Huyễn Cảnh?


Người đăng: raply105@

Trần Tinh nhìn trong gang tấc mỹ nhân nhi không một mảnh vải che thân, lung
linh xinh đẹp như một kiện hoàn mỹ tác phẩm, trong lòng bất tri bất giác nổi
lên gợn sóng không tên.

Mặc dù chỉ là một tia nhưng Trần Tinh lại cảm thấy ý chí mình chưa đủ kiên
định.

Hảo cảm suy cho cùng cũng là hảo cảm, hắn thích cảm giác yên bình ấm áp mà An
Nhi mang lại, nhưng nói là yêu nàng, Trần Tinh lại không dám chắc.

Thích và yêu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

3 tháng không ngắn cũng không dài, nếu là trước kia Trần Tinh đã sớm tiếp nhận
nàng.

Nhưng hiện tại lại khác, không phải tiêu chuẩn hắn cao hơn mà là Trần Tinh tâm
không còn đặt ở nữ nhi thường tình nữa.

Đồng ý là hắn sẽ mang nàng theo, sẽ bảo hộ nàng, sẽ tiếp nhận nàng. Nhưng đó
là sau này.

Tuy nhiên, hiện tại bắt hắn cùng nàng phát sinh quan hệ. Trần Tinh lại cảm
thấy không thích hợp.

Trần Tinh khống chế dục vọng, hắn có thể tỉnh táo suy nghĩ bằng nửa người
trên.

Chân chính quyết định tự chủ của bản thân trước những cám dỗ.

Trần Tinh hiện tại đã thông suốt, nữ nhân nhiều ít với hắn không quan trọng.
Hắn không còn sống trong bóng ma sợ nhìn thấy người mình yêu chết đi nữa.

Nhưng cốt lõi của vấn đề là phải dựa trên tình cảm.

Hảo cảm chỉ là một phần nhỏ trong tình cảm mà hắn đề cập. Còn chưa thể là tiền
đề phát sinh loại quan hệ đó.

Trần Tinh phun ra một ngụm trọc khí, hắn nhìn nàng bình thản nói:

-An Nhi, ta không muốn giấu diếm nàng, hiện tại ta không thể cùng nàng làm loại chuyện đó được.

An Nhi thân hình không tự kiềm chế được run lên, nàng rất muốn hỏi hắn tại
sao, nhưng yết hầu khô khan khiến nàng không thể bật thốt lên được.

Nàng, phải trả giá rất lớn để biến thành hình người, nếu Trần Tinh không thể
cùng nàng, như vậy nàng phải gánh chịu hậu quả còn khó coi hơn là chết.

Nhưng vấn đề này An Nhi không nói cho Trần Tinh biết, nàng không khóc, ánh mắt
chỉ là trống rỗng như mất đi linh hồn một dạng.

Trước mặt nàng, người mà nàng xem là phu quân, người mà ba lần bốn lượt từ
chối nàng.

Nàng vẫn không mảy may sinh ra hận ý, đơn giản nàng yêu hắn thật lòng.

Nàng không biết nguyên nhân, có lẽ đây là người đầu tiên mà nàng gặp, cũng có
lẽ đây là một loại đặc thù huyết mạch, nàng chỉ biết, từ sâu trong linh hồn
mình rất yêu người nam nhân này.

Trần Tinh nhìn An Nhi biểu hiện có chút nhíu mày, hắn ẩn ẩn có chuyện gì đó
không tốt sắp phát sinh.

Dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt, Trần Tinh hoảng hồn nhớ lại vài phút
trước An Nhi lời nói.

Hắn bỏ sót cốt lõi nhất của vấn đề.

Đúng lúc này, An Nhi sắc mặt bỗng chốc thay đổi, trắng bệch không còn chút
máu. Nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay ngã xuống.

Trần Tinh hoảng hồn giang tay tiếp lấy, một cảm giác hối hận thật sâu lan tràn
mà ra.

Giờ phút này Trần Tinh nhận ra, tình cảm của mình dành cho nàng không đơn
thuần là hảo cảm nữa.

Có những thứ ở trước mặt nhưng lại không biết quý trọng, đến lúc sắp mất đi
lại cảm thấy hối hận.

Trần Tinh biết, Trần Tinh hiểu, nhưng chân chính đối mặt với trường hợp này
Trần Tinh lại không nhận ra.

Thật là buồn cười! Sự việc luôn diễn ra theo một cách nào đó không thể biết
trước, tình cảm cũng vậy.

Nhìn thấy nàng khí tức càng ngày càng yếu, nhưng ánh mắt vẫn như cũ nhu mì
nhìn hắn.

Trần Tinh không do dự nữa, hắn gầm lên một tiếng chấn vỡ y phục toàn thân, lộ
ra cơ bắp cân xứng hoàn mỹ.

Trần Tinh nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt khuynh
thành kia.

An Nhi vẫn không nói lời nào, có lẽ nàng không đủ sức để lên tiếng, tuy nhiên
ánh mắt vẫn như cũ đặt tại trên người hắn.

Nàng dường như biết sắp phát sinh điều gì, trên mặt trắng bệch bỗng chốc dâng
lên 2 đoá hồng vân.

Trần Tinh không còn bất cứ một tia chần chờ nào. Hắn nhẹ nhàng dùng tay nâng
hai chân nàng sau đó tách ra.

Cảm giác non mềm trơn láng từ 2 tay truyền tới, Trần Tinh động tác lại thêm vô
cùng ôn nhu.

Đại huynh đệ nhẹ nhàng xâm nhập vào bên trong.

Đường đi vô cùng chật hẹp, ấm áp và ẩm ướt. Trần Tinh một nhà thám hiểm, hắn
đang thám hiểm hang động huyền bí.

-Ah~

Khi vào tận cùng bên trong, Trần Tinh dừng lại động tác, một tiếng ngâm khẽ
vang lên, như tiếng gió thôi vi vu lướt qua bên tai, thích thú cùng vui sướng.

Hai mắt hắn toả ra hào quang lung linh như vừa tìm thấy một điều kỳ diệu.

Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh đã phủ bụi bấy lâu bùng phát dữ dội.

Cùng lúc đó, cả người An Nhi cũng toả ra hào quang thánh khiết, khí tức nàng
bắt đầu trở nên mạnh mẽ.

Luồn hơi thở mênh mông trào dâng mãnh liệt. Cả người nàng bắt đầu phát sinh
biến hoá nghiêng trời lệch đất.

Trần Tinh đắm chìm trong những văn tự huyền ảo, mênh mông như sao trời, có thể
nhìn nhưng không thể chạm, có thể nghe nhưng lại không thể nhớ.

Cả người hắn huyết dịch bắt đầu trôi trào, lúc thì mãnh liệt tựa như cuồng
phong gào thét, lúc thì im ắng như giếng cổ vạn năm, thay phiên luân chuyển,
nhật nguyệt chảy xuôi.

Nguyên âm từ An Nhi chứa một sức mạnh thần bí, kéo dẫn thể xác và linh hồn
Trần Tinh chìm đắm trong đó.

Khắp người hắn mỗi một tế bào tựa như được tẩy lễ, chúng hân hoan vui sướng,
reo hò không có một tia dừng lại.

Trần Tinh không hề để ý đến, linh hồn hắn tựa như thoát ly ra khỏi thể xác một
dạng.

Hắn nhìn thấy xung quanh mình cảnh vật mình thay đổi, linh hồn hắn du đãng
khắp nơi không thể chống cự.

Trần Tinh nhìn thấy một cự đại cung điện, cung điện xung quanh trôi nổi hàng
trăm nghìn chiến thuyền, trên chiến thuyền mọi người rối rít đổ dồn về phía
cung điện.

Những người này ánh mắt thuỷ chung hướng về một nơi, bên trong ánh mắt tràn
đầy lo lắng cùng sợ hãi, nương theo ánh mắt, Trần Tinh nhìn theo, trên đỉnh
cung điện, một thân ảnh với đường cong lả lướt ngạo nghễ đứng trên đó.

Nàng thân vận hoàng kim bào, cả người phát ra khí thế uy nghiêm không thể
khinh nhờn của bậc đế vương.

Mọi người rối rít quỳ xuống cúng bái, phát ra từng trận dồn dập va chạm.

Trần Tinh muốn nhìn mặt nàng, nhưng thuỷ chung không thể nhìn rõ.

-Oanh~

Đột nhiên phát sinh một tiếng nổ lớn, không gian bắt đầu vặn vẹo.

Sức hút mãnh liệt kéo Trần Tinh sang một nơi khác.

Tiếng la đánh là giết vang vọng bên tai. Sát khí ngưng tự dường như có thể hoá
thành thực chất.

Thương khung bị nhuộm đỏ, không khí tràn ngập mùi vị huyết tinh.

Đao thương kiếm ảnh thay phiên lượn lờ, các lộ thần thông lần lượt xuất hiện.

-Tùng~Tùng~Tùng

Lúc này, tiếng trống trận nổi lên như sấm.

Từ phía chân trời xa xa, đột nhiên mây đen kéo đến, từng đợt từng đợt hư ảnh
đầu lâu màu đen to lớn bay tới.

Phía trên đầu lâu chở đầy thân ảnh dữ tợn, mỗi người hình thể cao lớn hung
mãnh dị thường, nước da ngâm đen tựa như địa ngục sứ giả. Tay cầm đủ loại binh
khí, những binh khí này đều có điểm chung là nhuộm một màu đỏ tươi tựa như đã
tắm máu không biết bao nhiêu kẻ thù.

Rất nhanh, tốp người này gia nhập chiến trận, cảnh tượng vô cùng rung động.

Các thế lực giết đến hôn thiên địa ám, mặt đất nứt ra, núi cao sụp đổ, sông
ngòi lấp kín, nhưng bọn họ vẫn không dừng lại.

Bất ngờ nảy sinh, thương khung nở rộ, một luồn trụ quang chiếu xuống, một thân
ảnh mỹ lệ xuất hiện với chiếc đuôi rắn uốn lượn khổng lồ.

Nàng không nói một lời, bộ dáng cao cao tại thượng coi thường chúng sinh. Ánh
mắt hờ hững liếc qua mọi người, đế hoàng uy nghiêm cũng từ đó tựa như lũ càn
quét hết thảy.

Tay phải nàng nâng lên, nhẹ nhàng huy động.

-Bùm~Bùm~Bùm~....

Lúc này đột nhiên tất cả mọi người thân hình nổ tung. Hình thần câu diệt.

Không gian im ắng đến đáng sợ.

Trần Tinh nhìn mà tròng mắt co rụt lại.

Chưa kịp khiếp sợ thì xung quanh như tấm gương nứt ra, cảnh tượng liền trở về
trong hang động.

Tất cả mọi chuyện phát sinh vừa rồi đều là huyễn cảnh?

Trần Tinh trong lòng dân lên một cỗ nghi hoặc không thôi.

*Hết chương


Nghịch Thần Ký - Chương #277