Người đăng: raply105@
Lời nói của Trần Tinh khiến cho mọi người ở đây đều tỏ vẻ sửng sốt trong chốc
lát, không ai hiểu hắn nói vậy là có ý gì? Mọi người đều cho là hắn đang bị
điên.
Đến khi nhìn đến khuôn mặt anh tuấn cực độ cùng khí chất siêu phàm mà người
hắn toả ra thì mọi người lại nhìn hắn bằng ánh mắt khác.
Chính là thương hại!
Đâu đó còn vang lên thanh âm xì xào bàn tán
-Còn trẻ như vậy đã bị điên, thật đáng thương a...
-Phải phải, không biết có đem về nuôi được không...
Trần Tinh từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên híp mắt cười, hắn dường như bỏ ngoài
tai tất cả những lời vô nghĩa này.
Chỉ có Diệt Tuyệt Sư Thái là nhìn ra điều gì, bà ta lớn tiếng quát
-Tất cả câm miệng hết cho ta.
Ngay lập tức, Toàn trường không còn một tiếng động nào phát ra, bốn phía đều
an tĩnh trở lại.
Chu Chỉ Nhược vội tiến lên đỡ lấy Diệt Tuyệt, Đinh Mẫn Quân thấy vậy cũng
không chịu thua kém đỡ bên còn lại.
Diệt Tuyệt từng bước tiếng lên, bốn phía đệ tử tự động tách ra một con đường.
Khi khoảng cách hai người còn khoảng 10m thì Diệt Tuyệt dừng lại và nhìn hắn
nói
-Lệnh sư là ai?
Một câu nói cộc lốc không ai hiểu, cũng không ai biết vì sao bà ta lại hỏi như
vậy. Trần Tinh ngẫm ngẫm lại đáp:
-Tên tuổi không rõ.
Diệt Tuyệt tiếp tục hỏi
-Xuất thân thế nào?
Hắn không sao cả trả lời
-Không nhà không cửa
Bà ta dừng lại một chút, quan sát Trần Tinh trên dưới rồi nhíu đôi mày lại
nói:
-Tên tuổi trên giang hồ thì sao?
Trần Tinh xua tay
-Vô danh tiểu tốt không đáng nhắc tới.
Diệt Tuyệt khuôn mặt đen lại, biểu thị rất tức giận, Đinh Mẫn Quân thấy vậy
liền đứng ra thể hiện trước mặt sư phụ mình tranh thủ lấy lòng:
-Người đâu, người này thân phận không rõ, có thể là người của Ma giáo điều tới tiến đến Nga Mi chúng ta dò la tin tức, mau bắt.....
Lời còn chưa nói xong thì Đinh Mẫn Quân đã bị Diệt Tuyệt tát bạt tai, tiếng
chát giòn vang khiến mọi người cũng khiếp sợ, không hiểu sao Diệt Tuyệt lại
nổi giận như vậy, bà ta quát lên:
-Nghiệt đồ, đứng qua một bên, ta còn chưa chết, Nga Mi còn chưa tới phiên ngươi làm chủ...
Sau đó Diệt Tuyệt nhìn về phía Trần Tinh hít một hơi thật sâu, khuôn mặt cực
kỳ khó coi, rồi mới thở dài một hơi nhìn kiếm trong tay của mình sau đó lại
nhìn Chu Chi Nhược, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trần Tinh, Diệt
Tuyệt nói
-Nếu ta không đồng ý ngươi sẽ làm thế nào?
Trần Tinh mỉm cười không trả lời rồi lúc này mới đánh giá xung quanh đại điện.
Hắn đi dạo trong sự chú ý của mọi người không ai tiến lên ngăn cản, bởi vì
Chưởng môn nhân còn chưa có hành động gì, được một lúc Trần Tinh mới trở lại
vị trí cũ sau đó hắn cảm thán nói
-Cơ nghiệp không nhỏ a, huỷ đi thật đáng tiếc....!
Lại một câu nói không đầu không đuôi chẳng ai hiểu ngoài trừ hai người.
Diệt Tuyệt thở dài như già đi vài chục tuổi
-Ta có một điều kiện.
Hắn vẫn như cũ tỏ vẻ bĩnh thản nói
-Điều kiện không quá đáng là được.
Bà ta nhìn về phía Chu Chỉ Nhược:
-Chăm sóc tốt cho nàng ta. Vả lại Nàng thân phận mãi là đệ tử của Nga Mi chúng ta.
Chu Chỉ Nhược đôi mắt mở lớn, nàng không nhịn được kêu lên
-Sư phụ, người và hắn nói gì con không hiểu...
Diệt Tuyệt than thở
-Chỉ Nhược, ta rất yêu quý con, nhưng không thể quên đi lời dặn của Tổ Sư được, Nga Mi không thể bị hủy trong tay của ta. Con nên đi theo hắn.
Chu Chỉ Nhược vành mắt đỏ lên
-Sư phụ, con không hiểu, Nga Mi lớn như vậy vì sao có thể bị huỷ đi được....
-Đúng vậy, Con không hiểu....haizzz. Ngươi có thể đưa nàng ấy đi.
Diệt Tuyệt phất phất đạo bào rộng thùng thình của mình
Trần Tinh gãi đầu, thành thật nói
-Thật ra mục đích ta đến đây là vì Ỷ Thiên Kiếm, lời nói vừa rồi cũng chỉ là đùa giỡn một chút cho không khí bớt căng thẳng mà thôi. Ta thấy bà tên giao ra Ỷ thiên Kiếm thì tốt hơn.
Diệt Tuyệt nghe được liền không do dự gì lập tức rút kiếm ra, bà ta nổi giận
quát
-Không được, Ỷ thiên không thể giao cho bất cứ ai trừ phi ta chết, ngươi nếu còn là nam nhân thì lập tức mang nàng đi đừng làm người hai mặt nói ra nuốt lại.
Trần Tinh cười khổ, nhưng không sao, đợi mấy ngày Diệt Tuyệt liền chết, lúc đó
hắn lấy Ỷ Thiên Kiếm là xong.
Nháy mắt hắn cũng không dây dưa nữa mà tiến lên nắm lấy tay Chu Chỉ Nhược
trong sự đờ đẫn của nàng rồi biến mất trước mặt mọi người.
Không ai biết Trần Tinh làm cách nào. Diệt Tuyệt trong lòng khiếp sợ nhưng
nhiều hơn chính là đau xót.
Thật ra từ khi Trần Tinh bước vào bà ta liền cảm nhận được áp lực cực lớn. Một
áp lực khiến bà không thể sinh ra ý niệm chiến thắng.
Chính vì Diệt Tuyệt từng tiếp xúc với Trương Tam Phong trong đại thọ trăm tuổi
của ông ta, nên Chưởng môn phái Nga Mi này mới có thể biết được bản thân mình
đang đứng ở đâu trên ngọn núi mang tên thực lực.
Trương Tam Phong không thể thắng nổi, hiện tại xuất hiện một người còn khủng
bố hơn ông ta thì bảo Diệt Tuyệt phải làm thế nào?
Không giống như trong nguyên tác, mặc dù nóng tính, đôi khi lại không biết suy
nghĩ nhưng Diệt Tuyệt lại biết phân biệt nặng nhẹ. Là người đứng đầu một phái
mà không có đầu óc thì sẽ đủ sức làm người khác tín phục sao?
Ý đồ bà ta hỏi Trần Tinh những câu không đầu không đuôi đó thực ra là để dò
hỏi một chút về lại lịch của hắn.
Một người ngay cả sư phụ của mình cũng không biết tên là gì mà thực lực bản
thân lại mạnh như vậy thì chứng tỏ sư phụ của hắn còn mạnh hơn nữa. Mặc dù có
thể có trường hợp đặc biệt khác nhưng khả năng lại không bao. Hậu trường lớn,
động đến thì chắc chắn là diệt môn, làm sao Diệt Tuyệt có thể ăn nói với sư
phụ của mình dưới suối vàng đây.
Bản lĩnh hơn người nhưng lại không có chút danh tiếng gì trên dang hồ nói rõ
Trần Tinh không thích để lộ bản thân hay là người có tính ẩn nhẫn cao. Tâm
tính cao, dây dưa với loại người này thì bản thân sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Bởi vì từ đầu bà ta đã rơi bào thế bị động.
Người như vậy thì Diệt Tuyệt làm sao có thể ngu ngốc mà chịu chết?
Di huấn của sư Tổ còn đó chưa phai, làm sao bà ta có thể làm trái, thế là Diệt
Tuyệt Sư Thái đành phải "hy sinh" đồ đệ mà mình yêu quý nhất để đổi lấy cơ
nghiệp trăm năm không ngã của phái Nga Mi mà thôi.
Và điều kiện mà Diệt Tuyệt đưa ra cũng thể hiện sự suy tính của bà. Nếu Nga Mi
gặp nàng thì cũng có thể nhận được sự bảo hộ của Trần Tinh, bởi vì Chu Chỉ
Nhược là người của Nga Mi!
Bà ta một mình trở về phòng, mọi người nhìn theo bóng lưng lộ vê cô độc ấy mà
thương xót. Chỉ có một ánh mắt oán hận, chính là Đinh Mẫn Quân. Y thị đưa tay
sờ lên mặt đau rát của mình cắn răng nghiến lợi rồi trong lòng hừ lạnh một
tiếng sau đó rơi đi. Y thị có chủ ý gì không ai biết.
.....
Quay trở lại Trần Tinh, giờ phút này hắn đang đứng bên hạ nguồn bờ suối. Trước
mặt hắn là Chu Chỉ Nhược đang đối diện cầm kiếm chỉ vào hắn.
Gương mặt của nàng còn lóng lánh hàng lệ. Hiển nhiên là bản thân nàng cảm thấy
đang chịu uất ức
-Này Cô gái, đừng có dùng kiếm chỉ vào ta, kiếm của ta cũng rất sắc bén, nếu không may đâm vào người cô thì lại nhiều ra một người nữa thì phiền phức lắm.
Chu Chỉ Nhược nghe xong khuôn mặt bất giác đỏ bừng, tay không tự chủ đưa kiếm
xuống rồi lùi về sau, nàng nói
-Đăng đồ tử, ngươi là ai, ta hoàn toàn không quen biết cũng như không có thù oán gì với ngươi, sao ngươi lại hại ta?
Trần Tinh cười nói
-Sao lại nói là ta hại cô?
Chu Chỉ Nhược tức giận phản bác
-Ngươi không hại ta vì sao tự nhiên xuất hiện rồi mang ta đến nơi này?
Hắn trả lời ngay
-Mang cô đến nơi này là vì sư phụ của cô lựa chọn giao cô cho ta còn hơn là phải đưa Ỷ Thiên Kiếm.
Chu Chỉ Nhược sựng người, thân hình có chút đứng không vững.
Nàng cũng biết điều đó, nhưng Chu Chỉ Nhược cố tìm cớ lấp liếm đi sự thật này.
-Tất cả đều là do ngươi mà ra, nếu như ngươi không xuất hiện thì sư phụ sẽ không làm như vậy. Còn nữa, vì sao ngươi không lựa chọn người khác mà lại là ta.
Hắn không cần suy nghĩ liền đáp
-Ta đến để lấy thứ thuộc về ta, bản thân sư phụ cô không chịu giao ta đành phải mang cô đi. Còn vì sao không lựa chọn người khác đơn giản bởi vì Nga Mi không phải cô là đẹp nhất sao?
Chu Chỉ Nhược mặt hồng lên nhưng cũng chất vấn
-Ỷ Thiên kiếm là của ngươi? nực cười! Trong thiên hạ đều biết Ỷ Thiên Kiếm là bảo vật trấn phái của Nga Mi chúng ta, được truyền qua nhiều đời, tại sao lại là thứ thuộc về ngươi được?
Hắn cười nói
-Vậy cô có biết lai lịch của Ỷ Thiên Kiếm không?
Chu Chỉ Nhược á khẩu, nàng tỏ vẻ nghi hoặc rồi quăng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trần
Tinh.
-Thôi, không nói nhiều nữa, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta đi tìm một quán trọ rồi nghỉ ngơi trước.
Trần Tinh nói xong tiến lên định nắm tay Chu Chỉ Nhược để mang nàng xuống núi,
chỉ thấy nàng lùi về phía sau
-Đừng đụng vào ta...aaaaa
Thì ra là vì bất cẩn nên nàng trượt chân ngả về phía sau dòng sông, hắn thấy
vậy nhanh chóng tiến lên ôm eo giữ Chu Chỉ Nhược lại, tình tiết cứ như trong
các phim chưởng vậy.
Thế nhưng những giây phút này thường chiếm được cảm tình của thiếu nữ.
Trần Tinh cũng không biết nguyên nhân gì khiến bản thân mình đặc biệt "bị" Chu
Chỉ Nhược thu hút như vậy.
Nếu vì nàng đẹp thì hắn không tin, bởi vì nữ nhân của hắn không ai thua kém
nàng cả.
Trong lòng hắn thầm nghĩ
-Chẳng lẽ ta trở nên háo sắc hơn?
Những suy nghĩ chỉ thoáng qua, Trần Tinh nhanh chóng loại bỏ chúng khỏi đầu.
Hắn ôm Chu Chỉ Nhược trở về bờ.
Thực ra hiện tại Chu Chỉ Nhược chẳng hề có tình cảm gì với Trương Vô Kỵ, hai
người nảy sinh tình cảm chỉ là do vận mệnh đưa đẩy mà thôi.
Lúc nhỏ chỉ là ơn nghĩa cứu giúp, mười mấy năm trôi qua chỉ có Trương Vô Kỵ là
nhớ, còn Chu Chỉ Nhược không biết đã quên từ đời nào rồi, nếu không phải tên
cặn bã Trương Vô Kỵ đó gợi lại thì Chu Chỉ Nhược làm gì nhớ?
Hiện tại nàng nào đâu có phải là cô gái sa ngã lầm đường? Mà chính là một cô
gái hiền lương ngây thơ.
Trong các nhân vật chính mà Kim Dung xây dựng thì người mà Trần Tinh cảm thấy
ghét nhất không ai khác chính là Trương Vô Kỵ.
Chẳng những ngu như bò còn chẳng hề có được phong phạm của cao thủ. Cũng chẳng
phải mô típ anh hùng gì? Lại còn là một kẻ không có chủ kiến, dây dưa tình cảm
làm hại biết bao nhiêu người nữ nhân vì y mà đau khổ. Chu Chỉ Nhược không phải
là một trong số đó sao?
Vì sao Trần Tinh lại nói như vậy? Khi nhận xét một người nào đó thì phải đưa
ra một cái nhìn tổng quan. Hắn cũng không phải tự nhiên mà cảm thấy ghét
Trương Vô Kỵ được, tất phải có nguyên do.
Lý do đầu tiên chính là việc y cùng cha mẹ ruột trở về Trung Nguyên, trong
buổi đại thọ của Trương Tam Phong, mẹ y cũng chính là Ân Tố Tố lên tiếng phủ
nhân việc Tạ Tốn còn sống thì Trương Vô Kỵ lại nói rằng Tạ Tốn chưa chết.
Với một đứa bé thì không thể trách được sự ngây thơ của nó được, nhưng đừng
quên lúc đó Trương Vô Kỵ đã được khoảng trên 10 tuổi.
10 tuổi mà còn có thể nói được lời như vậy thì làm sao không gọi ngu như bò
cho được?
Tư chất bình thường không nổi bật, tất cả võ công đều dựa vào cơ duyên may mắn
mà ra. Về việc luyện thành Càn Khôn Đại Na Di cũng chỉ là do mèo mù vớt phải
cá rán, quang hoàn mà Kim Dung buff cho nhân vật chính hoặc phóng đại lên về
độ khó tu luyện của nó mà thôi.
Là người đứng đầu một giáo phái hùng mạnh lại không có chủ kiến hay lập trường
vững chắc. Vì sao dẫn dắt Minh Giáo kháng Nguyên thành công rồi lại chỉ nghe
lời nói của Chu Nguyên Chương liền chấp tay nhương lại ngôi vị cho y?
Thử hỏi một người như vậy bảo sao Trần Tinh không ghét cho được?
Nếu có cơ hội hắn gặp được Trương Vô Kỵ thì nhất định Trần Tinh sẽ thiến y. Để
cho y trở thành Thái giám mà sống hết quãng đời còn lại. Thân phận này mới
xứng với y.
-Ngươi...ngươi muốn ôm ta đến khi nào?
Chu Chi Nhược đỏ mặt nói, Trần Tinh cười nói
-Ôm một đời có được không?
Chu Chỉ Nhược nghe xong càng tỏ vẻ thẹn thùng thêm
-Hừ...Thả ta ra...có quỷ mới cho ngươi ôm một đời.
-Thì cô là quỷ liền có thể cho ta ôm một đời
-Ngươi nói cái gì?
-Không có gì, thôi ta đưa cô đi tìm chỗ nghỉ ngơi dùng bửa trước.
Trần Tinh không buông Chu Chỉ Nhược ra mà ôm nàng bay lên
Chu Chỉ Nhược rung động thật sâu, lúc nảy khi hắn mang nàng ra chỗ này chỉ vì
tốc độ quá nhanh cùng cách mặt đất gần nên nàng cứ cho là Khinh công của hắn
cao, nào ngờ không phải khinh công Trần Tinh cao mà là hắn....biết bay.
Đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân chưa hiểu sự đời như Chu Chỉ Nhược thì
cách tốt nhất để gõ cửa tim nàng chính là làm cho nàng rung động cùng tỏ ra
hiếu kỳ về bản thân minh.
Quả nhiên, Chu Chỉ Nhược từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nàng run run hỏi
-Ngươi....ngươi là ma quỷ hay thần tiên...sao người có thể bay được? Ta không phải nằm mơ chứ?
Trần Tinh nhe răng nói
-Nhìn thấy sao?
Chu Chỉ Nhược hiếu kỳ
-Thấy cái gì?
-Ta giống ma quỷ sao?
-Vậy ngươi là thần tiên sao?
Hắn cười nói
-Thần tiên mới bay được thôi sao?
Chu Chỉ Nhược hỏi tới
-Người bình thường làm sao có thể bay được?
-Thì ta khôn phải người bình thường.
-Vậy thì ngươi là gì?
Trần Tinh nhìn Chu Chỉ Nhược, bất giác hôn vào mặt nàng một cái rồi nói
-Ta chính là kẻ điên!
Bị tập kích bất ngờ, Chu Chỉ Nhược cứng người, tim thùng thùng đập rộn lên.
Khuôn mặt đỏ bừng, nàng giơ tay lên dự định cho Trần Tinh bạt tay thì lại nghe
hắn nói
-Đừng cử động, không thôi ta không giữ cô được đâu, còn nữa ta là kẻ điên sao có cô thể chấp nhất với kẻ điên được.
Hắn vừa nói vừa cố tình ôm Chu Chỉ Nhược bay cao hơn, dẫn nàng xuyên qua các
đám mây trắng.
Bất giác nàng nhìn đến ngây người vì phía dưới cảnh quá đẹp, làn gió mát cử
thổi vào gương mặt cũng chóng trở lại bình thường.
-Có kẻ điên nào khôn như ngươi sao? Lần sau Không cho phép ngươi làm như vậy nữa, ta không thích việc ngươi không tôn trọng ta.
Trần Tinh cười lớn
-Haha, được rồi lần sau có hôn ta sẽ hỏi trước cô, như vậy là được chứ gì?
Chu Chỉ Nhược la lớn
-Ý của ta không phải là vây....
Trần Tinh không nói mà tiếp tục haha, Chu Chỉ Nhược không biết làm sao đành im
lặng không lên tiếng. Để cho Trần Tinh ôm bay xuống núi.
Trên đường thì nàng cũng lén đánh giá hắn vài lần, phương tâm của nàng có lẽ
đã bị Trần Tinh thành công nắm lấy.
Trần Tinh là người đến trước, Trương Vô Kỵ chỉ mãi la kẻ đến sau, cho nên, từ
đây trở về sau sẽ không có chuyện Chu Chỉ Nhược phải chịu đau khổ và đi lầm
đường được.
.....
-Khặc Khặc, sắp rồi sắp rồi, mùi vị ngày càng gần hơn, ta sắp được thưởng thức một bửa ngon lành rồi, tự do...tự do...ta sắp tự do rồi....khặc khặc.. Khônggggg!...Như thế nào lại biến mất...mùi nó không còn nữa, tại sao? Hắn đã đi đâu? Không thể để hắn trốn đi được....Rítttt
Ở đâu đó trong tinh không vô ngần vô tận. Một âm sởn tóc gáy thanh vang lên,
có thể nghe ra rõ ràng từng chữ một. Có điều dường như người này ban đầu là
hưng phấn, sau đó lại tỏ vẻ căm phẫn. Không ai biết nguyên nhân là gì....
Rất nhanh âm thành này được thay bằng tiết rít chói tai của sự ma sát bởi tốc
độ quá nhanh mà tạo thành.
Trần Tinh đang bay thì cảm thấy sởn tóc gáy. Chu Chỉ Nhược thấy hắn cử động là
liền quan tâm hỏi
-Ngươi lạnh sao?
Trần Tinh hồi phục lại tinh thần, hắn nhìn nàng cười nói
-Da ta dày như vậy làm sao lạnh được?
-Đúng, mặt ngươi chính là dày vô địch thiên hạ rồi. Hừ...
*Hết chương....