Người đăng: raply105@
Ý thức Trần Tinh hoá thành ảo ảnh giống như đúc hắn nhưng nhỏ vô cùng, giữa
vùng đan điền hỗn độn chứa đựng toàn linh lực màu trắng sữa, ý thức hắn lơ
lửng trong đó và hoàn toàn không định vị được bất kỳ thứ gì cũng như không
biết phải bắt đầu từ đâu.
Lý luận chỉ là những lời nói suông để củng cố thực tiễn, nếu như hắn tận mắt
chứng kiến cảnh người khác đột phá Kim Đan sẽ không có gì để nói.
Thế nhưng hiện tại hắn phải cố hết sức để tìm ra đầu mối để đột phá.
Lúc này, Trần Tinh cũng tập trung toàn bộ tinh thần vào việc hình thành Kim
đan.
Không như nhưng người khác khi đột phá, hắn luôn suy nghĩ làm thế nào để mạnh
hơn số người còn lại.
Vì sao? Lý do đơn giản chính là nếu cứ như bình thường đột phá khi linh lực
đầy ấp vùng đan điền há chẳng phải quá bình thường?
Như vậy có gì hắn có gì nổi bật hơn người trong khi bản thân cũng chỉ là một
hạt bụi trong muôn vàn hạt bụi khác?
Bình thường ở đây chính là về mọi mặt, hắn không suy nghĩ thiển cận như việc
1+1 nhất định phải bằng 2.
Nếu suy nghĩ đại loại như vậy thì cả đời không thể thoát ra khỏi khuôn khổ bị
người khác định sẵn, phải chấp nhận cả đời tầm thường.
Bởi vì biết đâu đó trong thế giới rộng lớn ngoài kia vẫn còn rất nhiều người
sinh ra đã có lợi thế hơn hắn, chỉ lấy ví dụ đơn giản là vùng đan điền của bọn
họ rộng gấp 10 lần hắn thì sẽ như thế nào?
Chẳng lẽ hắn phải chấp nhận thua kém những người đó hay sao?
Hiện tại không thay đổi, không thử nghiệm thì chờ đợi đến khi nào?
Nghĩ tới đây, Trần Tinh ánh mắt trở nên sắc bén lạ thường, ấn ký trên trán một
lần nữa hiện lên, một cỗ uy nghiêm đứng trên vạn vật từ sâu trong lòng hắn bộc
phát.
Đây không phải pháp thuật, cũng chẳng phải thần thông gì cả.
Mà nó chính là ý chí của hắn! Ý chí làm thay đổi bản thân, thay đổi không
gian, thay đổi thời gian, cải biến thiên địa, hủy diệt thương khung, phá huỷ
pháp tắc!
Bên ngoài Thái Hư Tông, một cỗ kinh thiên uy áp phủ xuống, tất cả mọi người
trên dưới ai nấy đều sắc mặt trắng bệch phun ra ngụm máu.
Những người có tu vi càng cao thì càng chịu uy áp càng lớn, những người có tu
vi thấp thì trực tiếp bị chấn ngất xỉu, không ngoại lệ bất kỳ ai.
Từ Tông chủ Thái Hư Tử cho đến Cổ Mặc đều nằm phủ phục xuống đất không thể
ngẩng đầu dậy.
Trong lòng bọn họ cũng gào thét dữ dội nhưng không thể mở miệng phát ra thanh
âm gì, đây tuyệt đối chính là lực lượng đáng sợ nhất mà bọn họ từng thấy.
Trên bầu trời Thái Hư Tông lúc này cũng xuất hiện vòng xoáy màu đen khổng lồ
trải dài vạn dặm, nó biến địa phận Thái Hư Tông chìm trong bóng tối.
Cảnh tượng huỷ thiên diệt địa làm lòng người chỉ còn sót lại duy nhất một ý
niệm, đó chính là mạng bọn họ đã xong.
Chỉ là ngoài dị tượng này cùng với cảm giác như bị giam cầm thì không hề xảy
ra chuyện gì khác nữa.
Đây cũng là một điều may mắn dành cho bọn họ.
Trần Tinh hoàn toàn không biết những việc đang xảy ra bên ngoài.
Bên trong đan điền của hắn cũng xuất hiện một vòng xoáy y chang như dị tượng
phía trên Thái Hư Tông không khác một chút nào.
Trung tâm vòng xoáy, linh lực màu trắng sữa bị hút vào đó, càng ngày càng
nhiều, tiếp theo sau đó, nó bị một loại lực lượng vô hình áp súc thành khoả
Bạch đan hoàn mỹ vô khuyết, không chút tỳ vết.
Không dừng lại ở đó, linh lực tiếp tục bị áp súc, một khoả bạch đan nữa được
hình thành, cứ như thế, đến khi linh lực trong đan điền hắn cạn kiệt thì 12
khoả bạch đan to tròn như nhau trôi nổi trong trung tâm vòng xoáy.
Lúc này, Trần Tinh hét lớn một tiếng:
-Phá cho ta!!!!
Vòng xoáy nổ tung sau tiếng hét, 12 khoả bạch đan bị thổi bay chia ra 4 phương
8 hướng xếp thành một vòng tròn ứng với từng phương vị.
Điều đáng nói chính là sau khi 12 khoả bạch đan này ổn định vị trí thì chúng
nó cũng thay đổi màu sắc.
Đỏ, trắng, lục, lam, tử, hắc, kim,....
12 khoả ứng với 12 màu, toạ lạc ở 12 vị trí khác nhau như trấn thủ vùng đan
điền của hắn.
Hiện tại, Trần Tinh cũng xem như đã đột phá "Kim đan" thành công, chỉ là quá
trình hơi khác so với những người khác.
12 Khoả Kim đan của hắn nhỏ hơn so với mọi người rất nhiều, nhưng đây cũng
không phải vấn đề cốt lõi.
Bởi vì Trần Tinh cảm nhận được bản thân hắn dường như đã nắm trong tay một lực
lượng nào đó.
Chỉ là hắn hiện tại vẫn chưa biết lực lượng đó là gì.
Lắc đầu, hắn dẹp bỏ những suy nghĩ này sang một bên rồi cũng nở nụ cười nhẹ an
ủi bản thân.
Một chút tự tin, một chút niềm vui nhỏ xem như tiếp thêm động lực cho con
đường chông gai phía trước.
Trần Tinh đi ra phía ngoài tu luyện thất, lúc này tất cả để tử chực chờ ở đầy
đều đã trọng thương ngất xỉu hết cả.
Cảm thấy bất ngờ, Trần Tinh lập tức xem xét các khu còn lại, đâu đâu cũng đều
như vậy, biết có chuyện không hay xảy ra.
Trần Tinh lập tức thừa cơ chạy lại Tàng Bảo lâu để hốt hết tất cả tài nguyên
của Thái Hư Tông.
Linh thảo, linh đan, linh dược quý hiếm đều bị hắn thu gom sạch sẽ và đặt vào
trong Huyết Long giới để tiến hành gieo trồng.
Ngoài ra, Trúc thụ căn cũng bị hắn tiện tay lấy đi.
Nói chung Trần Tinh không hề bỏ sót bất cứ thứ gì ngoài việc ghé qua Tàng Kinh
lâu, bởi vì hắn cảm thấy việc này không cần thiết.
Sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành xong xuôi mọi việc, Trần Tinh bắt
đầu điều chỉnh trạng thái giống như những người khác rồi ẩn vào trong đám
người.
Tới đây, Thái Hư Tông triệt để trở nên nghèo kiết xác.
Mặc dù vậy nhưng vẫn chưa có ai phát hiện ra điều này.
Bởi vì một giọng nói vang vọng trên bầu trời Thái Hư Tông
-Tất cả đệ tử trên dưới Thái Hư Tông trong vòng 1 khắc nhanh chóng tập trung ở quảng trường!
Có người nhận ra giọng nói này chính là của Tông chủ đại nhân nên cũng cố gắng
ôm thương thế mà đi đến đó.
Trần Tinh bộ dáng cũng như vậy, trên đường hắn cũng thuận tiện nghe ngóng xem
việc gì đã xảy ra.
Chỉ là mọi người có vẻ không biết gì, chỉ có tạm thời không truy cứu mà tập
hợp.
Trên đường đi, hắn cũng bắt gặp Bạch Dạ cùng Hắc Dạ, Trần Tinh lại gần lên
tiếng gọi:
-Sư huynh, huynh có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì hay không?
Bạch Dạ thấy Trần Tinh, y cũng lắc đầu cười khổ:
-Ta cũng không biết có chuyện gì xả ra, vừa rồi hình như có vị đại năng nào đó đi ngang qua nơi này. Có thể là tiên nhân chân chân chính chính!
Nghe được việc này, Trần Tinh hiếu kỳ cất tiếng hỏi:
-Tiên nhân? Sư huynh từng gặp qua tiên nhân?
Lần này, Hắc Dạ cũng chen ngang:
-Hừ, đã gọi là tiên nhân thì làm sao có thể dễ dàng như vậy liền gặp mặt.
Bạch Dạ cười khổ, nhìn Trần Tinh:
-Sư đệ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, có thể là tiên nhân cũng chỉ đi ngang qua thôi, trước hết cứ tập trung ở quảng trường trước đã.
Nghe vậy, Trần Tinh cũng không hỏi tiếp nữa, hắn gật gật đầu cùng hai người đi
về phía quảng trường.
Hiện tại cũng đã có rất nhiều người đến đây, ai nấy đều tay ôm ngực bộ dáng
trọng thương, có người ngất xỉu vẫn chưa tỉnh được người khác đỡ lấy.
Nói chung là thảm trạng này chưa từng xảy ra ở Thái Hư Tông, lòng người cũng
bắt đầu trở nên hoang mang, bọn họ cần một câu trả lời.
Chính vì hiểu được điều này, cho nên Thái Hư Tử mới thông báo cho mọi người
tiến hành tập hợp ở đây.
10 phong chủ cũng đã có mặt đầy đủ không thiếu một người, nói chung là cảnh
tượng rất "náo nhiệt". Trần Tinh phía dưới hướng mắt nhìn lên khán đài âm thầm
đánh giá từng người.
*Hết chương.