Người đăng: raply105@
Trần Tinh hướng mắt nhìn lên đại thủ che trời đang đánh xuống, bàn tay chưa
tới cơ thể hắn đã bị áp lực khoá chặt không thể di chuyển.
Khi cảm nhận được tử vong cận kề, đầu óc hắn bỗng nhiên trở nên thanh tỉnh đến
lạ lùng.
Ban đầu trong lòng còn hơi gợn sóng vì sợ hãi cái chết, thế nhưng chỉ trong
tích tắc cảm giác sợ hãi đó lại hoàn toàn tan biến không còn.
Chẳng hiểu sau khi nhìn đại thủ ấn này đang hạ xuống kết hợp với cảm ngộ lúc
trước khi chứng kiến Thái Hư Tử một chiêu tương tự như vậy, Trần Tinh bỗng
nhiên có cảm ngộ, những âm thanh tối nghĩa tựa như hồi chung vang trong đầu
hắn.
Dựa trên cơ sở Lục Mạch Thần Kiếm, Trần Tinh điều chỉnh linh lực chảy khắp các
huyệt vị, áp dụng lộ tuyến vận hành theo lý luận dịch kinh số học hình thành
một pháp thuật hoàn toàn mới.
-Rắc~
Âm thanh tưởng tượng vang lên tựa như mê võng bị phá.
Bàn tay hắn bỗng chốc trở nên đen kịt sáng loáng tựa như kim loại được đánh
bóng kỹ càng, tay phải của hắn đã bị Âm lôi đốt thành tro bụi và đang trong
quá trình chữa trị tái sinh lại. Thời gian dự kiến cần phải vài ngày, cho nên
hiện tại Trần Tinh chỉ còn lại tay trái là có thể sử dụng.
Ngón trỏ của hắn đột nhiên sáng lên một cách kỳ lạ và được bao phủ bởi một màu
đỏ tươi.
-Trích Tinh Chỉ!!!
Trần Tinh hét lớn một tiếng rồi chỉ thẳng vào bàn tay to đùng kia.
Hắn dồn hết 9 phần linh lực còn lại của cơ thể rồi thông qua ngón tay bộc phát
một lần. Một chỉ này còn được gia trì bởi sức mạnh thể chất của hắn.
Chỉ lực biến thành lưu tinh phá không mà đi, ngay cả ánh mắt của hắn cũng
không thể nhìn được quỹ tích của nó.
Chỉ là lúc này Trần Tinh cũng không chứng kiến được cảnh tượng sắp diễn ra,
bởi vì bên cạnh hắn bỗng nhiên hư không vặn vẹo, một tờ phù lục màu vàng không
biết từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh hắn, giữa tờ phù lục này đột nhiên thò ra
một bàn tay, bàn tay này túm chặt bả vai Trần Tinh.
Trần Tinh còn chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bàn tay này kéo
vào trong hư không biến mất không thấy.
Có thể là tinh thần của hắn tập trung toàn bộ vào một chỉ vừa rồi nên cũng
không để ý mà làm ra đề phòng.
Sau khi bàn tay kéo Trần Tinh vào trong thì tờ phù lục cũng bốc cháy và biến
thành tro bụi, đúng lúc Già La Hám Thiên Thủ của Thái Huyền Tử cũng rơi xuống.
-Oanh oanh oanh~
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tiếng oanh minh như sấm rền vang, áp lực thổi bay
tất cả, rừng rậm, sông ngòi, đồi núi đều bị bảo phủ bởi đại thủ ấn trên trong.
Thiết nghĩ cảnh tượng này không ai có thể chứng kiến được, bởi vì nếu có nhìn
thấy thì người này cũng nhanh chóng bị biến thành người chết.
Tất cả đều đã bị san bằng thành bình địa, Thái Huyền Tử khuôn mặt vẫn tràn đầy
tức giận, một phút sơ suất bản thân bị Trần Tinh đánh nát nhục thể làm lão tổn
hao tu vi hồi phục.
Trần Tinh chết đi cũng chưa chắc làm lão cảm thấy tốt hơn, hắn chỉ là Kim Đan,
đặt trong đám người thì không ai nhận ra, chẳng có gì phải đắc ý ở đây.
Chỉ là lúc này, trong khi Già La Hám Thiên Thủ của lão đang đánh xuống thì một
điểm sáng loé lên xuyên thủng bàn tay tạo thành lỗ nhỏ trên đó.
Thái Huyền Tử cũng giống như Trần Tinh, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì vệt
sáng đó đã lướt qua đỉnh đầu mình làm tóc của lão cũng như bị cạo một lõm.
Tuy nhiêm Thái Huyền Tử không có thời gian quan tâm đến ngoại hình, bởi vì lúc
này Thái Huyền Tử trong lòng mồ hôi lạnh ứa ra, mắt trợn thật to, gương mặt
cũng trở nên sợ hãi đến tột độ.
Chỉ cần Trích Tinh Chỉ của Trần Tinh dời xuống nửa li thì xem như Thái Huyền
Tử chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Vấn đề ở đây chính là việc không phải Thái Huyền Tử không có đề phòng, mà cơ
bản là chiêu này của Trần Tinh đã vượt xa tốc độ phản ứng của lão.
-Chíu chíu~
Phía sau lưng Thái Huyền Tử bỗng nhiên loé sáng, ông ta xoay người nhìn theo
thì lại càng không biết phải nói thế nào. Khuôn mặt kinh nghi của lão cũng đã
nói lên tất cả.
Bởi vì dựa theo lão suy đoán, phía ngoài hư không có thể một "ngôi sao" đã bị
chiêu này của Trần Tinh phá huỷ. Nếu là một Địa Tiên cấp bậc, lão sẽ không có
gì bất ngờ, thế nhưng....
-Sư phụ, con không hiểu vì sao người phải bảo con làm như vậy, haizz
Thái Huyền Tử ổn định lại tinh thần, ông ta lắc đầu thì thào sau đó cũng cưỡi
mây bay đi.
Mọi chuyện Thái Huyền Tử cũng không muốn dấn vào quá sâu nữa, ông ta hiện tại
chỉ muốn nhanh chóng gia nhập Tiên Môn.
....
-Đây là nơi nào???
Nhìn bốn bề không có một chút ánh sáng, Trần Tinh cơ thể đề phòng miệng thì
thào.
Sự việc tuy có phần bất ngờ nhưng hắn vẫn còn nhớ được tình huống diễn ra khi
nãy.
Hiện tại hắn chỉ có hơi suy yếu, không thể sử dụng linh lực được nữa nhưng về
cơ bản Trần Tinh có thể vận dụng thể lực, hắn còn rất nhiều lá bài tẩy chưa dử
dụng đến.
Căn bản Trần Tinh hoàn toàn không sợ hoặc có lẽ là hắn không cảm thấy được
nguy hiểm gì.
-Cám ơn đạo hữu đã ra tay tương trợ.
Một giọng nói vang lên, hư không bắt đầu vặn vẹo, ánh sáng bất thình lình ập
đến, cơ thể Trần Tinh đột nhiên bị sức mạnh vô hình cuốn đi ra khỏi vùng tăm
tối này.
Trần Tinh ổn định lại thân hình, trước mắt hắn đang đứng 2 người.
2 người này không ai khác chính là Tiếu Thiên Minh cùng "tiểu thư" của y.
Thì ra lúc Trần Tinh chiến đấu cùng Thái Huyền Tử thì y cũng đã thừa cơ hội
cứu thoát nha đầu này, còn về Lăng Vũ có lẽ đã sớm rời đi cùng những người
khác khi Trần Tinh cùng Thái Huyền Tử bắt đầu chạm trán.
Trần Tinh hướng ánh mắt về phía 2 người, chủ yếu là nhìn về phía Tiếu Thiên
Minh, càng nhìn Trần Tinh càng cảm thấy người thích hợp làm thuộc hạ của hắn
không ai khác chính là y.
Ánh mắt ẩn chứa vị đạo không rõ làm Tiếu Thiên Minh da gà nổi lên, khuôn mặt
cũng có chút mất tự nhiên.
-Nhìn cái gì mà nhìn!
Vị tiểu thư có chút khó chịu lên tiếng, nhiệm vụ thất bại đồng nghĩa với việc
"bệnh tình" của nàng không thể chữa khỏi.
Tâm trạng có chút khó chịu là việc đương nhiên, nàng cứ nghĩ mọi việc đều sẽ
suôn sẻ thuận lợi, không nghĩ tới một nhân vật đã "chết" hơn 1000 năm lại đúng
lúc xuất hiện khi bản thân nàng cưỡm Thiên Vẫn Thần Đao.
Giờ thì tốt rồi, Thiên Vẫn Thần Đao chẳng những không đạt được, ngay cả Thiên
Vẫn Thần Kiếm cũng không có. Hơn nữa còn tổn hao tờ Phá Không phù do cha ban
tặng.
Lỗ! Quá lỗ vốn!
-Đạo hữu đừng trách, tiểu thư nhà chúng ta chỉ là có hơi khó chịu, thật ra tiểu thư tính tình rất tốt.
Tiếu Thiên Minh lên tiếng giải thích, Trần Tinh đưa tay thủ thế ngăn cản, hắn
không muốn dây dưa chủ đề này quá lâu.
Bởi vì hiện tại Trần Tinh cũng không phải dễ chịu như vẻ bề ngoài.
Âm lôi quấn thân không phải là việc nhỏ, cần phải mau chóng tìm một chỗ an
toàn tiến hành luyện hoá nó trước khi cơ thể xảy ra bất thường.
-Trước hết ngươi có thể đưa ta đến một nơi nào an toàn có thể tịnh dưỡng một thời gian có được không?
-Há, là ta thất trách, đạo hữu không ngại thì theo ta rời đi nơi này, ở đây linh khí ít ỏi không thích hợp để chữa trị thương thế.
Tiếu Thiên Minh thấy Trần Tinh bộ dáng có chút xấu hổ, Trần Tinh gật đầu không
phản bác, hắn chỉ cần nhanh chóng điều tức khôi phục linh lực cũng như cánh
tay, còn ở đâu thì không quan trọng.
Mục tiêu đã hoàn thành Trần Tinh không quá dây dưa về chuyện đi đâu về đâu,
hắn đã quá quen thuộc với cảnh sống nay đây mai đó.
Tiếu Thiên Minh không nói thêm điều gì, y nhanh chóng xuất ra một chiếc
thuyền, chiếc thuyền vừa lòng ban tay nhìn như một món đồ chơi trẻ em, y nâng
lên rồi ném nhẹ lên không trung, chiếc thuyền tức tốc biến lớn và lơ lửng trên
đó.
Tiếu Thiên Minh hướng về phía Trần Tinh ra hiệu mời, sau đó y cùng tiểu thư
của mình cũng phi thân đứng trên đó.
Trần Tinh trong lòng cảm thán không thôi, thế giới này đã không còn nhìn nhận
bằng "khoa học" để hình dung nữa, ngay cả chiếc thuyền dùng để đi trên mặt
nước giờ cũng có thể trở thành pháp bảo, còn cái gì có thể không trở thành
pháp bảo được nữa?
Hắn không để tâm nhiều và cũng nhún người vừa vặn đứng trên đó.
-Hiện tại chúng ta trên đường trở về Bắc Hải Đại Lục, thời gian dự kiến cũng phải mất 7 ngày, đạo hữu tạm thời cứ tịnh dưỡng thương thế trên này, khi nào đến ta sẽ cho đạo hữu biết.
Nhìn thấy khuôn mặt cùng bộ dáng Trần Tinh hiện tại cần nghỉ ngơi, Tiếu Thiên
Minh cũng ngay lập tức lên tiếng, xem ra cách đối nhân xử thế của y cũng rất
khéo léo.
Trần Tinh gật đầu không hỏi thêm điều gì, hắn tiến vào trong boong thuyền rồi
điều tức ổn định lại cơ thể.
Chỉ là khi hắn đi thì xung quanh cơ thể vị "tiểu thư" này cũng bắt đầu vặn vẹo
biến ảo, vóc dáng khuôn mặt của nàng cũng thay đổi theo.
Tiếu Thiên Minh nhìn tiểu thư của mình không nói lời nào, bên trong ánh mắt
của hắn có thể nhìn ra được chính là sự thương tiếc cùng cảm thông.
*Hết chương