Người đăng: raply105@
Trần Tinh trở lại vị trí, không ai chúc mừng hắn, bởi vì vẫn chưa có người lên
tiếng.
Bạch Dạ giơ ngón cái hướng lên trên, Hắc Dạ thì giơ ngón cái hướng dưới. Hai
huynh đệ một khen một chê, điểm chung của bọn họ chính là không thể không thán
phục Trần Tinh được.
-E hèm, các vị, ta nghĩ chúng ta không nên nhắc đến vấn đề vừa rồi nữa, hiện tại trước mắt vẫn là tiến hành trận thi đấu thứ 2, các vị đạo hữu thấy thế nào?
Người chủ trì khuôn mặt có chút gượng gạo, nhưng ông ta không thể không lên
tiếng phá vỡ bầu không khí này, bởi vì đó là trách nhiệm của ông ta.
-Vương đạo hữu nói chí lý, ta cảm thấy nên nhanh chóng bắt đầu trận thứ 2 mới là vương đạo.
-Đúng, ta cũng không phản đối, chuyện vừa rồi không nên nhắc đến nữa.
-Điều này là dĩ nhiên, Vương đạo hữu cứ tiếp tục.
..
Cả quảng trường nhanh chóng trở nên sôi nổi trở lại, bọn họ xem như cũng không
thể không chấp nhận việc Trần Tinh là người giành chiến thắng được.
-Sư đệ a, huynh đây bắt đầu cảm thấy bản thân khâm phục đệ rồi.
Bạch Dạ lên tiếng, Trần Tinh trực tiếp không để ý đến.
Hắn qua loa vài câu sau đó cũng quăng ánh mắt hướng về khán đài.
Ngoài mục đích chính là Phục Linh Thảo ra, Trần Tinh tham gia Lục Tông Đạo
Điển này cũng có mục đích phụ. Đó là kiến thức một chút phong cách chiến đấu
của những tu sĩ tu tiên.
Trận vừa rồi của hắn cũng chỉ là do tên kia có phần khinh địch, nên y chưa
thật sự xuất ra toàn bộ thực lực của mình.
-Xin mời 2 vị giữ thăm số 2 nhanh chóng đi lên.
Người chủ trì thanh âm một lần nữa vang lên, ông ta nói xong cũng nhảy xuống
phía dưới nhường lại khán đài cho 2 người còn lại.
Lúc này, từ trong đám người, hai thân ảnh đồng loạt bay lên đứng đối diện với
nhau.
Điều làm Trần Tinh cảm thấy bất ngờ chính là, một trong hai người vậy mà hắn
"quen".
Cũng không phải quen biết gì mà là đã gặp qua, là vị đại hán tu vi Tán Tiên
kia!!
Trần Tinh chú mục vào thân ảnh của y, một người với tu vi Tán Tiên lại ẩn giấu
thực lực tham gia Lục Tông Đạo Điển này dĩ nhiên có mục đích.
Chỉ là hắn không hiểu, vì sao bản thân mình có thể nhìn ra được trong khi
những người khác không biết được điều đó?
Để khẳng định suy đoán của mình là đúng, Trần Tinh trong lòng mặc niệm:
-Điều Tra Nhãn Thuật!
Lúc này, thông tin sơ bộ của vị đại hán này cũng hiển hiện trước mắt hắn:
Tiếu Thiên Minh
Tu vi: Tam kiếp Tán Tiên
Thân phận: Ma Thiên Môn cận thân hộ vệ
Pháp thuật: Liễm Tức Thuật, Không biết.
Pháp bảo: Hộ Tâm Kính
Thần Thông: Không
-Ma Thiên Môn?
Trần Tinh trong lòng thì thào, hắn đoán không sai, người này đến đây là có mục
đích, chỉ là mục đích là gì hắn không quan tâm, miễn sao không phải là Phục
Linh Thảo Trần Tinh liền xem như không biết.
Ngay lúc hắn sử dụng Điều Tra Nhãn Thuật thì vị đại hán này cũng nhíu mày
hướng ánh mắt về phía Trần Tinh tỏ vẻ nghi hoặc.
Trong lòng y đạo:
-Kỳ lạ, tại sao ta lại có cảm giác như bị tên kia nhìn thấu hết thảy bí mật?
Lắc lắc đầu, Tiếu Thiên Minh không nghĩ nhiều nữa, có thể đây chỉ là ảo giác,
một Kim Đan làm sao có thể nhìn thấu mình được?
-Đạo hữu, chúng ta chỉ là luận bàn, đến điểm là dừng được chứ?
Người thanh niên bên người đang trôi nổi một thanh kiếm hướng về phía Tiếu
Thiên Minh đề nghị.
Khuôn mặt của người này cũng có phần e dè, dĩ nhiên là phải như vậy.
Người tu tiên đa số đều là một bộ tiên phong đạo cốt, nam thanh nữ tú, nào đâu
lại có người giống như Tiếu Thiên Minh?
Chiều cao của Trần Tinh cũng đã xem như hạc giữa bầy gà, vậy mà so với Tiếu
Thiên Minh lại giống như một chú lùn cùng gã khổng lồ vậy.
So về hình thể cũng "ẻo lả" hơn rất nhiều.
-Đạo hữu nói phải, chúng ta cũng đến điểm là dừng liền được.
Tiếu Thiên Minh gật đầu không phản bác.
Lúc này, người chủ trì cũng lên tiếng tuyên bố trận thứ 2 bắt đầu.
Vừa dứt lời, thanh niên nọ liền thi triển thế công, hai tay y mở ra, thanh
kiếm kia ong lên một tiếng sau đó hoá thành cự kiếm to chừng 20 thước có hơn.
-Xuất!
Người này hét lớn một tiếng, thanh kiếm cự kiếm liền hoá thành lưu quang màu
vàng chiếu thẳng về phía Tiếu Thiên Minh.
Tiếu Thiên Minh trong lòng cười nhạt, đối với tam kiếp Tán Tiên như y thì
chiêu này không khác gì trò trẻ con, chỉ là đóng kịch phải đóng cho giống một
chút, nếu không liền sẽ bị người khác nghi ngờ.
Tiếu Thiên Minh thi triển pháp thuật của mình, hai y loé lên, trên bàn tay y
liền xuất hiện một huyết sắc trường đao.
Thanh đao này cũng nhanh chóng hấp thu linh lực của Tiếu Thiên Minh rồi biến
lớn.
-Dĩ Tắc Sơn Hà!
Tiếu Thiên Minh ngoài miệng giả vờ hét lớn, thanh đao phân ra thành 9 9 81
chuôi đao khác nhau rồi đón đỡ lấy thanh cự kiếm kia.
-Đinh Đinh Đinh~
Tiếng đao kiếm va chạm thanh thuý vang lên, do số lượng gấp gần cả trăm lần
thanh cự kiếm, cho nên chỉ trong chốc lát thanh kiếm kia cũng bị những thanh
đao của Tiếu Thiên Minh đánh văng ra đằng xa, thanh niên nhân biểu hiện có
phần bối rối, nhưng chỉ trong vài giây, y liền lấy lại bình tĩnh vốn có.
Y phi thân lên không trung né tránh các thanh đao đang lao tới, hai tay y chấp
lại giơ cao quá đầu, bàn tay bao phủ bởi ánh sáng màu vàng, ánh sáng này kéo
dài ra trông giống như một thanh kiếm.
Xung quanh thanh hoàng sắc linh lực chi kiếm này còn phát ra lôi điện, ẩn ẩn
có thể nghe được tiếng rè rè lách tách vang lên tựa như ổ điện bị chập mạch
vậy.
-Lôi Đình Tam Tuyệt Trảm!
Từ trong miệng người này có thể nghe được tên của chiêu thức.
-Rẹt rẹt rẹt~
Hào quang càng phát sáng, y trảm liền 3 trảm về phía Tiếu Thiên Minh.
Tiếng oanh minh nổ vang, từ trong hư không xuất hiện 3 đường kiếm mang lấy ba
góc độ cùng lúc chém tới Tiếu Thiên Minh, tạo hình của nó là một tam giác cân.
Chiếu theo tình thế này, Tiếu Thiên Minh dù có né tránh như thế nào đi nữa
cũng sẽ bị trúng chiêu. Thế nhưng đây chỉ là dựa theo suy nghĩ của người quan
chiến mà thôi.
Còn trên thực tế thì lại hoàn toàn khác.
-Trò trẻ con...
Tiếu Thiên Minh cười nhạt, tốc độ của y thừa sức để né tránh chiêu thức đó,
tuy nhiên hà cớ gì Tiếu Thiên Minh lại tránh?
Tay phải y loé lên, trên tay y xuất hiện một tấm khiên nhỏ, tấm khiên này
nhanh chóng biến lớn tầm khoảng lớn hơn bàn tay của y một chút mà thôi.
Chủ yếu là tấm khiên này phát ra quang hoàn màu cam sẫm hình thành một hộ thân
kính đỡ lấy 3 đường kiếm khí kia.
-Choeng choeng choeng~
3 thanh âm cùng lúc vang lên,
ngay lúc này, khoé miệng thanh niên kia treo lên nụ cười nhạt.
-Tru!
Y lớn tiếng quát lên, bầu trời tựa như cộng mình theo tiếng quát này.
-Rầm rầm rầm~
3 đạo sấm liên tiếp hoá thành giao long trùng kích lên người Tiếu Thiên Minh.
-Cờ-rắc~ Ầm Ầm~
Tấm khiên lập tức vỡ vụn, sấm sét càng quét tất cả, tiếng nổ rung trời vang
lên, thân ảnh của Tiếu Thiên Minh cũng bị Giao Long Sấm nuốt chửng.
Khói bụi bốc lên che phủ tầm nhìn của mọi người.
-Chiêu thức thật lợi hại, không nghĩ tới Thiên Kiếm Tông lại đào tạo ra một đệ tử kiệt xuất như vậy.
Một vị trưởng lão không biết môn phái nào lên tiếng tấm tắc ngợi khen.
-Đúng là như thế, xem ra tên đệ tử Huyết Đao Tông kia cũng lành ít dữ nhiều rồi.
Một người khác thì lại tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu. Mặc dù thi đấu không có quy
định không được giết chết đối phương.
Nhưng vì để bảo toàn số lượng thiên tài để chống đối lại Ma Thiên Môn nên
thông thường thì tu sĩ rất ít hạ sát chiêu.
Vừa rồi hai người này cũng đã có nói, đến điểm là dừng, không nghĩ tới thanh
niên nhân này lại xảo trá hạ độc thủ như vậy.
Chỉ là kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, vấn đề này cũng không có ai đứng ra
lên tiếng chỉ trích y. Phần lớn là bởi vì y là người của Thiên Kiếm Tông!
Thanh niên kia từ trên không trung hạ xuống đứng cách một khoảng. Nụ cười treo
trên miệng của y vẫn không tắt:
-Haha, đây mới chính là uy lực thật sự của Lôi Đình Tam Tuyệt Trảm, bị nó khắc ấn thì chỉ có chạy đằng trời. Ngươi chỉ có thể trách bản thân mình không may gặp phải ta mà thôi.
Người này tự tin chắc thắng, cho nên cũng không ngại mở miệng xỉ vả Tiếu Thiên
Minh để tăng uy danh của mình.
Trần Tinh nhìn biểu hiện của thanh niên nhân thì lắc đầu không thôi, tâm tính
như vậy cũng được xưng là thiên kiêu?
Hèn gì cả 6 đại tông môn hơn cả chục vạn tu sĩ cũng đấu không lại một Ma Thiên
Môn.
Hiện tại ngay cả Tông chủ Huyết Đao Tông cũng đã bị người khác khống chế, xem
ra sau lần Lục Tông Đạo Điển này có thể 6 tông phái này cũng sẽ xoá tên.
Điều Trần Tinh nghĩ đến hoàn toàn là có cơ sở, ở bên phía Huyết Đao Tông mọi
người đều tỏ ra không lo lắng gì, chỉ là việc Trần Tinh cảm thấy hiếu kỳ là cô
gái vừa rồi ngăn cản hắn hiện tại đã không thấy?
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
-Phải đi điều tra một thoáng, lỡ như chủ ý của bọn họ là Phục Linh Thảo thì nguy...
Trần Tinh nghĩ tới đây cũng nhanh chóng tìm cớ rời đi. Hắn là người đầu tiên
bước vào vòng trong, sau trận này vẫn còn 10 trận nữa. Thời gian vẫn còn
nhiều.
-Sư huynh, đệ đột nhiên cảm thấy bụng không được thoải mái cho lắm, huynh có biết chỗ nào giải quyết được không, đệ sợ không quen đường đi lạc vào nhầm nơi đặt phần thưởng thì phiền phức nữa?
Trần Tinh khuôn mặt nhăn nhó, 2 chân khép lại uốn éo, thấy tình cảnh éo le này
của Trần Tinh, Bạch Dạ cũng bất đắc dĩ nghó nghiêng, người làm sư huynh như y
cũng rất quan tâm chúng sư đệ của mình.
-Sư đệ, đệ cứ yên tâm đi, phần thưởng được Tiêu Thiên Hầu tiền bối cất giữ, cho nên đệ không cần lo lắng vấn đề đó, vả lại nơi này chỉ là một nơi dùng để luyện tập của Thiên Kiếm Tông mà thôi, không có chỗ nào cấm kỵ cả.
Trần Tinh nghe xong liền trong lòng thở phào, nếu là như vậy thiết nghĩ mục
đích của Ma Thiên Môn không phải là Phục Linh Thảo, hắn cũng đa tạ một tiếng
sau đó giả vờ chạy sang một bên khác quan sát trận chiến.
Đã không còn lo lắng thì ở lại xem biểu diễn cũng được.
Lúc này, phía trên khán đài rộng lớn, khi khói bụi qua đi, thân ảnh Tiếu Thiên
Minh mới hiện ra trước mắt mọi người.
Chỉ là, sau khi nhìn thấy bộ dáng của y, một mảnh kinh hô đồng loạt vang lên:
-Huyết Mạch Linh Thể! Không nghĩ tới lại là huyết mạch linh thể!
-Đại Địa Hắc Hùng? Huyết Đao Môn tìm đâu ra một đệ tử như thế này?
-Xem ra kẻ chiến thắng không ai khác là y rồi!
....
Âm thanh nối liền không dứt, Trần Tinh phía dưới cũng trầm tư suy nghĩ.
Thông qua kiến thức đạt được từ Tần Chính, hắn có thể đại khái hiểu được cái
gì gọi là Huyết Mạch Linh Thể.
Chỉ là kiến thức của y đối với cụm từ này cũng cũng rất mơ hồ, cho nên việc
này hắn cũng không dám đưa ra nhiều ý kiến.
Trần Tinh không đặt nặng vấn đề này, mục đích của hắn vẫn chỉ có 1.
Đó là Phục Linh Thảo, không khác!
*Hết chương