Người đăng: raply105@
-Ân
Nghe được Hàn Thi Âm xác nhận, Trần Tinh không hỏi nguyên do, hắn nhẹ giọng
đồng ý sau đó nhìn về phía 4 người.
Ánh mắt của hắn sâu thẳm mà xa xăm, không chút gợn sóng, chẳng hề chứ đựng
tình cảm.
Trải qua nhiều lần sinh tử, Trần Tinh tính cách dần dần trở nên lạnh lùng,
mạng người với hắn chẳng khác gì cỏ rác. Hắn không phải sát nhân cuồng ma, thế
nhưng nếu đã xác nhận là kẻ địch hiển nhiên không có lý do gì Trần Tinh buông
tha. Đối với kẻ địch, Trần Tinh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là giết!
-Đạo hữu, chờ đã, chuyện này là một hiểu lầm!
Trương Vũ có phần quýnh lên, nhận thấy trên người Trần Tinh cả người tỏa ra
sát khí dày đặc, cảm giác tử vong càng ngày càng rõ ràng khiến hắn không thể
không mở miệng giải thích. Hắn tin tưởng một khi Trần Tinh ra tay tuyệt đối 4
người bọn hắn ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn tu luyện đến Nguyên Anh lục tầng không phải ngày một ngày hai, trải qua
những trường hợp vào sinh ra tử tương tự không phải ít. Trương Vũ rất tin
tưởng vào cảm giác của bản thân.
Trong lòng hắn giờ phút này cũng chỉ có thể hỏi thăm tổ tông mười tám đời tên
Đinh Mạnh. Đinh Mạnh là 1 người nam trong số 3 người. Hắn có một sở thích đặc
thù, yêu thích không phải mỹ nữ mà là những nữ nhân có ngoại hình “kỳ quái”.
Không cần hỏi cũng biết, Đinh Mạnh đối với Hàn Thi Âm nảy sinh ý nghĩ xấu, hai
bên xảy ra tranh chấp, Đinh Mạnh ỷ vào tu vi cao hơn dự định sử dụng sức mạnh
cường bạo Hàn Thi Âm nhưng bị lặt kèo.Trương Vũ đám người bao che đồng bạn là
điều hiển nhiên, bọn họ cho là Hàn Thi Âm chỉ là một nữ nhân bình thường không
có gì phải sợ.
Ma Thiên Môn là vậy, người tốt kẻ xẩu lẫn lộn, thế giới tu sĩ đầy rẫy ngươi
lừa ta gạt.
Trần Tinh không hề bởi vì lời nói của Trương Vũ mà chần chờ, đối với tính cách
Hàn Thi Âm hắn đã có nhận thức một hai, nếu nàng đã nói như vậy, Trần Tinh sẽ
thực hiện.
Sở dĩ Trần Tinh không hỏi nguyên do không phải vì hắn tin tưởng Hàn Thi Âm một
cách tuyệt đối, mà là một loại trực giác. Trực giác của người kề vai chiến đấu
sinh tử cùng mình.
-Uỳnh~
Trần Tinh chân phải đạp mạnh vào mặt đất, thân hình hắn lao nhanh về phía đám
người Trương Vũ.
Hắn chỉ vừa hồi phục, chiêu thức đòi hỏi linh lực thúc đẩy hiển nhiên là không
dùng được. Tuy nhiên không vì thế mà Trần Tinh không thể giết được đám người
này. Chỉ dựa vào thể phách hiện tại cũng đã dư sức giải quyết.
Trương Vũ nhìn thấy Trần Tinh không hề nghe bản thân nói liền lao lên phía
trước thì bỗng nhiên biến sắc. Trương Vũ không chần chờ lộn một vòng trên đất.
-Phốc~
Cùng lúc đó, một dòng máu tươi cuồng phún, một cái đầu lâu bay lên không
trung. Một tiểu nhân màu vàng từ trong đầu lâu bay ra bị Trần Tinh nhanh tay
tóm chặt. Tiểu nhân màu vàng không kịp nói lời nào liền bị bàn tay Trần Tinh
bóp nát, từ đó thân tử đạo tiêu.
Cả quá trình diễn ra chưa đầy 2 giây, Trương Vũ hoa dung thất sắc khi nhìn đến
thấy dòng máu đỏ tươi từ tay Trần Tinh nhỏ xuống mặt đất. Tốc độ của Trần Tinh
thi triển vừa rồi đã vượt xa tốc độ mà Nguyên Anh có thể đạt đến, cùng cấp bậc
Địa Tiên một tầng thứ.
Nếu không phải hắn kịp thời né tránh thì người chết không phải là đồng bạn của
hắn mà là hắn!
-Giết!!!
Trương Vũ suy nghĩ thật nhanh, trong khi 2 người còn lại còn đang sửng sờ với
lối chiến đấu của Trần Tinh thì Trương Vũ bỗng nhiên hét lớn một tiếng đánh
thức 2 người.
Hai người này cũng ngay tức khắc tế ra pháp bảo mở đại chiêu đánh về phía Trần
Tinh. Linh lực cũng bị bọn họ thôi động đến mức tận cùng không hề lưu thủ.
Trong tích tắc đó, Trương Vũ cũng ném 1 trương bạo tạc phù ra, mục tiêu không
phải là Trần Tinh mà là Hàn Thi Âm.
Trương Vũ ném xong cũng không quay đầu lại mà liều mạng thoát thân, hắn không
thèm quan tâm đồng bạn của mình.
Đồng bạn sao? Nực cười, đối với Trương Vũ đồng bạn 2 từ này cũng chỉ là dựa
trên lợi ích lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Mục đích Trương Vũ làm như vậy không gì khác chính là cầu may mắn, dựa theo
tốc độ Trần Tinh sử dụng vừa rồi, muốn trong 5 giây đánh giết cả 3 người bọn
hắn là việc hết sức dễ dàng.
Cơ hội thắng của hắn hoàn toàn là số không. Trương Vũ không ngu ngốc ở lại chờ
chết. Hắn hét lớn là để đồng bạn thay hắn tranh thủ thời gian thoát thân đồng
thời hắn cũng hy vọng, hy vọng Trần Tinh sẽ lựa chọn cứu giúp Hàn Thi Âm,
Trương Vũ không có niềm tin nào đồng bạn của mình có thể gây thương tổn cho
Trần Tinh, do đó hắn lựa chọn thêm một phương án dự phòng nữa.
Công kích của Đinh Mạnh và người nữ nhân duy nhất kia Trần Tinh chẳng để trong
lòng, Trần Tinh tiện tay sử dụng kỹ xảo của Thiên Sơn Chiết Mai Thủ lấy góc độ
xảo diệu bắt lấy 2 thanh phi kiếm, chân phải thì nhanh chóng quét ra, kình
phong làm thay đổi quỹ đạo của trương bạo tạc phù đẩy nó ra xa hóa giải nguy
cơ đối với Hàn Thi Âm. Đồng thời Trần Tinh 2 tay cũng ném lấy 2 thanh phi kiếm
ra, 1 thành về phía Đinh Mạnh, 1 thanh phi kiếm khác thì Trần Tinh ném về phía
Trương Vũ.
-Phốc~
-Phốc~
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, một thanh kiếm xuyên thẳng mi tâm Đinh Mạnh
trong sự ngỡ ngàng của hắn, chết không thể chết lại.
Một thanh kiếm khác thì cắm vào giữa ngực của Trương Vũ khiến hắn lảo đảo trên
không xuýt từ trên phi kiếm té xuống. Nhưng cuối cùng hắn vẫn không chết mà
cưỡi phi kiếm thoát đi. Thậm chí ngay cả quay đầu lại hắn cũng không dám.
Trần Tinh quá đáng sợ! Trương Vũ hiện tại chỉ muốn xuất toàn bộ sức lực thoát
khỏi nơi này. Còn về việc Trương Vũ có mang ý định trả thù hay không còn chưa
biết, hắn phải sống sót trước đã.
-Tha..tha mạng....tiền bối..tha mạng.
Người nữ nhân còn sống duy nhất tay chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống cầu xin
tha thứ, Trần Tinh chẳng thèm để tâm, ánh mắt hắn nhìn về phía Trương Vũ thoát
đi, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Đáng tiếc không phải vì Trần Tinh để Trương Vũ chạy thoát, đáng tiếc là vì hắn
quá dựa vào Chỉ Xích Thiên Nhai, đến nổi một môn phi hành thần thông thông
thường hắn cũng không có.
Thêm vào đó, hệ thống hiện tại không thể sử dụng được, làm gì có đủ linh lực
mà sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai? Điều cấp bách Trần Tinh cảm thấy cần phải khắc
phục chính là tập trung cô đọng linh lực.
Không còn cách nào khác, hắn tu luyện theo một con đường hoàn toàn mới, ngay
cả Nguyên Anh cũng biến dị, muốn đột phá thành chân chính Nguyên Anh không
phải chuyện dễ dàng gì. Nếu tu luyện bình thường không gặp được cơ duyên Trần
Tinh ước chừng phải mất khoảng 10 đến 20 năm mới có thể hoàn mỹ Nguyên Anh.
10 đến 20 năm đối với tu sĩ mà nói cũng chẳng là bao, thế nhưng Trần Tinh sẽ
chờ đợi lâu như vậy sao? Đáp án dĩ nhiên là không! Hắn đến Ma Thiên Môn chỉ vì
đạt được mục đích, một là học tập thuật luyện đan, 2 là tìm hiểu tình thế của
thế giới này. Khi đạt được những điều kiện trên hắn sẽ rời đi tìm những cơ
duyên khác.
Trần Tinh trong lòng thở dài một hơi, hồi phục lại tinh thần, Trần Tinh liếc
nhìn về phía người nữ nhân kia. Khi hắn chuẩn bị ra tay giết luôn người này
thì Hàn Thi Âm đứng ra ngăn cản:
-Tha cho nàng đi...
Trần Tinh động tác hơi dừng lại, hắn hơi nghi hoặc liếc nhìn nàng một chút,
sau đó cũng không nói gì thu tay lại bắt đầu ngồi xuống điều tức.
-Tạ..tạ tiền bối tha mạng....Cám..ơn..
Người nữ nhân kia thấy vậy, vội vàng dập đầu sao đó nhìn về phía Hàn Thi Âm
tràn đầy cảm kích. Hàn Thi Âm khoát tay, người này cũng chạy thục mạng rời đi.
Hàn Thi Âm quan sát xung quanh một chút, cũng không quấy rầy Trần Tinh mà bản
thân cũng bắt đầu vận khí.
...
Không biết qua bao lâu, khi Trần Tinh từ trong trạng thái tu luyện thoái lui,
thì trời cũng đã về khuya.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Hàn Thi Âm đang ngồi cạnh đống lửa tận tâm chế biến
thịt heo nướng, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy yên bình đến lạ thường.
Không có bất kỳ tình cảm chứa đựng bên trong ánh mắt đó, nhưng làm cho người
khác không cảm giác được lạnh lẽo hiu quạnh. Một ánh mắt tĩnh lặng hiếm thấy
giữa chốn thị phi tràn đầy giết chóc này.
Cảm thấy động tĩnh, Hàn Thi Âm nhìn về phía Trần Tinh, thấy bộ dáng hắn hoàn
hảo, nhìn không ra thương tổn gì, nàng cũng triệt để yên lòng.
Từ trong trữ vật giới chỉ, Hàn Thi Âm lấy ra thanh Thiên Vẫn Thần Kiếm, nàng
đi tới bên cạnh Trần Tinh đưa tới trước mặt hắn:
-Trả lại cho ngươi.
*Hết chương