Người đăng: raply105@
Ở bên trong độ khoảng 30s không hề nghe động tĩnh gì, Tiếu Thiên Minh trong
lòng có chút đứng ngồi không yên, y liếc nhìn sang Hàn Thi Âm đang ngồi bình
thản bên chiếc bàn, biểu hiện bình thản của nàng lại làm hắn lòng nóng như lửa
đốt.
Tiếu Thiên Minh thân là hộ vệ cận thân, y được "dạy" để có trách nhiệm đảm bảo
an toàn cho chủ nhân của mình dù có phải hy sinh tính mệnh.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là bản thân y bị tẩy não, chính vì thế Tiếu
Thiên Minh mới lựa chọn tin tưởng Trần Tinh.
-Tiểu thư, để thuộc hạ đi ra ngoài xem xét tình huống một chút...
Thời gian chưa đầu 1 phút Tiếu Thiên Minh liền đã không chịu nổi bầu không khí
im lặng này. Y chấp tay hướng Hàn Thi Âm lên tiếng rồi cũng đi ra ngoài.
Hàn Thi Âm cũng ghé mắt nhìn sang, nàng thật ra cũng không phải vô cảm trước
mọi việc, thật sự mà nói thì tâm tính nàng sau khi nghe những lời của Trần
Tinh cũng đã có chuyển biến tích cực hơn đôi chút.
Chỉ là nàng vẫn chưa tìm ra được mục đích sống của mình là gì, cho nên vẫn tỏ
vẻ bình thản trước mọi việc diễn ra, bình thản chứ không phải là vô cảm.
-Ngươi....!!
Chưa đi được mấy bước, mới vừa mở cửa boong thuyền Tiếu Thiên Minh liền chỉ
tay về phía Trần Tinh không nói nên lời.
-Có chuyện gì xảy ra? Những tên kia đâu?
Tiếu Thiên Minh vội vàng bước ra ra bên ngoài, ánh mắt nhìn xung quanh tìm
kiếm thân ảnh của những người khác.
Chỉ là y làm sao có thể thấy được những người đó khi tất cả đều đã bị Trần
Tinh sử dụng Cửu Âm Hàn Thi Trảo huỷ thi diệt tích, hoàn toàn không để lại
chút manh mối nào.
Trần Tinh lưng tựa ghế, ánh mắt cũng mở ra, có một số thứ hắn cũng không kịp
tiếp thu, hắn chỉ giữ lại những kiến thức cơ bản, còn những thứ còn lại hắn
điều loại bỏ đi.
-Bọn người đó sao? Bọn chúng đã "rời khỏi nơi này" rồi.
Trần Tinh hướng về Tiếu Thiên Minh bình thản đạo.
Tiếu Thiên Minh nghe xong lập tức ánh mắt co rụt lại có chút khiếp sợ nhìn
Trần Tinh.
Trần Tinh không nói "huỵch tẹt" nhưng Tiếu Thiên Minh không ngu ngốc mà không
nhận ra được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Lúc này Tiếu Thiên Minh lại càng xem trọng Trần Tinh hơn không dám có điều gì
bất kính.
Khi Trần Tinh chiến đấu cùng Thái Huyền Tử thì bản thân y cũng đang ẩn nấp tìm
cơ hội giải cứu cho tiểu thư của mình thoát khỏi Thái Hư Tử, nào đâu có để ý
đến việc Thái Huyền Tử bị Trần Tinh đánh bạo đầu?
Nếu không thì việc diệt sát 21 tên Tán Tiên trở xuống đối với một kẻ đánh bạo
đầu Địa Tiên không có việc gì khó lý giải.
Chỉ là thời gian có hơi nhanh một chút và mọi việc diễn ra quá tĩnh lặng làm
cho Tiếu Thiên Minh không biết phải hình dung sự khủng bố của Trần Tinh thế
nào.
-Đừng nhìn ta với ánh mắt đó, mau chóng điều khiển chiếc thuyền trở về môn phái trước đi.
Trần Tinh xuất ra một cây dù che mát rồi nhắm mắt lại, dáng vẻ của hắn trở nên
lười biếng trong mắt Tiếu Thiên Minh, Tiếu Thiên Minh không còn gì để nói, y
nhanh chóng điều khiển Phi hành thuyền rời khỏi nơi này. Bảo vệ an toàn của
Hàn Thi Âm vẫn quan trọng nhất.
Trần Tinh cứ như thế nhắm mắt dự tính tiếp thu mớ kiến thức còn lại sau khi đã
loại bỏ những thứ không cần thiết.
Chỉ là lúc này thanh âm khàn khàn của Hàn Thi Âm phá vỡ dự định của hắn:
-Tay ngươi?...cánh tay của ngươi?
Trần Tinh có chút bất đắc dĩ dừng lại động tác, hắn mở đôi mắt ra sau đó liếc
nhìn Hàn Thi Âm với vẻ mặt bất ngờ nhìn mình, hắn nói:
-Có cần phải bất ngờ như thế sao? Chỉ là một loại phép thuật tái sinh thôi.
Phép thuật tái sinh dĩ nhiên tồn tại, giống như Thái Huyền Tử vậy, có điều
phải đánh đổi một số thứ, không thể giống như Trần Tinh hiện tại, bộ dáng sinh
long hoạt hổ, hoàn toàn không giống như đánh đổi tu vi.
Hàn Thi Âm dĩ nhiên biết Trần Tinh đang che giấu việc gì đó, chỉ là nàng cũng
không xoáy sâu vấn đề này.
-Có phải là ngươi muốn gia nhập Ma Thiên Môn?
Hàn Thi Âm bất ngờ hỏi một câu như vậy, Trần Tinh gật đầu không giấu diếm:
-Đúng, ta tạm thời không có nơi nào để đi.
Hàn Thi Âm ánh mắt hơi chuyển, trong lòng nàng đang suy tính thứ gì không ai
biết:
-Vậy sau này ngươi sẽ thành hộ vệ của ta!
Trần Tinh liếc nhìn về phía thân ảnh Tiếu Thiên Minh, hắn hỏi:
-Vậy còn y?
-Nếu là ngươi thì sẽ tuyển chọn một tên hộ vệ thực lực mạnh hơn hay yếu hơn người còn lại?
Hàn Thi Âm không trả lời mà hỏi ngược hắn một câu như vậy. Trần Tinh thuận
miệng đáp:
-Ta sẽ chọn người có thể tin tưởng được.
Hàn Thi Âm gật đầu:
-Quả nhiên ngươi rất thông mình, đúng vậy, lúc nãy hắn bảo ngươi đưa ta rời đi nhưng ngươi lại không làm vậy. Bỏ qua vấn đề thực lực của ngươi không đề cập đến, nếu như ngươi đánh chủ ý lên Thiên Sinh Âm Thể của ta có lẽ đó là thời cơ không còn gì tốt hơn. Ắt hẳn Tiếu Thiên Minh đã nói chuyện của ta cho ngươi biết đúng chứ? Dù vậy ngươi vẫn không làm thế, điều này chứng tỏ đối với Thiên Sinh Âm Thể của ta ngươi không có hứng thú, hoặc có thể nói là ngươi có thể tin tưởng được.
-Bộp bộp~
Trần Tinh vỗ tay, hắn tiếp lời:
-Ngươi nói rất hợp lý, tuy nhiên ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, ta làm việc luôn vì lợi ích của bản thân, nếu như công việc nguy hiểm đến tính mạng ta sẽ không ngu ngốc hy sinh bản thân để bảo vệ ngươi. Lựa chọn một người có thể tin tưởng được đồng nghĩa với việc tính mạng của ngươi cũng sẽ phụ thuộc vào người đó.
Hàn Thi Âm nghe vậy càng nhìn Trần Tinh thuận mắt hơn, nàng ra vẻ không sao cả
nói:
-Có khác nhau sao? Ta cũng không còn sống được bao lâu. Ta cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi...
Dứt lời Hàn Thi Âm cũng xoay người, Trần Tinh cũng không nói gì thêm, hộ vệ
thì hộ vệ, tạm thời cứ như vậy sau đó tìm hiểu tình thế rồi tính tiếp.
Trần Tinh đã quyết định xây dựng một thế lực cho riêng mình, nền móng đầu tiên
có lẽ là từ Ma Thiên Môn này...
...
-Tiểu thư, chúng ta đã trở về...
Tiếu Thiên Minh đứng bên ngoài boong thuyền nhẹ giọng nói. Lúc này Hàn Thi Âm
thân ảnh cũng từ bên trong đi ra, nàng đứng sóng vai cùng Trần Tinh nhìn quang
cảnh phía trước.
Một cánh cổng đá cực lớn cao hàng trăm trượng, hai bên chính là bức tượng quỷ
thần nguy nga tráng lệ.
Từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy được một đoàn người đang đi đến, dẫn đầu là
một trung niên phụ nhân.
Tu vi bà ta Trần Tinh không nhìn ra sâu cạn, thế nhưng có thể đã là cửu kiếp
tán tiên giống như kẻ chặn đường đã bị Trần Tinh giết chết. Hắn không sử dụng
Điều Tra Nhãn Thuật nên không có gì khó lý giải, không phải lúc nào cũng phải
sử dụng ưu thế đó, cảm giác vẫn rất quan trọng.
-Tiểu thư, người đã trở về, môn chủ rất nhớ người.
Bà ta lên tiếng chào hỏi, thái độ rất ân cần đối với Hàn Thi Âm, từ giọng điệu
bà ta, Trần Tinh có thể nghe ra được bà ta thật sự là quan tâm tới Hàn Thi Âm.
-Mai bà, cha con hiện tại đang ở đâu?
Hàn Thi Âm gật đầu rồi hướng ánh mắt vào bên trong sau cổng chào dò hỏi.
-Môn chủ hiện tại đang cùng một số trưởng lão bàn việc, người biết hôm nay tiểu thư trở về nên căn dặn lão đến để đón tiểu thư.
-Mai bà, bà trở về sắp xếp trước đi, con muốn đi đến gặp cha con một lát.
-Được rồi, tiểu thư cứ tự nhiên, lão cũng xin cáo từ trước.
Người gọi Mai bà này cũng không dây dưa gì thêm, bà ta dường như rất trung
thành hoặc có thể nói là từ biểu lộ của bà ta cùng với những hành động mà Tiếu
Thiên Minh đã làm nói lên Ma Thiên Môn dường như rất biết đào tạo thuộc hạ.
Tiếu Thiên Minh hoàn toàn không có dấu hiệu bị thi triển thuật phép, để 1 "tu
sĩ" cam lòng chết vì chủ nhân của mình thì còn khó hơn lên trời.
Bước chân vào con đường tu tiên, mỗi một người tu sĩ liền sẽ có cơ hội phi
thăng Tiên Giới, thử hỏi ai lại ngu ngốc hy sinh bản thân vì người khác? Không
phải đều nói Tiên lộ vô tình sao?
-Ngươi trước hết sắp xếp cho hắn một thân phận ngoại môn đệ tử cùng những thứ cần thiết trước.
Hàn Thi Âm nói với Tiếu Thiên Minh, sau đó nàng cũng đi trước một bước.p
-Trần Tinh đạo hữu, xin mời theo ta.
Tiếu Thiên Minh cười nói với Trần Tinh, xem ra ngay khi đưa Hàn Thi Âm trở về
an toàn thì Trần Tinh cũng đã thở phào nhẹ nhõm.
Từ trong thái độ đó Trần Tinh có thể nhìn ra không phải y sợ bị trách phạt mà
là vì chủ nhân của mình đã an toàn.
Điều này cộng thêm những việc hắn đã phân tích trước đó, Trần Tinh lại càng
cảm thấy hiếu kỳ với cách đào tạo và dùng người của Ma thiên Môn.
Đừng quên Trần Tinh đã quyết tâm đào tạo một thế lực riêng, ai biết được sau
này hắn có đắc tội với thế lực nào khác hay không. Một mình sẽ rất nhỏ yếu,
vết xe đổ của "tiền nhân" chính là một bài học kinh nghiệm để hắn làm gương mà
khắc phục.
*Hết chương