Cấm Địa


Người đăng: raply105@

Trần Tinh cùng Lăng Vũ trên đường trở về cũng đã thỏa thuận từ trước, cả hai
người thật ra cũng không tồn tại tình cảm gì với nhau.

Điều này là hiển nhiên bởi vì trên cơ bản 2 người đều có mục đích riêng.

Trờ về phòng đã được chuẩn bị sẵn, Trần Tinh cùng Lăng Vũ mỗi người một góc
không ai làm phiền ai tiến hành đả tọa tu luyện.

Sau 1 canh giờ, không hiểu sao cơ thể Trần Tinh bốc lên một luồn hỏa diễm
không tên, cả người hắn nóng ran, cảm giác bức rứt và khó chịu khiến hắn không
thể tiếp tục trạng thái minh tưởng được nữa.

Hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là một ngụm hương khí phả vào mặt, khuôn
mặt ướt át, ánh mắt to tròn long lanh của Lăng Vũ ngay sát trước mặt hắn.

-Ta..ta cảm thấy rất khó chịu..

Trần Tinh không phải kẻ ngu, hắn ngay lập tức biết được 2 người bị người tính
kế.

Nếu như là lúc trước, khi đối mặt với trường hợp này, ắt có lẽ hắn sẽ không
kiềm chế lại được dục vọng của bản thân mà tiến hành cùng nàng song tu.

Chỉ là trải qua năm tháng “cô độc và dằn vặt” Trần Tinh hiện tại tâm tính cũng
đã trở nên kiên định hơn khi đứng trước nữ nhân.

Dù nàng có đẹp đến đâu, đã không tồn tại tình cảm thì hắn cũng không có lý do
gì lợi dụng lúc người gặp khó?

Quan trọng hơn hết chính là việc hắn còn nợ nàng những 2 ân tình, mặc dù có
thể xem nó không phải đáng kể lắm, nhưng Trần Tinh vẫn không muốn thiếu nợ
người nào, đặc biệt là nữ nhân, bởi vì hắn đã thiếu nợ quá nhiều nữ nhân và
chưa hoàn trả được.

Nói đến xuân dược, Trần Tinh rất có duyên với nó khi công pháp chính hắn tu
luyện là một công pháp song tu, người nữ nhân đầu tiên hắn quan hệ cũng thông
qua xuân dược. Nói chung xuân dược là thứ Trần Tinh vừa yêu vừa hận.

-Cô vẫn còn tỉnh táo chứ? Cô có nghe ta nói gì không?

Bản thân hắn cũng đang rất kiềm chế dược lực phát tác, dĩ nhiên người hạ “độc”
không chỉ hạ riêng Lăng Vũ không, mà còn có hắn trong đó.

Chỉ là do quá quen thuộc với loại độc này nên cơ thể Trần Tinh có kháng tính
cao hơn Lăng Vũ mà thôi.

Lăng Vũ giờ phút này nào đâu còn tỉnh táo, nhất là khi trải qua những năm
tháng dài cô độc, nó cứ như là một kíp nổ làm nàng đánh mất lý trí, đánh mất
bản tính một dạng.

-Ta muốn…

Lăng Vũ bỗng chốc như hóa “điên”, nàng thốt lên một câu không đầu không đuôi
rồi lao lên ra sức ôm lấy Trần Tinh.

Cơ bản Lăng Vũ chưa trải qua sự đời cho nên chỉ biết ôm chặt lấy hắn rồi vặn
vẹo cơ thể của mình, y phục của mình nàng cũng tự tay xé rách một mảng lớn, lộ
ra tuyết trắng da thịt.

Trần Tinh cũng nhanh chóng nghĩ cách, xuân dược bản chất không phải độc tố nên
không có giải dược, nó chỉ xem như là một loại dược liệu kích thích ham muốn
của cơ thể đối với dục vọng mà thôi.

Nhưng điểm quan trọng là Lăng Vũ không phải phàm nhân, nếu sử dụng cách thông
thường đánh ngất xỉu nàng có hay không làm nàng bị dục vọng thiêu đốt ảnh
hưởng căn cơ hoặc chết đi?

Ngay lúc này, âm thành thở dài của Huyết Long Thần Vương vang lên:

-Nhóc con, ta tự hỏi đã dạy cho ngươi rất nhiều việc, dạy cho ngươi những cách xử lý khi đối mặt với nghịch cảnh, dạy cho người những kinh nghiệm khi gặp tình huống éo le, nhưng lại bỏ quên dạy cho ngươi điều cơ bản nhất của Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh…

Âm thanh như hồi chung cảnh tỉnh Trần Tinh, hắn nhanh chóng mặc niệm:

-Dâm long, ý của ngươi là Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh có thể giúp được nàng ấy?

Huyết Long Thần Vương gật đầu trả lời:

-Không sai, công pháp này chính là khắc tinh của xuân dược, bởi vì về cơ bản nó chính là tổ tông của xuân dược.

Trần Tinh nghe xong cũng im lặng không phản bác, nhớ lần trước hắn sử dụng
Long phượng chi khí để đưa vào người Tiểu Long Nữ ngăn cản nàng tỉnh táo phá
hủy quá trình trị liệu, hiện tại hắn có thể lợi dụng chân khí đó một lần nữa
để giúp Lăng Vũ tỉnh táo.

Không cần Huyết Long chỉ cách thế nào, Trần Tinh đã có thể tự hành động, ngộ
tính của hắn hiện tại cũng rất cao, những vấn đề nhỏ nhặt này không đáng nhắc
tới.

Trần Tinh đưa long phượng chi khí vào cơ thể Lăng Vũ, do có tính kích phát dục
vọng mạng hơn, nên long phượng chi khí đã đồng hóa luôn loại xuân dược mà Lăng
Vũ trúng, việc còn lại chính là Trần Tinh nhanh chóng rút trở lại long phượng
chi khí đó ra thôi.

Ngay khi hắn vận dụng Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh thì bản thân xuân dược
trong cơ thể hắn cũng đã được hóa giải.

Lúc này, Lăng Vũ cũng từ trong mê man tỉnh táo lại, đập vào mắt nàng chính là
khuôn mặt tuấn lãng của Trần Tinh đang chăm chú nhìn mình, vấn đề là nửa người
trên của nàng cũng đã không mảnh vải che thân, các mảnh vải vụn vương vãi khắp
nơi, 2 bánh thịt trắng tuyết căng mọng cũng đã lộ rõ trước mắt hắn.

Lăng Vũ khuôn mặt hồng hà, tay trái nàng nhanh chóng chắn ngang che đi 2 hạt
đậu hồng căng cứng kia, nhưng vẫn không thể che hết và để lộ ra đoàn thịt
trắng mịn vì cơ bản là nó quá to, tay còn lại thì tặng cho Trần Tinh một cú
tát.

-Ba~

Âm thanh giòn vang to rõ vang lên bên trong hỉ phòng.

Trần Tinh không né không tránh, đây không phải vì hắn tránh không kịp hay là
động tác của Lăng Vũ quá nhanh, mà là hắn không muốn tránh.

Gương mặt không hề cảm thấy đau đớn nhưng vẫn nổi lên dấu ấn bàn tay thấy rõ 5
ngón, ánh mắt hắn trong suốt không tạp chất chiếu thẳng Lăng Vũ rồi bình thản
nói:

-Hiện tại ta chỉ còn nợ cô 1 ân tình.

Dứt lời, Trần Tinh cởi ra lớp ngoài y phục của mình rồi đặt nó xuống trước mặt
Lăng Vũ, sau đó hắn tự giác chuyển sang một bên khác tiếp tục tu luyện.

Hành động này cũng làm cho Lăng Vũ sựng lại thân hình, nàng cũng từ trong kinh
hoảng hồi phục lại tỉnh táo và nhớ lại mọi chuyện.

Dù đã hiểu ra được vấn đề, nhưng người thiệt thòi vẫn là nàng, cho nên Lăng Vũ
cũng không xin lỗi Trần Tinh mà ở một bên khác đề phòng hắn.

Trần Tinh cũng không muốn truy cứu việc này, bởi vì hắn đã biết người ra tay
là ai, hắn cũng đã đoán ra được mục đích của ông ta.

Điều này không đáng kể, tâm trí của hắn hiện tại đều dồn về phía Lục Tông Đạo
Điển kia.

Một đêm “hỷ sự” cứ như vậy trôi qua.

Sáng ngày tiếp theo, Thái Hư Tử chiếu theo thường lệ cho người gọi Trần Tinh
cùng Lăng Vũ tiến hành ban thưởng cùng với Hắc Dạ và Bạch Dạ.

Phần thưởng cho bọn họ dĩ nhiên chính là 3 ngày được tu luyện bên trong cấm
địa.

Về vấn đề này, Trần Tinh thông qua ký ức của Tần Chính cũng biết được.

Cấm địa thật chất là nơi mà linh mạch được trận pháp bảo vệ, còn về phần linh
mạch chính là nguồn gốc của linh dịch. Linh dịch thì bị bào mòn theo thời gian
chuyển hóa thành linh khí.

Quá trình bào mòn diễn ra rất lâu, cho nên một linh mạch nhỏ cũng có thể duy
trì một Tông môn hàng nghìn năm.

-Được rồi, sắp tới ta sẽ thi pháp mở ra đại trận, 4 người các người nhanh chóng vào trong tu luyện, sau khi đến thời gian quy định, lệnh bài này sẽ sáng lên, các ngươi có nửa khắc thời gian để ra ngoài, nếu không thì….

Cổ Mặc là người được giao nhiệm vụ dẫn 4 người đi vào cấm địa, tuy mù nhưng
rất may là ông ta vẫn có thể dẫn mọi người đến nơi cần đến. Trần Tinh cũng
thán phục về khả năng này của Cổ Mặc.

Sau khi quanh co đi qua rất nhiều trận pháp phòng ngự, Trần Tinh cùng những
người còn lại cũng đứng trước một vách đá lớn dựng thẳng đứng.

Ông ta tay thủ thế làm các động tác kỳ hoặc bắt đầu niệm pháp quyết. Trước mắt
vách đá gợn sóng sau đó cứ như bị một bàn tay vô hình xé toạc ra vậy, một màn
đen kịt trước mắt hắn.

-Các ngươi cầm theo lệnh bài…

Hắc Dạ song Dạ kể cả Lăng Vũ đều nhanh chóng làm theo lời nói của Cổ Mặc, có
thể là bọn họ cũng đã quá quen thuộc nơi này, cho nên gương mặt của bọn họ
cũng tỏ ra rất bình thản mà đi vào trong.

Riêng về Trần Tinh, hắn chậm hơn 3 người 1 nhịp, đơn giản chính là hắn đang
dùng hệ thống để ghi nhớ các động tác vừa rồi của Cổ Mặc.

-Ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không mau vào trong?

Cổ Mặc thái độ lạnh nhạt, Trần Tinh thấy vậy cũng vâng một tiếng sau đó tiến
vào bên trong.

Trận pháp này ngoài có chức năng phòng ngự còn có tác dụng chống bào mòn linh
khí, Trần Tinh cảm thấy rất tốt cho nên học lỏm một chút mà thôi.

Khi cơ thể hắn vào trong thì Cổ Mặc bắt đầu đóng trận pháp lại. Ông ta cũng
xoay người rời đi nơi này.

Bên ngoài cấm địa nhìn vào thì không thấy gì cả, thế nhưng khi vào trong thì
lại sáng tỏ tinh tường, mọi thứ đều hiện ra trước mắt hắn.

Đây giống như là một cái động phủ hơn, trần phía trên là những thạch nhũ nhọn
hoắt hướng xuống mặt đất, không gian trống trải vô cùng, nổi bật nhất chính là
trung tâm động phủ này có một trũng nước nhỏ lượn lờ khói trắng, đường kính
chỉ khoảng 20cm mà thôi, thế nhưng linh khí đậm đặc trong căn phòng này có
được là từ đó tiết ra.

Trần Tinh quan sát thấy 3 người cũng đã tiến tới vị trí bồ đoàn đã được đặt
sẵn để ngồi xuống tu luyện.

Hắn thấy vậy cũng nhanh chóng vào chỗ, thông qua ký ức Tần Chính, hắn biết
được linh dịch chứa đựng nồng độ linh khí rất đậm đặc, một tu sĩ với tu vi
Trúc cơ viên mãn uống nhầm 1 giọt linh dịch thôi cũng đủ no bạo.

Đây là lý do vì sao mà bồ đoàn được đặt cách xa trũng nước đó và ở bốn góc của
động phủ.

Trước khi vào đây, Bạch Dạ cũng đã lên tiếng nhắc nhở hắn chuyện này, Trần
Tinh cũng không dây dưa nữa mà bắt đầu chuẩn bị đột phá Nguyên Anh kỳ.

Hắn có nắm chắc bản thân sau khi ra khỏi nơi này sẽ đạt tới Nguyên Anh, chỉ là
không biết cơ thể hắn xảy ra biến hóa gì mà thôi. Đừng quên hắn luyện ra tới
Thập nhị đan nguyên, cũng không như hắn có 12 nguồn cung cấp linh khí trong
đan điền vậy.

*Hết chương


Nghịch Thần Ký - Chương #192