Thái Hư Tử Âm Mưu?


Người đăng: raply105@

Trần Tinh không hiểu nhiều về Huyết Mạch Linh Thể, cho nên hắn nhanh chóng
hướng mắt lên trên chăm chú quan sát Tiếu Thiên Minh.

Trần Tinh không sử dụng Điều Tra Nhãn Thuật để dò xét y, thứ nhất chính là,
cho dù có sử dụng thì ắt hẳn cũng sẽ không có kết quả, bởi vì đồng thuật của
hắn quá kém, thứ 2 là việc lúc đầu khi hắn sử dụng Điều Tra Nhãn Thuật, Tiếu
Thiên Minh đã có cảm ứng và liếc sang nhìn hắn.

Điều này chứng tỏ, khi hắn dử dụng nó, người đó liền sẽ sinh ra cảm ứng.

Nếu như hiện tại hắn sử dụng thêm một lần nữa, ắt hẳn người này sẽ hoài nghi
đến mình.

Hắn không có lý do gì hành động một cách dại dột như vậy. Cho dù cơ bản Trần
Tinh không sợ y, nhưng mà hắn vẫn không ngu ngốc tự rước phiền phức vào thân.

Phía trên khán đài, Tiếu Thiên Minh thân hình hiện ra không chút tổn hại, bao
phủ y chính là hư ảnh một con Hắc Hùng có phần trong suốt nhưng lại có thể
nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nó to chỉ khoảng vài trượng nhưng các lại tỏ ra uy nghiêm đáng sợ, nhất là hai
mắt của nó, đặc biệt hung tàn và khát máu, trên trán Hắc Hùng còn ẩn ẩn như có
như không một ấn ký, ấn kỳ này rất mờ nhạt nên Trần Tinh không thấy rõ hình
dạng của nó.

-Gràoooo~

-Ongggg~

Con Hắc Hùng ngửa mặt lên trời gào thét, tựa như khinh thường trời cao một
dạng, tiếng thét tạo thành âm ba làm nổ tung cả bầu trời.

Một tầng bạch vân bị nó xuyên thủng, lộ ra khoảng không trong xanh đường kính
chừng mấy mười mấy vạn trượng.

Mọi người hoảng hốt, riêng thanh niên kia thì mặt mày tái mét, khuôn mặt sợ
hãi lùi về phía sau.

Chỉ bằng một tiếng hống liền có thể tạo ra uy lực kinh thiên động địa như vậy.

Nếu là một Tán Tiên tu vi một kích toàn lực cũng chỉ có thể tạo ra uy lực
tương tự như thế mà thôi.

Điều này chứng tỏ, Huyết Mạch Linh Thể thật sự có sự khủng bố riêng của nó.

Vấn đề là có điều không hợp lý cho lắm, bởi vì một Hợp Thể không thể nào có
thể tuỳ tiện thu phát Huyết Mạch Linh Thể như vậy được.

Còn về nguyên nhân, chỉ có thể đề cập lúc sau.

-Đến điểm là dừng? Hắc hắc...

Tiếu Thiên Minh mở miệng đạo, tiếng cười của y cũng nhanh chóng chuyển sang nụ
cười của sự giết chóc.

Huyết Mạch Linh Thể thu vào cơ thể, hư ảnh Đại Địa Hắc Hùng cũng biến mất,
Tiếu Thiên Minh bàn tay cũng xuất hiện một thanh đao, thanh đao này cũng rất
khác so với khi nãy.

Bề ngoài nó trông sắc bén vô cùng, trên thân đao còn được trạm khắc một con
Hắc Hùng, xem ra là bản mệnh pháp bảo của y.

-Hậu Thiên Linh Bảo! Lần này lại là Hậu Thiên Linh Bảo, tại sao trên người hắn lại có nhiều bảo bối như vậy?

Một ông lão biết hàng ngay lập tức chỉ vào thanh đao la lớn, ông lão này cũng
không phải tu vi quá cao, chỉ là Nguyên Anh mà thôi, có thể là do sở thích sưu
tầm bảo vật nhiều nơi, cho nên ông ta mới vừa nhìn liền nhận ra.

Còn về tâm tính lẫn tu vi, người này cũng không đáng nhắc tới cho lắm.

Âm thanh ông lão rất lớn, cho nên rất nhiều người đều nghe được lời này, Lục
Tông Đạo Điển được tổ chức, người giành chiến thắng chung cuộc cũng chỉ được
ban thưởng một món Hậu Thiên Linh Bảo cùng một gốc linh thảo, có thể nói nếu
so với việc này thì người thắng cuộc cũng chỉ nhiều hơn bảo vật trong tay Tiếu
Thiên Minh đúng một gốc Phục Linh Thảo.

Ánh mắt mọi người hướng về phía tông chủ Huyết Đao Tông, tựa như muốn hỏi liệu
có phải ông ta vừa phát hiện bí cảnh nào đó hay không?

Chỉ có như vậy mới có thể lý giải được vì sao Tiếu Thiên Minh lại mang đến
nhiều bất ngờ như thế.

Những tiếng ồn ào chỉ diễn ra được mấy giây ngắn ngủi, bởi vì lúc này tâm trí
của bọn họ cũng bị kéo theo động tác của Tiếu Thiên Minh.

Y tay cầm thanh đao chỉ thẳng thương khung, ngay lập lức thanh đao bùng lên
ngọn lửa đỏ tươi, nó nhanh chóng mở rộng phạm vi, ánh sáng xung quanh dường
như cũng tỏ ra lép vế và bị lấn ép về độ sáng so với ngọn lửa này, nương theo
đó chính là việc không khí xung quanh cũng bị đốt cháy đến vặn vẹo, nhiệt độ
lan toả làm cho mọi người quan chiến cũng không tự chủ được mồ hôi lăn dài
trên mặt.

Riêng về phần thanh niên kia, trong mắt y giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy
duy nhất một ngọn lửa đang cháy ngày càng lớn, đến khi giọng nói hữu lực vang
lên bên tai, y mới hồi phục lại tinh thần.

-Ngươi có thể chết...

Đôi mắt của trợn to hết mức có thể, bên trong ánh mắt của y phảng chiếu một
vệt sáng loé lên, kèm theo đó chính là một đoá hoa hình ngọn lửa đang nở rộ.

-Tịnh Thế Luân Hồi Trảm!

Dứt lời, mọi thứ phảng phất như trở nên đỏ rực khi mà tầm mắt mọi người đều bị
bao phủ bởi một màu đỏ đồng nhất

-Oanh oanh oanh~

Khán đài lắc lư, mắt đất rung động, biển lửa hừng hực đốt cháy cả một vùng
trời, nó bốc cao đến hơn trăm trượng có hơn, nhiệt lượng toả ra đủ sức nóng
chảy bất cứ vật gì.

Thanh niên này không kịp phát ra tiếng hét thảm hay những lời trăn trối trước
khi chết thì đã bị ngọn lửa nuốt chửng đến tro cốt cũng không còn.

Nguyên Anh của y dĩ nhiên không thể tránh thoát khỏi số phận bị thiêu thành
tro bụi, hồn phi phách tán!

Cùng lúc đó:

-Ọc~

Phía dưới khán đài, Vương trưởng lão, người chủ trì cũng là người sử dụng pháp
bảo bản mệnh của mình tạo thành khán đài ói ra một ngụm máu.

Khuôn mặt ông ta cũng trở nên trắng bệch, nếu không phải có người đỡ lấy, tin
chắc vị Vương trưởng lão này cũng đã gục ngã.

Những người phía dưới chứng kiến cảnh tượng này đều hít một hơi thật sâu,
miệng không dám đưa ra bình phẩm.

Tất cả đều đã quá rõ ràng, lực lượng này đã siêu việt Hợp Thể Kỳ có thể đạt
được, nếu không có gì bất ngờ, mọi người cũng đã nhận định Tiếu Thiên Minh
chính là ứng cử viên số 1 cho ngôi vị quán quân.

Một số người tinh mắt hơn liền nhận ra cốt lõi vấn đề, đó là việc thanh đao
của hắn có thể trong thời gian ngắn tiến hành bộc phát ra lực lượng kinh khủng
dựa trên linh lực mà người sử dụng tích góp vào trong đó, nếu y không sử dụng
thanh đao này, trong chiến đấu, có thể những người khác còn có cơ hội giành
chiến thắng.

Nhưng đáng tiếc, sẽ có người nào ngu tự chịu thiệt sao?

Ngọn lửa bập bùng cháy mãi không tàn, không còn cách nào khác. Một vị trưởng
lão của Thiên Kiếm Tông cũng đứng ra, ông ta từ trong người lấy ra một bầu
nước da dê, sau đó vung tay ném bầu nước da dê đó lên không trung rồi hai tay
ông ta vẽ vẽ, miệng lẩm bẩm cái gì đó.

Nước từ trong miệng túi nước bắt đầu "phun trào" dập tắt biển lửa.

Túi nước da dê nhìn có vẻ chỉ uống một hơi liền cạn sạch, không nghĩ tới từ
trong đó lại chứa đựng nước khổng lồ như vậy.

Những người đứng xem cũng cảm thấy bất ngờ trước sự việc. Không phải bất ngờ
vì trong lúc dập lửa, mà là sau khi lửa bị dập tắt.

Khán đài, chính xác hơn là vị trí thanh niên kia bị đốt tan thành tro bụi đã
bị nấu chảy lỏm xuống một đoạn, xung quanh vị trí đó cũng uốn lượn chập chờn.

Pháp bảo bản mệnh của vị Vương trưởng lão xem ra cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Bản thân ông ta thì bị trọng thương tổn hao nguyên khí.

Trần Tinh tự hỏi, liệu đây có phải là Tiếu Thiên Minh cố tình làm như vậy nhằm
làm giảm chiến lực của Thiên Kiếm Tông hay không?

Vị Vương trưởng lão kia tu vi ít gì cũng đã đạt đến nhất kiếp Tán Tiên. Chiến
lực của ông ta cũng không thể khinh thường, chỉ là hiện tại bộ dáng của Vương
trưởng lão cũng không đáng để tâm lắm.

Trần Tinh đối với Tiếu Thiên Minh cũng sinh ra hứng thú, nếu quả thật là y
đang cố tình, đồng nghĩa với việc người này không phải hạng người "cơ bắp".

-Các vị, Vương trưởng lão hiện tại đã bị trọng thương không thể tiếp tục chủ trì Lục Tông Đạo Điển lần này, do đó, những trận chiến tiếp theo sẽ do Bao mỗ làm người thay thế.

Ông lão còn lại lên tiếng tuyên bố, dù sao cũng không thể vì chuyện này mà
hoãn đi những cuộc chiến khác.

Dĩ nhiên cũng không có ai phản đối chuyện này, bọn họ còn muốn xem những trận
chiến đặc sắc khác, ai lại đi quan tâm đến chuyện một ông lão bị trọng thương?

Khán đài cũng đã bị Vương trưởng lão thu hồi, cho nên hiện tại không có "nơi"
để diễn ra trận đấu được nữa.

Điều này nằm ngoài dự tính của mọi người nên cũng không ai biết phải làm sao.

Hợp Thể Kỳ tu vi nếu đánh nhau trực tiếp trên quảng trường nhất định sẽ tạo ra
phá hoại nhất định, bằng chứng là việc vừa rồi, còn nếu đánh nhau trên không
trung quá xa, mọi người không thể quan sát được.

Đừng quên, mục đích Lục Tông Đạo Điển chính là trao đổi học hỏi cùng lựa chọn
ra đệ tử thiên kiêu dẫn dắt đệ tử Lục Đại Tông Phái đối đầu cùng Ma Thiên Môn.

Lý do đơn giản chính là cả hai bên, các vị Tán Tiên đều không muốn tham gia
vào trận chiến này, nguyên do không cần phải nói.

Có ai lại muốn chiến đấu trong khi bản thân chỉ cách con đường trường sinh vài
bước?

Không tới dạng bất đắc dĩ, Tán Tiên chỉ núp phía sau chỉ đạo đệ tử.

Đây là việc phản ánh chân thật nhất mặt tối của việc phân cấp về vai vế và
thực lực.

Đứng ở vị trí thấp, ngươi chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của người khác!

Không có lực lượng, ngươi chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh đó mà không thể làm
trái!

Bởi vì, nếu như ngươi không làm theo mệnh lệnh hoặc làm trái mệnh lệnh, ngươi
sẽ bị đưa vào tầm nhắm và có thể chết bất cứ lúc nào không thể biết trước...

Đây chính là những vấn đề mà Trần Tinh thừa biết, hắn cũng không muốn suy nghĩ
quá nhiều tạo áp lực cho bản thân thêm nữa.

Quảng trường vẫn đang nghị luận sôi nổi để tìm ra cách giải quyết cho vấn đề
không có địa điểm thi đấu.

Trong lúc mọi người không biết phải làm sao, một trung niên mỹ phụ đứng ra lên
tiếng:

-Hay là để ta sử dụng pháp bảo của mình làm lôi đài vậy.

Bà ta dứt lời thì cũng giơ tay lên, từ trong ống tay áo bà ta bay ra một bông
hoa, bông hoa này nhìn như không có gì đặc biệt, chỉ là nó nhanh chóng biến
lớn rồi tựa như cắm rễ trên nền đá quảng trường.

Các cánh hoa cũng xoè ra, tạo thành một lôi đài, mặc dù nó không bằng phẳng
cho lắm nhưng cũng tạm chấp nhận được vì có thể bảo vệ được quảng trường.

Có nhiều người nghĩ rằng, tại sao phải tốn thời gian để bảo vệ nơi này làm gì?

Đây là câu hỏi đang quanh quẩn trong đầu bọn họ, chỉ là vấn đề này là do Tiếu
Thiên Hầu đề ra.

Không ai biết vì sao phải làm như vậy, có thể sau lưng còn ẩn chưa một bí mật
khác, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là ông ta không muốn tổ chức Lục Tông Đạo
Điển những lần sau ở một địa điểm khác.

Thế nhưng mà, theo Trần Tinh thấy, có lẽ sau lần này thì Lục Tông Đạo Điển
thiết nghĩ cũng không còn cần thiết nữa.

Bởi vì hắn quan sát được, Thái Hư Tử dường như đã có hành động.

*Hết chương.


Nghịch Thần Ký - Chương #199