Người đăng: raply105@
Âm thanh tựa kinh lôi vang vọng chấn nhiếp tâm thần, Hàn Thi Âm ngay tức khắc
thổ huyết 3 thước, đầu óc choáng váng, bước chân loạng choạng lùi về phía sau.
Trong lòng nàng một mảnh kinh nghi bất định, cố gắng áp chế trong lòng sợ hãi,
ánh mắt lo lắng ngước nhìn lên trên.
-Phanh~
Ngay tức khắc, một vệt ánh sáng loé lên từ trong mây mờ lao xuống với tốc độ
chóng mặt.
Một tiếng nổ vang lên khiến đất đá cũng bay tứ tung.
Thân ảnh người này nhanh chóng hiện ra. Là một lão giả gầy tong gầy teo, khuôn
mặt lão ta âm trầm như muốn chảy mủ, ánh mắt đục ngầu hướng về Hàn Thi Âm cắn
răng nghiến lợi nói:
-Là ngươi quấy rối Thi nô của ta lột xác?
Hàn Thi Âm lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt loạn chuyển, giọng nói có phần e
dè truyền ra:
-Ngươi là ai? Thi nô gì ?
-Ngươi hỏi ta là ai? Tốt cho một cái sâu kiến Kim Đan, ngay cả Thi nô của Thi Quỷ Lão Nhân ngươi cũng dám động đến?
Lão già nghe xong biểu hiện tức giận, lão ta chẳng cho Hàn Thi Âm cơ hội nói
thêm một lời nào liền ra tay, sóng linh lực từ người lão phát tác chấn bay Hàn
Thi Âm ra một khoảng làm nàng nôn thêm một ngụm máu tươi, cùng lúc áp lực cũng
tức khắc từ người lão phát tác đè ép xuống. Hàn Thi Âm không chịu nổi áp lực
liền nằm phủ phục trên mặt đất.
Lão giả từng bước đi tới, không phải đi tới Hàn Thi Âm mà đi tới thân ảnh đang
đứng một bên khác, không còn nghi ngờ gì nữa ,Thi nô trong miệng lão chính là
thân ảnh này.
Theo lão ta thấy, Hàn Thi Âm cũng chỉ là một Kim Đan cỏn con, hoàn toàn không
có tính uy hiếp cùng giá trị, không thể cùng Thi nô quý giá của mình so sánh
được.
Luyện thi, đoạt xá, thải bổ chính là tam đại Ma tu nổi tiếng của giới tu chân.
Mỗi cái đều độc ác tàn nhẫn, trong khi Cực Lạc Cung ma sĩ tu luyện trên dưới
đều là thải bổ công pháp thì Ma Thiên Môn cùng Huyết Đao Bang lại không có
ràng buộc gì đối với đệ tử dưới trướng.
Tuy nhiên hai môn phái này lại có điểm khác nhau đó chính là về thái độ nhận
thức. Ma Thiên Môn theo đuổi một chữ Ma, chính là làm việc bất kể cái gì quy
tắc, mọi việc thuận theo ý niệm của bản thân. Đúng hay sai không phải do người
khác lên tiếng mà là do chính mình phán quyết. Còn Huyết Đao Bang thì lại khác
hoàn toàn, trên dưới bang phái không khác gì một lũ "ô hợp".
Lũ ô hợp này chính là tập hợp của nhiều thành phần nguy hiểm do gây thù chuốc
oán với nhiều thế lực khác nhau. Có thể nói ngoại trừ những người sử dụng thải
bổ công pháp bị nghi ngờ là nội gián thì Huyết Đao Bang đa phần ma sĩ tu luyện
công pháp hệ đoạt xá cùng luyện thi.
Hàn Thi Âm không ngu, vừa nghe hai từ Thi Nô nàng liền biết lão già này thuộc
phe phái nào.
Nàng vạn phần không nghĩ tới ở dưới âm lôi nguồn lại có một Thi Nô đang ẩn
náu. Càng không nghĩ tới chính là việc phụ cận Ma Thiên Môn lại có một "Địa
Ma" lẫn trốn như vậy.
Phải biết khoảng cách của Huyết Đao Bang cùng Ma Thiên Môn trên dưới 3000 vặn
dặm, dù cho ngày đêm không nghỉ bay tới nơi này cũng phải mất 42 năm, chưa nói
đến việc phải băng qua Lĩnh Hoà sơn mạch nguy hiểm trùng trùng.
Bằng cách nào lão ta có thể xuất hiện ở đây mà không ai có thể phát giác ra?
Quan trọng hơn hết là lão già này từ đâu biết được ở đây có một sơn cốc chứa
đựng âm lôi chi lực?
Không đợi Hàn Thi Âm tường tận vấn đề, Thi Quỷ lão nhâm đã có hành động:
-Đáng chết !!!
Lão ta đột ngột gầm lên một tiếng. Sau đó bàn tay lão đưa ra, không khí dường
như bị áp súc lại, Hàn Thi Âm hô hấp ngay lập tức trở nên khó khăn, không biết
Thi Nô của lão có chuyện gì xảy ra mà lão ta lại giận dữ như vậy.
-Ách~
Bàn tay lão hơi siết lại, Hàn Thi Âm liền rên lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt
trở nên tái mét. Thân người nàng lơ lửng trên không trung. Lao già cắn răng
gằn từng chữ nói:
-Nói !!! Rốt cuộc ngươi đã làm gì Thi Nô của ta? Tại sao nó lại ẩn chứa cảm xúc ba động !!
Hàn Thi Âm dĩ nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, càng bất đắc dĩ hơn là
lão già này một bên siết chặt cổ nàng một bên lại kêu nàng nói, thử hỏi làm
sao có thể nói được trong tình trạng này.
Có thể là do dưới cơn nóng giận, cho nên Thi Quỷ lão nhân cũng không nhận ra
điều này, Hàn Thi Âm không lên tiếng lão lại càng tức điên lên nữa.
-Ngươi không nói thì để ta luyện ngươi thành thi nô, để xem ngươi còn cứng miệng tới khi nào!
Vừa dứt lời linh lực từ thể nội lão ta phát ra, nó hoá thành một đầu lâu màu
đen trông rất dữ tợn hướng về Hàn Thi Âm.
-Rít rít~
Miệng đầu lâu hư ảnh há to phát ra âm thanh chói tái tựa như muốn nuốt chửng
hồn phách của nàng một dạng.
Hàn Thi Âm cố gắng vùng vẫy thân người nhưng lại chẳng có tác dụng gì, cơ thể
nàng đã bị phong bế. Không thể cử động dù chỉ một li.
Là người mang trên người thể chất đặc biệt, cho nên việc Nguyên Anh thoát ly
ra khỏi cơ thể không khác gì hành động tự sát, nếu không thì Hàn Thi Âm cũng
sẽ không phí sức tìm kiếm cách thức chữa trị Thiên Sinh Âm Thể khắp nơi, mà là
tu luyện công pháp hệ đoạt xá sau đó tiến hành đoạt xá một người nào đó là
xong.
Tuy nhiên, giả sử Hàn Thi Âm đang là tu vi Nguyên Anh, nàng có thể bỏ lại thân
xác này trong thời gian ngắn để sử dụng Nguyên Anh trở về báo cáo tình huống
cầu trợ giúp trong trường hớp là nếu có thể thoát. Thế nhưng vấn đề Hàn Thi Âm
cũng chỉ là Kim Đan, đây là còn không nói đến việc tu vi của nàng đã bị phong
bế và phải chịu thảm cảnh tương tự như cơ thể, không thể "động".
Có thể nói Hàn Thi Âm lúc này chả làm được điều gì ngoài việc chờ đợi cái chết
ập đến.
Đôi mắt nàng mở thật to nhìn đầu lâu lao đến.
Thật sâu trong thâm tâm nàng sinh ra vô tận oán hận.
Vì cái gì từ lúc sinh ra cho tới hiện tại nàng luôn phải gánh chịu dằn vặt đau
khổ?
Cuộc sống bôn ba tìm kiếm trong vô vọng "phương thuốc" đã cướp đi hầu hết tuổi
thanh xuân của nàng, thời gian đau khổ tưởng chừng sẽ kết thúc khi cuối cùng
nàng cũng tu luyện thành công Ngũ Hành Âm Lôi Quyết không còn lo lắng đến việc
chịu dằn vặt mỗi khi Thiên Sinh Âm Thể bạo phát, vậy mà chưa vui mừng được bao
lâu thì sắp sửa trở thành thi nô của người khác.
Hàn Thi Âm nhắm mắt, hai bên khoé mắt chảy dài hai hàng lệ, trong lòng oán hận
cũng theo đó tan biến không còn. Nực cười, nàng hận ai? Hận cái gì? Hận trời
bất công sao?
Đến giờ phút này nàng thật sự đã mất niềm tin vào cuộc sống, nàng đã quá mệt
mỏi và không còn lưu luyến gì nữa.
-Hửm, không đúng.
Nhưng lúc này, đột nhiên lão giả vung tay, đầu lâu còn cách nàng một khoảng
chưa đầy 1m liền tan biến. Lão ta có phần nghi hoặc thốt lên một câu tối
nghĩa.
Thân hình lão cũng nhanh chóng lướt lên tiến lại gần Hàn Thi Âm. Ánh mắt lão
chuyển dời từ trên xuống dưới quan sát Hàn Thi Âm, và rồi, lão ta cất tiếng
cười to:
-Hahaha, không nghĩ tới lại là Thiên Sinh Âm Thể, lão phu đã cảm thấy không đúng, vì sao một nơi âm lôi tàn phát thế này lại có người can đảm đến đây được cơ chứ? lần này xem như không lỗ. Bắt ngươi đổi lại Địa cấp thi nô, không, Thiên cấp thi nô cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước hết...lão phu nếm phải thử xem mùi vị Thiên Sinh Âm Thể trong truyền thuyết là thế nào trước đã.... hahaha...
Lão ta vừa cười vừa cách không điểm vào người Hàn Thi Âm. Thủ pháp gọn lẹ
nhanh chóng. Sau khi hoàn thành lão già này liền một chưởng vung ra, ngay tức
khắc y phục trên người Hàn Thi Âm liền bị chấn nát văng ra tứ phía, cơ thể
nàng cũng bị lão khống chế nằm ngửa bất động trên mặt đất.
Thi Quỷ lão nhân không chờ đợi được nhanh chóng tự thân chấn náy y phục lộ ra
cơ thể xấu xí của mình.
Có thể nói cơ thể của Hàn Thi Âm cũng không khác là mấy so với Thi quỷ lão
nhân, tuy nhiên thứ trọng yếu mà lão ta nhắm đến đó chính là Thiên Sinh Âm Thể
chứ không phải là nhan sắc gì cả.
Thi Quỷ lão nhân một bên hứng khởi chuẩn bị tiến vào bên trong thì đột nhiên
phía dưới Âm lôi trì - theo cách gọi chính xác của nó liền truyền đến tiếng
oanh minh.
-Oanh Oanh Oanh~
Ngay lập tức bộ phận xấu xí kia của lão liền kinh hồn táng đảm teo nhỏ lại làm
thế đưa vào bị lệch hướng không lọt vào được.
-Rắc rắc rắc ...
Cùng lúc, mặt nước âm lôi trì đột nhiên phát ra âm thanh như bức gương bị vỡ
và rồi Rầm một tiếng âm lôi tung toé phát tác ra khắp mọi nơi.
-Há? Ngay cả bà lão ngươi cũng có hứng thú hay sao?
Lúc này, âm thanh Trần Tinh truyền tới, giọng điệu trào phúng rõ ràng.
-Ầm~
Thi Quỷ lão nhân còn chưa định thần liền cảm giác ngực đau xót nôn ra một ngụm
máu tươi, thân thể thì bị đánh văng ra xa đụng vào vách đá tạo thành âm vang
trầm đục.
*Hết chương