngươi biết, đừng tưởng bản đế để mắt ngươi thì vội lên mặt, từ đây về sao ngươi mà không nghe lời, bản đế nhất định sẽ...sẽ cắt ngươi!
Nữ đế cũng không quên đưa tay quệt nước mắt, động tác Trần Tinh nhìn trong
mắt, không hiểu sao hắn cảm thấy nữ đế rất là khả ái. Tựa như thiếu nữ phản
phái một dạng, đã thích lại còn ngại không dám nhận, quân tâm lại tự ái bộ
dáng.
Trần Tinh giờ phút này có thể xác nhận, nàng không phải là nữ đế cũng không
phải là An Nhi mà là sự kết hợp tính cách của 2 người với nhau.
Hắn nhìn nàng một lúc không lên tiếng khiến cho nữ đế có chút chột dạ. Nàng
làm sao biết, Trần Tinh hiện tại là không theo kịp tiết tấu? Hắn cũng cần thời
gian để tiêu hóa...
*Hết chương