Người đăng: raply105@
Mộ địa này nằm gần vách núi và được các dãy núi bao vây nên cũng chẳng có
đường vào, bốn phía chỉ là một mảnh đìu hiu, cỏ dại um tùm. Xung quanh chỉ có
một số bộ xương người lộ thiên để biết đây là mộ địa, còn lại không có gì nổi
bật.
Trần Tinh cảm nhận mảnh ngọc bội này càng lúc càng phản ứng mãnh liệt, hắn
đoán chắc nơi này ẩn chứa một bí mật nào đó nên cũng không ngần ngại mà khám
phá nó.
Không có đường đi thì bản thân tự tạo, Trần Tinh nhắm thẳng trung tâm nơi
Trung Tâm nhất mà oanh tạc.
Tiếng rầm rầm vang lên không dứt, mặt đất cũng lõm xuống những cái hố tố, sau
ít phút thì nó sụp xuống lộ ra một đường hầm với những bậc thang để đi xuống.
Có thể thấy rõ ràng được lẫn trong đất đá là rất nhiều mảnh xương cốt đã mục
nát, xem niên đại cũng không ngắn.
Có lẽ nơi đây từng là một nơi ẩn náu của nhóm người nào đó, bị đất lỡ chôn vùi
trong quá khứ.
Trần Tinh ngưng mắt nhìn, phía trước hắn chỉ là một mảnh hắc ám, bậc thang dẫn
đến đâu thì không biết nhưng theo phương hướng của nó chắc là vào trong lòng
núi.
Hắn mang theo đuốc rồi cũng tiến vào bên trong. Mùi khó ngửi cũng từ trong hấc
ra, Đi được một đoạn thì thấy vài bộ xương người đang ôm nhau mà chết.
Phía vên các vách tường có chỗ để đuốc nên Trần Tinh cũng thắp sáng tất cả,
lúc này hắn mới có thể thấy rõ những thứ xung quanh.
Hành lang kéo dài khoảng 50m sẽ thấy một thạch thất, bước vào trong đó thì
Trần Tinh lại chứng kiến một cửa đá lớn, hai bên cánh cửa được đặt hai con sư
tử bằng đá, khác với sư tử bình thường, chúng có cánh bên hông và cái đuôi rắn
cong ở phía sau. Còn lại thì không có đặc điểm gì nổi bật.
-Nơi này là nơi nào?
Trần Tinh nghĩ thầm trong lòng, hắn thật sự không có ấn tượng một chút gì về
nơi này.
Hắn cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần khám phá hết nơi này không phải liền
biết được mọi thứ sao?
Hắn tiến lên phía trước và bước thì thấy trung tâm cửa đó một lỗ khuyết nhỏ,
vừa vặn lỗ khuyết này vừa khít với miếng ngọc.
Hắn không do dự đặt miếng ngọc vào và nhanh chóng lùi về phía sau.
Ánh hào quang loé lên, miếng ngọc cũng hoà lẫn vào cửa đá. Nó trở nên hoàn mỹ
vô khuyết, thống nhất như một khối.
Nhưng rất nhanh truyền đến nhưng rung động nhỏ, sau đó chính là việc cánh cửa
đá tự động tách ra làm hai để lộ một mảnh đen kịt, Trần Tinh có thể cảm nhận
được luồn khí cực kỳ tà ác toả ra khiến linh hồn hắn cũng bị lôi kéo bởi sự
oán hận không cam lòng trong đó.
Bất chợt đôi mắt hắn đỏ lên, có điều Trần Tinh cũng nhanh chóng lấy lại tỉnh
táo.
Biết bên trong chứa đựng không phải thứ tốt lành gì nên Trần Tinh cũng trở nên
do dự.
Nhưng đúng lúc này, hai con sư tử đá đôi mắt bỗng nhiên loé lên rồi ầm một
tiếng bọn chúng vỡ tan ra, chính xác hơn là lớp đá phủ xung quanh chúng nó rơi
ra ngoài để lộ bản thể.
Hai con sư tử này không phải bằng đá mà chúng thật sự là một sinh vật sống.
Chúng nó hướng về Trần Tinh để lộ ra bộ mặt hung ác gầm thét
-Rống~
Tiếng rống đáng sợ mang theo vô tận cuồng nộ, Trần Tinh cũng giật mình khi xảy
ra tình huống này, hắn phản xạ theo bản năng quyền đầu điên cuồng oanh tạc vào
hai con quái vật
Bình thường một đấm của hắn có bao nhiêu uy lực không cần phải nói, thế nhưng
hiện tại đánh vào hai con sư tử cứ như là gió thổi nhẹ vậy, bọn chúng chẳng hề
phát ra tiếng kêu thảm thiết mà còn tựa như đang kêu hắn đấm bóp mạnh lên nữa
vậy.
Trần Tinh mồ hôi lạnh ứa ra, hắn biết được mình gặp rắc rối to, hiện tại hắn
có thể dám chắc nơi này không thuộc về thế giới này, hai con súc sinh này quá
mạnh so với bất kỳ thứ gì hắn từng thấy.
Trần Tinh không do dự xoay người bỏ chạy, tốc độn của hắn phải nói la rất
nhanh nhưng đáng tiếc hai chân thì làm sao có thể chạy lại bốn chân?
Một con sư tử lao lên, âm thanh xé gió lướt bên tai, đến khi Trần Tinh kịp
nhận ra điều gì thì trước mắt hắn cũng tối sầm lại.
Con sư tử này vượt qua Trần Tinh rồi cái đuôi rắn của nó quặt ngang 180 độ,
điểm đến chính là ngay bụng hắn.
-Hự..phụt...
Trần Tinh lập tức bị đánh bay ngược trở về sau, theo quan tính cũng bay luôn
vào trong đằng sau cánh cửa đá, hắn ói ra ngụm máu rồi cũng bất tỉnh nhân sự.
Kỳ lạ là hai con sư tử chỉ liếc nhìn nhau rồi trở về vị trí cũ, cơ thể bọn
chúng cũng bắt đầu biến thành tượng đá giống như lúc đầu.
.....
Không biết qua bao lâu, Trần Tinh từ cơn mê man tỉnh lại, hắn hiện tại đang
nằm trên một chiếc giường đệm rất hiện đại, xung quanh bốn vách tường với rất
nhiều vật dụng giống như là thế kỷ 21.
-Căn phòng này....
Trần Tinh cả người uể oải, không khí se lạng ngày đông khiến hắn cũng lười mở
mắt, nhưng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.
-Đây... Không phải là phòng của ta sao?
Hắn thì thào rồi lấy hết sức ngồi dậy, đúng vậy, đây chính là căn phòng của
Trần Tinh.
Cảm nhận cơ thể chẳng có chỗ nào bất thường chỉ ngoài việc đầu có hơi ong ong
một chút.
Hắn đứng dậy rồi đánh giá căn phòng này kỹ một lần nữa, Trần Tinh còn nhớ rõ
ràng những sự việc xảy ra trước đó...nhưng hiện tại vì sao hắn lại ở nơi này?
Đúng lúc này, phía dưới lầu truyền đến một giọng nói của một nữ nhân
-Sao nhỏ, còn chưa dậy sao? Xuống ăn sáng đi...
Trần Tinh lòng run lên, đây rõ ràng là tiếng nói của mẹ hắn, cái biệt danh sao
nhỏ này mẹ hắn cũng đã gọi từ bé đến hiện tại không sửa, hắn không kìm được
lớn tiếng nói
-Mẹ~, con xuống ngay.
Phanh một tiếng hắn nhanh chóng chạy xuống cầu thang, phía dưới, một bóng lưng
có phần đầy đặn, trên người còn mang tạp dề đang bận bịu dọn đồ ăn lên bàn,
cạnh đó là một trung niên nhân chăm chú đọc báo, người này có làn da có hơi
ngâm đen nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiển nhiên khi còn trẻ cũng là một
người điển trai.
Đây cũng chính là cha mẹ của Trần Tinh.
-Cha~ mẹ,....
Giọng nói có phần run run, Trần Tinh cũng không nhịn được đi thẳng tới ôm lấy
cha hắn rồi đến mẹ hắn.
-Sao vậy sao nhỏ? Hôm nay con làm sao? Có phải đêm nay hẹn Phi Yến đi chơi nên cảm thấy tâm trạng hơi hồi hộp không?
Trần Tinh giật mình, hắn buộc miệng nói
-Phi Yến? Hẹn hò?
-Đầu óc con có vấn đề gì sao? Ngay quan trọng như vậy cũng quên? Chẳng phải hôm qua con nói với chúng ta tối nay cùng Phi Yến đi chơi sao? Ta nói cho con biết, liệu mà đối xử với người ta cho tốt, Phi Yến mẹ cảm thấy rất vừa mắt, tốt nhất là cứ sinh vào đứa trước cũng được.
Trần Tinh nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không cãi
lại, mọi ký ức cư đan xen với nhau khiến hắn cũng mơ hồ.
-Chẳng lẽ những việc ta từng trải qua cũng chỉ là một giấc mơ?
Trần Tinh nghĩ mãi không được, hắn cũng thử xem có phải là mình đang nằm mơ
hay không, nhứng kết quả chẳng có gì thay đổi cả.
Lay hoay một buổi cũng đến giờ hẹn, Trần Tinh cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt
đầu chỉnh chu lại một tí trang phục sau đó đi ra ngoài.
Đứng đợi ở công viên mà trong lòng Trần Tinh cảm thấy nôn nao, cảm giác mọi
thứ quá chân thật khiến hắn sợ đây lại chỉ là một giấc mơ.
Phải, Hắn đang sợ, sợ phải đối mặt người con gái mà mình thiếu nợ nàng muôn
vàng lời xin lỗi. Sợ nàng rồi một lần nữa rời bở mình mà đi. Nhưng nếu đây là
thật thì hắn phải làm thế nào?
-Tinh, ở đây ở đây...
Lúc này một giọng nói vang lên, một cô gái từ phía xa chạy tới, người còn chưa
đến thì đã nghe tiếng. Trần Tinh nghe được thì lòng cũng nổi lên từng tia gợn
sóng.
Hắn đưa mắt nhìn sang, cô gái này có vẻ thướt tha, khuôn mặt sắc sảo mặn mà
được trang điểm càng trở nên kiều diễm, không sai đây chính là Phi Yến.
Khoảng thời gian này là khoảng thời gian hai người bắt đầu hẹn hò, nhưng rõ
ràng Trần Tinh lại cảm thấy không đúng chỗ nào.
-Tinh, anh đang suy nghĩ vấn đề gì đấy? Tại sao không trả lời em?
Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, hắn cũng không để ý nhiều nữa cười nói
-Yến, hôm nay em trông rất đẹp
Một câu khen ngợi chân thành, Phi Yến mỉm cười rồi chủ động kẹp tay hắn. Hai
người bắt đầu cuộc hẹn hò.
Những hoạt động bình thường của các cặp tình nhân, ăn uống xem phim, mua
sắm,.... Đến 7-8h tối Trần Tinh mới chủ động đề nghị đưa Phi Yến về nhà.
-Tinh, hôm nay anh làm sao? Cảm giác không được thoải mái cho lắm.
Dưới ánh đèn đường, Phi Yến bất ngờ tiến lên phía trước nhìn hắn dò hỏi.
Trần Tinh thân hình cũng dừng lại, hắn nhè cười trả lời
-Không có gì, chắc tại anh có chút không khoẻ thôi.
Phi Yến lo lắng
-Vậy chúng ta nhanh trở về thôi
Trần Tinh gật đầu, hai ngươi tiếp tục lên đường, dưới ánh đèn vàng cam mờ ảo,
phía trước đột nhiên xuất hiện một tốp 5 người thanh niên đang tụ tập hút
chích.
Thấy Phi Yến xinh đẹp, một trong số đám người này liền đứng ra cản đường bọn
họ
-Uy, em gái, có muốn cùng bọn anh đi xả giao làm quen một chút không?
-haha, đúng đấy, bọn anh rất khoẻ rất dai, đảm bảo em thoải mái
Nghe được lời nói mang tính trêu chọc rõ ràng như vậy, nam nhân nào có thể
chịu? Trần Tinh ngay lập tức kéo Phi Yến về phía sau rồi thưởng cho tên này
một cước vào bụng.
-Moá nó, anh em lên...
4 tên còn lại thấy đồng bạn mình bị đánh cũng chửi thề một tiếng rồi kéo nhau
vây đánh Trần Tinh.
Lực lượng không còn nhưng những ký ức vẫn còn, vấn đề là động tác lại không
theo kịp suy nghĩ, cơ thể trở nên nặng nề hơn và không thể phát huy hết được.
Trần Tinh nhanh chóng đuối sức, hắn thở hồng hộc, bên kia 4 người cũng nằm lăn
ra đất, bỗng nhiên Phi Yến hét lên
-Tinh, cứu em...
Trần Tinh giật mình xoay người, thấy tên bị hắn đá đầu tiền đang dùng dao găm
khống chế Phi Yến
-Thằng chó, mày giỏi võ lắm phải không? Có ngon thì nhào vô thử xem?
Trần Tinh hít một hơi thật sau, cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng
-Mày muốn gì?
-Sao? Mày nói gì tao nghe không rõ? Chậc chậc, con bồ mày tao nhìn liền biết vẫn còn zin, hay là để anh em tụi tao thử trước rồi sẽ trả lại cho mày.
Tên này vừa nói tay trái cũng đưa lên ngực Phi Yến bóp một cái sau đó lại còn
cảm thán
-Thật mềm a...
Trần Tinh đầu ong lên một cái, trong lòng hắn nổi lên ý nghĩ giết người, ánh
mắt hắn đỏ lên, biểu hiện của sự phẫn nộ cực độ.
Phi Yến bị bóp giật mình kêu lên rồi vùng vẫy, không hiểu sao nàng có thể
tránh thoát khống chế của tên này. Trần Tinh lúc này cũng lao lên, hắn vung
quyền liên tục khiến tên lưu manh này cũng chỉ có thể nằm chịu đòn.
Kỳ là là tên này vẫn có thể mở miệng nói chuyện
-Khục..đánh đi...đánh mạnh lên, mày chưa ăn cơm sao? Phế vật? Có ngon giết tao xem? Nếu không con bồ mày tao sẽ chơi chết nó!
Mỗi một lần như vậy, Trần Tinh càng ra sức, trong lòng hắn hiện tại chỉ còn
lại một ý niệm duy nhất chính là giết tên này.
Trần Tinh đứng lên nhặt lấy con dào rồi giơ cao chuẩn bị đâm xuống. Nhưng bất
chợt hắn dừng lại động tác.
Bởi vì hắn nhìn thấy hình ảnh của mình phản xạ trong tấm kính.
Trong tấm kính chính là một bên khuôn mặt của hắn bị bao phủ bởi một màn đen
tăm tối vô cùng tà ác. Bên còn lại thì biểu hiện cũng cực kỳ phẫn nộ.
Luồn khí hắc ám này cũng đang dần dần nuốt chửng hắn.
Hắn tự hỏi khi nào bản thân mình trở nên tà ác như vậy?
Trần Tinh bất giác buông bỏ con dao xuống. Tiếng leng keng va chạm giữa dao
găm và nền gạch cũng đánh thức hắn.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo, rồi ánh sáng chói mắt loé lên. Hắn nheo
mắt lại rồi phát hiện bản thân mình đang đứng trong một căn phòng
Căn phòng này có đầy đủ ánh sáng, xung quanh không có bất kỳ vật gì ngoại trừ
một bức tượng khổng lồ đã bị mất phần đầu.
Phía trước bức tượng chính là đặt ba món vật phẩm.
Món bên trái chính là hai cái lục lạc có sợi dây đỏ xỏ nối chúng lại trên.
Món bên phải thì là một cái tháp nhỏ, thiết kế của nó giống như các chùa cổ
xưa cũng không có gì đặc biệt.
Món vật phẩm cuối cùng chính là một binh khí, chính xác là một thanh chiến
kích.
Cây kích này dài khoảng 2m5 phần cán thì bị rỉ sét hầu như toàn bộ. Phần lưỡi
thì lại giống một thanh kiếm bản rộng. Gọi là kích mà không phải là thương bởi
vì hai bên của nó còn có hai lưỡi sắc bén hình bán nguyệt quặt ngược vào
trong, trên đó còn có hai lỗ nhỏ.
Trần Tinh hiếu kỳ đánh giá, hắn vẫn chưa hoàn toàn nhận thức được chuyện gì
đang xảy ra thì một giọng nói đứt quãng vang vọng trong phòng.
-Rốt cuộc....30 ngàn năm cũng đã có người tìm ra nơi này...thiếu niên...ngươi.. rất không tệ. Ta không muốn nói nhiều...từ đây về sau ngươi chính là truyền nhân của ta... Ngươi một khi vào nơi này rồi sẽ không có lựa chọn...cầm lấy chúng nó...thay bản tôn báo thù...
Trần Tinh hét lớn
-Người nào? Ngươi là ai?
Âm thanh vẫn không biết từ đâu phát ra
-Đừng hỏi nhiều, ngươi chỉ cần biết, hiện tại ngươi chính là chủ nhân của chúng... Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã vượt qua khảo nghiệm của ta....Đây chính là số mệnh của ngươi.
Trần Tinh nghe xong dường như có điều suy nghĩ, trong lòng hắn thầm nói
-Thì ra là vậy, hèn gì ta cảm thấy cha mẹ kể cả Phi Yến đều rất khác, trong ánh mắt họ không có hình ảnh của ta.
Âm thanh vừa tắt thì tượng đá cũng ầm ầm vỡ vụn...đại điện cũng bắt đầu run
lắc dữ dội, Trần Tinh thấy vậy cũng cắn răng gom luôn ba món này vào lao nhanh
ra ngoài.
Ầm một tiếng, toàn bộ khu đất hõm xuống, bụi bay mịt trời. Trần Tinh thì lại
không cảm thấy may mắn mà càng biểu hiện khó coi, bởi vì trước mắt hắn chính
là hai con quái vật.
Không nghĩ tới bọn chúng cũng đã thoát ra, chạy cũng không xong, đánh cũng
không lại, Trần Tinh không biết phải làm thế nào, hắn cắn răng đang lúc chuẩn
bị khô máu thì bất ngờ hai con sư tử này ngồi xuống sau đó gục đầu trước mặt
hắn biểu thị thần phục?
-Như thế nào?
Tình hướng này khiến hắn buộc miệng thốt lên một câu, không ai trả lời. Hắn
suy đoán chính là có liên quan đến lời nói lúc nảy.
Hai con sư tử sau khi biểu thị thần phục rồi cũng liếc nhìn nhau sau đó bọn
chúng dung họp lại. Ánh sáng màu trắng loé lên, đến khi nó mất đi thì chỉ cò
lại trên mặt đất một quả trứng gấp 3 lần trứng đà điểu.
Trần Tinh không dại dột mà lại gần, ai biết có hay không vì hiếu kỳ mà mất
mạng? Hắn chờ đợi xem diễn biến thế nào cũng thuận tiện lấy ra ba món vừa mới
gom được.
Hai cái lục lạc tên là Nhiếp Tâm Linh, cái tháp nhỏ thì tên là Luyện Hồn Tháp,
còn chiến kích thì tên Diệt Thần Kích. Hắn biết được bởi vì trên đó đều có
khắc chữ.
Còn về tác dụng là gì thì Trần Tinh hoàn toàn không biết, bởi vì khi hắn cầm
lên thì trong đầu lại sinh ra ý niệm giết chóc nên cũng không dám nghiên cứu
lâu.
Đợi khoảng 2h không thấy quả trứng có gì khác thường nên Trần Tinh cũng ôm
luôn nó trở về Đảo Đào Hoa, chắc có lẽ nó cũng đã tôn hắn làm chủ nhân.
Trần Tinh hiện tại muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó tiến hành nghiên
cứu Huyền giới chi môn. Những việc còn lại thì tạm gác qua một bên.
*Hết chương