Người đăng: raply105@
-Phu quân? Làm sao vậy? Cảm thấy chỗ nào khó chịu sao?
An Nhi thấy Trần Tinh trầm mặc không nói, nàng vội lên tiếng hỏi.
Trần Tinh phục hồi lại tinh thần, hai tay hắn nắm lấy vai mềm mại không xương
của nàng hướng về phía mình.
Khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị nói:
-An Nhi, ta nhất định phải đi!
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không chút gợn sóng. Trần Tinh đã thật sự hạ
quyết tâm.
Trong 3 tháng này, hắn cũng đã hưởng thụ đủ loại cảm xúc mà bấy lâu nay không
cảm nhận được.
Mất đi Lâm Triều Anh, Trần Tinh như mất đi thứ gì đó rất quan trọng, từ đó hắn
cũng sợ phải đối mặt với cảm giác đó một lần nữa.
Hắn một mặt quyết tâm tu luyện, nhưng tận sâu trong đáy lòng lại không thể ép
buộc bản thân mình được.
Hắn lạnh nhạt, hắn vô tâm, có lẽ hắn đã thay đổi.
Nhưng, Trần Tinh sẽ không trở nên băng giá vô tình. Hắn trở nên càng mạnh mẽ
mục đích cũng là thủ hộ thân nhân của mình.
Cái gọi là thân nhân là gì?
An Nhi đã cho hắn câu trả lời.
Trần Tinh cũng đã dần dần tiếp nhận nàng, nhưng trớ trêu Trần Tinh lại không
tự tin bảo hộ nàng một đợi bình an.
Hắn không cần nữ nhân vì mình chinh chiến thiên hạ, vô dụng cũng được, bình
hoa một dạng cũng tốt. Chỉ cần có thể mang lại cảm giác ấm áp cho hắn liền đầy
đủ.
Trần Tinh có thể đổ máu, nhưng lại tuyệt không cho phép nàng rơi lệ.
Hai lần tận mắt nhìn thấy người yêu chết đi, 2 lần đau thấu tâm can, Trần Tinh
tự hỏi tốt biết bao nhiêu nếu hắn có thể lựa chọn.
An Nhi nhìn Trần Tinh tràn đầy thâm tình, nhu thuận gật đầu:
-Ân, có thể mang theo ta sao?
Trần Tinh không trả lời, ánh mắt hắn cũng nói lên tất cả.
An Nhi thân hình hơi run rẩy một chút, nước mắt lưng tròng, lóng lánh tựa
nhưng viên ngọc quý. Mỹ lệ cùng đáng thương.
Trần Tinh không khỏi thở dài:
-Bên ngoài không thích hợp nàng, ta không đảm bảo được an toàn cho nàng.
-Không sao! Chỉ cần phu quân mang ta theo là được. Ta có thể bảo vệ tốt bản thân!
Trần Tinh nhẹ mỉm cười, buông lỏng vai nàng ra, sau đó xoay người đi về phía
đống lửa.
Hắn cầm một thanh gỗ khô châm lửa rồi từ tốn nói:
-Ban đầu ta cũng nghĩ như vậy, ta cho rằng nữ nhân của ta có thể bảo vệ tốt bản thân. Thế nhưng sau đó không lâu, bởi vì ta vô năng mà nàng ấy chết đi. Ta không phải không tin nàng, nhưng ta lại không muốn nhìn nàng chết chỉ vì lựa chọn sai lầm của ta...nàng, hiểu sao?
An Nhi lắc đầu, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
-Ta không cần biết, so với chết ta cảm thấy ở bên cạnh phu quân là vui vẻ nhất tháng ngày!!
Thân hình Trần Tinh run lên, sâu trong lòng hắn cảm giác ấm áp không khỏi lan
tràn.
Đúng! An Nhi nói không sai!
Trần Tinh chỉ đứng ở phương diện bản thân mình suy nghĩ mà không cảm thụ cảm
nhận của Lâm Triều Anh cũng như An Nhi.
Có những thứ quan trọng hơn là mạng sống rất nhiều.
Làm sao Trần Tinh biết An Nhi sẽ cảm thấy vui vẻ khi hắn rời đi?
Làm sao Trần Tinh biết nàng ở lại đây sẽ an toàn?
Sống ở thế giới này sẽ không có gì là mãi mãi bình an.
Chỉ có thực lực tuyệt đối mới là vốn liếng mang tới bình an.
Trần Tinh nhìn nàng, nắm lấy bàn tay mềm mại nhưng tràn đầy lạnh lẽo.
-Nàng suy nghĩ kỹ rồi chứ?
An Nhi không do dự gật đầu.
-Ta có thể mang nàng theo nhưng nàng phải hứa với ta một điều kiện.
An Nhi lại lần nữa gật đầu. Nàng không lên tiếng chờ đợi Trần Tinh nói tiếp.
-Đừng chết trước ta!
Câu từ rất nặng, ngắn gọn nhưng lại tràn đầy tình cảm ẩn chứa trong đó.
Không cần hoa mỹ, không cần lãng mạn, chỉ cần thật tâm, tất cả liền sẽ thuận
buồm xuôi gió.
An Nhi ô ô khóc ròng, nàng nhào tới quấn quanh Trần Tinh không nói một lời.
Nàng sợ, nàng không dám hứa.
Nàng hiện tại biết Trần Tinh vì sao lại cố chấp như vậy. Chỉ nghĩ đến hắn chết
trước mặt mình An Nhi liền cảm thấy tim như ngừng đập.
Trong lòng hung hăn run lên, vội vàng đánh bay suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Trần Tinh không lên tiếng, một thời gian sống chung, Trần Tinh hiểu được An
Nhi rất thông minh nhưng cũng rất đơn thuần.
Nàng sẽ không nói dối hắn, nếu nàng hứa tương đương nàng sẽ thực hiện.
Trần Tinh đang chờ đợi, An Nhi thì ô ô phát tiết. Tiếng khóc từ từ nhỏ dần,
sau đó đổi thành tiếng thút thít nỉ non rồi ngừng hẳn.
-Ta hứa!!!
An Nhi không buông Trần Tinh ra mà tựa đầu vào vai hắn rồi nhẹ giọng nói.
Lúc này Trần Tinh cũng không xoắn xuýt vấn đề mang nàng theo hay để nàng lại
nữa.
Tâm tình của hắn cũng tốt hơn rất nhiều, tương lai phía trước không ai biết
xảy ra điều gì.
Lựa chọn dù đúng dù sai nhưng cả 2 tất nhiên sẽ có kỷ niệm đẹp cùng nhau không
phải sao? Chỉ cần không phải hối tiếc chết đi liền đã thành công.
Trần Tinh hiện tại đã hiểu vì sao Phi Yến cùng Lâm Triều Anh lại nhìn hắn mỉm
cười.
Các nàng thật sự vui vẻ...
...
Trần Tinh ôm lấy giai nhân, ngửi mùi thơm cơ thể quen thuộc, một cỗ say lòng
người lan tràn mà ra.
Đột nhiên Trần Tinh giật mình, hắn buông lỏng An Nhi ra rồi nghiêm nghị nói:
-An Nhi, còn một vấn đề vô cùng quan trọng khiến ta không thể dẫn nàng theo!
An Nhi hốc măt lại đỏ hoe lên. Trần Tinh thấy thế nhẹ lau đi rồi nói:
-Đừng khóc, vấn đề không phải từ ta mà là nàng!
Hắn nói tiếp:
-Nếu nàng ra bên ngoài, mọi người sẽ nghĩ nàng là yêu thú, sẽ hợp lực tru diệt nàng! Nàng hiểu sao? Ta không có cách nào thay đổi ngoại hình của nàng cả...
An Nhi nghe được cũng nín khóc, thay vào đỏ mặt nàng dần dần đỏ lên nhìn Trần
Tinh rồi nói:
-Dựa theo trí nhớ truyền thừa, có một cách có thể khiến ta không khác gì nhân loại...
Trần Tinh thở phào, nếu vấn đề này được giải quyết hắn liền không cần xoắn
xuýt nữa.
-Vậy nàng mau thay đổi đi.
An Nhi khuôn mặt hồng hào nhìn hắn:
-Cách này phải có phu quân hiệp trợ mới được.
Trần Tinh nghi hoặc vô cùng, An Nhi nói tiếp:
-Phu quân cùng ta giao..giao phối liền có thể...
Trần Tinh nhìn nàng với ánh mắt khác thường.
Trong 3 tháng này, mặc dù sống chung với nhau không khác gì vợ chồng chân
chính, nhưng Trần Tinh cùng An Nhi cũng không có phát sinh loại quan hệ đó.
Điều này hắn chưa từng nghĩ đến, An Nhi cũng không nói. Hiện tại nàng nhắc đến
Trần Tinh mới để ý.
Nếu đã lựa chọn dẫn nàng theo bên cạnh, Trần Tinh dĩ nhiên không xem nàng là
người ngoài.
Tiếp thu nàng làm nữ nhân không phải không thể, nhưng bản thể của nàng...
Làm sao có thể?
Trần Tinh rất muốn hỏi, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
Cảm nhận Trần Tinh nhìn mình với ánh mắt khác thường, An Nhi có chút xấu hổ.
Nàng từ Trần Tinh học được thế nào là nam nữ khác biệt, lúc trước nàng chỉ đơn
thuần làm việc theo bản năng, hiện tại nàng không khác gì một tân nương mới
cưới thẹn thùng một dạng.
An Nhi không nói thêm gì, hai tay nàng chấp chéo trước ngực, đuôi rắn bắt đầu
tự động cuộn tròn quấn quanh cả người, tựa như đang làm một nghi lễ gì đó.
Từ trong người An Nhi bắt đầu toả ra luồn hào quang màu vàng, không chói mắt,
nhu hoà cùng ấm áp.
Vừa thuần khiết lại mỹ lệ động lòng người. Điểm tinh quang càng lúc càng
vượng. Đến khi cả người nàng đều không nhìn thấy được nữa.
An Nhi lúc này bắt đầu phát sinh biến hoá, chiếc đuôi rắn không lồ nhỏ dần
lại.
Từ từ một thân hình yểu điệu được hình thành, chỉ là vầng sáng nhưng Trần Tinh
chắc chắn thân hình này tuyệt hảo không chê vào đâu được.
Trần Tinh nhìn không rời mắt những gì đang diễn ra.
Vô cùng bình tĩnh, không có thất thố. Chỉ có một chút hiếu kỳ mà thôi.
Ánh sáng dần tán đi, lúc này An Nhi cũng đứng trước mặt hắn.
Toàn thân trần truồng trơn bóng như ngọc, làn da trắng hồng mịn màn không một
tì vết. Nửa người trên không có gì thay đổi, vẫn xinh đẹp động lòng người.
Nửa người dưới là một mảnh dụ hoặc cảm giác, với khoảng cách này Trần Tinh có
thể thấy được nơi cấm kỵ ấy.
Nàng xinh đẹp, nàng thẹn thùng, nàng e lệ, nàng hồi hợp và pha thêm một chút
chờ mong...
*Hết chương