Võ Lâm Quần Hiệp? (1)


Người đăng: raply105@

Một làn gió nhẹ thổi qua, những mảnh hoa đào thay nhau rụng rơi xuống đất, cứ
như thể tranh nhau khoe sắc cùng với 4 người nữ nhân này.

Tương truyền Trung Hoa có 4 người đẹp vang dội cổ kim, Trần Tinh không biết có
phải là thật hay không nhưng hắn tin chắc, các nàng nếu so với 4 người trước
mắt hắn hiện tại cũng chỉ ngang nhau mà thôi.

Triều Anh, Thi Vũ, Hoàng Dung, Niệm Từ, mỗi người một vẻ xoay quanh một cái
bàn đá tiến hành đàm luận với nhau, cây hoa đào ở phía sau mặc dù nở hoa có
đẹp đến đâu, thì dường như nó cũng chỉ là vật trang trí để tôn lên vẻ đẹp của
các nàng mà thôi.

Hắn đã tới được một lúc và đứng từ xa quan sát các nàng, bởi vì hắn không muốn
phá vỡ bức tranh giai nhân tuyệt mỹ này.

Người có tâm trạng vui thì nhìn cái gì cũng thấy tươi đẹp hẳn ra. Hiện tại
Trần Tinh cảm thấy bản thân mình rất may mắn, mặc dù nó không được trọn vẹn
cho lắm, hắn vẫn còn phiền não quấn thân. Nhưng không sao, tâm trạng tốt suy
nghĩ cũng tích cực hơn. Khó khăn thử thách rồi cũng sẽ qua.

Trần Tinh chờ đợi một lúc, hắn cũng không thể cứ nhìn lén như vậy suốt, khi
chuẩn bị xuất hiện thì Thi Vũ lên tiếng...

-Triều Anh tỷ, tỷ nói phu quân đi đến khi nào mới trở về? Có hay không....

Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, Gương mặt nàng cũng biểu hiện rất lo
lắng, Trần Tinh cảm thấy Thi Vũ quả thật là một cô gái xứng đáng để hắn che
chở yêu thương, có điều nàng lo xa quá rồi, làm sao hắn có thể không giữ lời
hứa mà bỏ các nàng đi được, Trần Tinh móc trong tay hộp gỗ đựng huyết sắc dạ
minh châu, hắn chuẩn bị sẵn để chứng minh với các nàng là mình luôn tuân thủ
hứa hẹn.

Chỉ là lúc này nghe Thi Vũ nói tiếp

-Có hay không phu quân dẫn thêm tỷ muội nào trở về nữa?

Trần Tinh lảo đảo, một tay che mặt, gương mặt hắn méo mó, bờ môi giật giật.
Nếu không phải hắn nhanh tay thì huyết sắc dạ minh châu cũng rớt xuống đất
luôn rồi.

Hắn biểu hiện như vậy không phải là do nàng nói sai mà là nói quá đúng.

Trần Tinh chỉ có thể im lặng mắng thầm bản thân quá dễ dãi. Nếu như hiện tại
Tiểu Long Nữ yêu cầu hắn chịu trách nhiệm thì hắn chỉ có thể đưa mặt mo ra mà
nhận mệnh thôi.

Dù vậy, nói xấu sau lưng nam nhân của mình là không tốt. Hắn quyết định hù doạ
các nàng một chút, nhân tiện thử thực lực của từng người xem như thế nào.

Trần Tinh đưa tay áo che mặt, trong chóp mắt hắn biến thành một người hoàn
toàn khác.

Một đại hán cao to, thô kệch, gương mặt kiên nghị, làn da ngâm đen, cơ bắp
cuồn cuồn tràn đầy tính bộc phát từ trên không trung rơi xuống.

Ầm một tiếng, mảnh đất rung động, chấn động này tạo ra luồn kình phong thổi ra
xung quanh bốn phương tám hướng. Trần Tinh lựa chọn địa điểm thích hợp nên
cũng không gây phá hoại gì nhiều đến cây cối xung quanh, hắn đã tính toán giảm
thiểu thiệt hại nhất có thể.

-Người nào....

Triều Anh ngay lập tức tiến lên vung tay áo hoá giải áp lực gió. Bụi bặm qua
đi, đứng ở giữa hố to, Trần Tinh hai tay khoanh ngực gương mặt biểu hiện cực
kỳ dâm đãng, hắn liếm liếm môi rồ nở nụ cười nói.

-Bốn vị tiểu nương tử, vì sao lại ở nơi này trông cô đơn như thế? Không bằng cùng ta tâm sự một chút như thế nào?

Giọng nói nghe trầm ổn, nhưng ánh mắt hắn lại mang tính xâm lược rất mạnh,
muốn diễn, phải diễn cho giống, nếu không các nàng thông minh như vậy, làm sao
có thể lừa gạt được. Nhất là Hoàng Dung, tiểu hồ ly này là khó lừa gạt nhất.

Quả nhiên, các nàng đều tỏ ra đề phòng. Bỏ qua những đoạn đối thoại nhàm chán,
bởi vì mục đích hắn cũng là kiểm tra xem các nàng bộc phát mạnh nhất đến đâu.

Trần Tinh nhanh chóng đại chiến cùng 4 người, Triều Anh, Niệm Từ chủ công, Thi
Vũ, Hoàng Dung tiến hành phụ trợ quấy rối.

Triều Anh tay phải sử kiếm, các cánh hoa đào theo một quy tắc nhất định xoay
xung quanh thân kiếm, nàng lao thẳng về phía hắn rồi đâm một kiếm, Trần Tinh
bước lùi về sau một bước tiến hành né tránh, người nàng theo quán tính lướt
qua lướt Người hắn, bỗng chốc nàng nghiêng người chém ra một kiếm, bóng kiếm
kéo dài rồi chập lại với nhau.

Triều Anh khẽ quát

-Phong Hoa Tuyệt Đại!

Các hoa đào bỗng nhiên đổi hướng, chúng xếp thành hình mấy chục thanh kiếm lao
thẳng vào Trần Tinh, thì ra mục đích ban đầu của nàng lao tới cũng chỉ là hư
chiêu mà thôi. Chiêu này mới là mục đích của nàng.

Cùng lúc đó, Niệm Từ từ bên cánh trái úp lại, tay nàng dùng cương roi xoay
tròn trên đỉnh đầu, tạo ra kình phong thổi bay đất đá xung quanh cứ như trực
thăng hạ cánh vậy, nàng hơi nâng tay về sau rồi dùng sức đánh mạnh xuống,
không hề có hư chiêu gì nhưng sát thương theo Trần Tinh nhận thấy là mạnh hơn
chiêu thức của Triều Anh, tiếng rít ma sát vang lên không dứt, miệng cũng lớn
tiếng nói

-Đông Mai Nộ Phóng

-Rầm~ oanh oanh~

Bụi bặm toé lên ngập trời, kình phong thổi bay bàn ghế, Thi Vũ, Hoàng Dung đều
lui ra sau đưa tay che mặt.

Triều Anh cùng Niệm Từ cũng đứng chung một chỗ ngưng mắt nhìn. Các nàng tin
rằng người này không chết ắt cũng trọng thương. Bởi vì các nàng nhìn thấy rõ
ràng hắn đã trúng chiêu.

Sự thật dĩ nhiên là Trần Tinh không hề làm ra phòng ngự mà ngạnh hám chiêu
thức của các nàng. Trong khói bụi hắn thì thào

-Đã lâu lắm rồi, cảm giác bị đánh mà không đau này... Thật tốt a...hắc hắc hắc.

Dứt lời, Trần Tinh vận công, bụi bặm nhanh chóng bị quét sạch, thân hình hắn
không chút tổn hại xuất hiện trước mặt 4 nàng, hắn giả bộ đưa tay phẩy trước
mặt ho khan rồi nói

-Khục khục, lợi hại a, đáng tiếc uy lực vẫn còn kém một chút a.

4 người giật mình, bỗng chốc Thi Vũ hét lớn

-Anh tỷ, Từ tỷ, Dung muội, mau lui ra.

3 người nghe tiếng hô không chần chờ lập tực lùi ra phía sau. Thi Vũ cả người
bắt đầu bật mạnh lên không trung rồi từ từ rơi xuống, cả người nàng cứ như
đang nhảy múa trên không vậy.

Trần Tinh nhìn mà cảm thán không thôi, bởi vì hắn đã đoán được nàng muốn sử
dụng chiêu nào. Đúng là chiêu thức phù hợp với bản thân mới là vương đạo.

Quả nhiên, âm thanh từ trong miệng nàng từ từ truyền ra.

-Mãn Thiên Hoa Vũ

Chữ Vũ vừa kết thúc cũng là lúc Hàng trăm, hàng ngàn, cánh hoa tựa như "mưa
hoa" từ trên trời lấy tốc độ kinh người rơi xuống.

Nó như đạn pháo oanh tạc vào đại địa, một vùng rộng lớn bị san bằng bất kể đó
là gì.

Đây là chiêu thức cực mạnh sát thương phạm vi rộng do chính tay Trần Tinh nghĩ
ra và truyền dạy cho Thi Vũ để nàng dùng làm át chủ bài, không ngờ hôm nay hắn
chính là người đầu tiên thưởng thức nó.

Không thể không nói, nhìn Thi Vũ thường ngày nghe lời ngoan hiền như thế,
nhưng khi đánh nhau lại sử dụng chiêu thức không cho đối phương đường sống như
vậy, phải nói là.....rất tốt a.

Không riêng gì về Trần Tinh, tam nữ cũng há hộc mồm về sức phá hoại của chiêu
Mãn Thiên Hoa Vũ, có điều hiện tại các nàng không tiện để hỏi thăm mà chăm chú
vào vị trí trung tâm theo dõi kỳ biến.

Thực lực 3 người hắn đã được thưởng thức...Trần Tinh rất hài lòng, chỉ còn chờ
biểu hiện của Hoàng Dung nữa thôi thì mục đích kiểm tra sẽ trọn vẹn.

Vừa nghĩ hắn liền hành động, từ trong màn bụi lao ra, Trần Tinh càn rỡ nói

-Khặc khặc, tiểu nương tử, ta đến đây....

-Dung muội-Dung tỷ, cẩn thận....

Tiếng hét các nàng vang lên, Bất ngờ là Trần Tinh lao đến trước mặt nàng khi
khoảng cách 3 m thì dừng lại, hắn bất đắc dĩ hỏi

-Tiểu hồ ly, nhận ra rồi sao?

Hoàng Dung mỉm cười gật gật đầu, Mấy người khác cũng không ngu ngốc lập tức
nhận ra giọng nói của Trần Tinh.

Thì ra lúc hắn lao tới để kiểm tra Hoàng Dung thì nàng chẳng những không làm
ra tư thái chiến đấu mà còn mỉm cười với hắn. Dĩ nhiên là thân phận hắn đã bại
lộ.

Trần Tinh thu công, khi hắn trở lại hình dáng ban đầu rồi mới nhìn nàng rồi
hiếu kỳ hỏi

-Vì sao nàng lại nhận ra được là ta? Ta cảm thấy mình diễn rất tốt mà không có sơ hở nào mới đúng?

Hoàng Dung chấp tay sau lưng tỏ vẻ cao thâm nói.

-Trên đời này không có chuyện gì là hoàn mỹ tuyệt đối cả, không có sơ hở là đối với huynh mà thôi, đối với ta thì chỗ nào cũng sơ hở cả. Từ lúc cách mà huynh xuất hiện đến hiện tại. Thử hỏi ai còn có thể từ trên không trung rơi xuống, Ngạnh hám các chiêu thức mạnh như vậy nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra? Cao thủ như vậy thử hỏi có mấy người có thể làm được?......

Hoàng Dung kể ra hàng loạt điểm nghi ngờ, mọi người chỉ có thể gật gù biểu thị
thán phục về sức quan sát nhạy bén của nàng. Trần Tinh cũng vậy, nhưng hắn lại
thông thể khen Hoàng Dung được

-Dung nhi, nếu nàng biết được nhiều như vậy thì chắc nàng cũng biết được lý do vì sao ta lại làm như vậy chứ? Nàng không chứng tỏ ra thực lực của mình thì ta không thể tiến hành đưa ra đánh giá chuẩn xác được, đầu óc có thông minh cỡ nào thì đứng trước lực lượng tuyệt đối thì những mưu kế của nàng cũng chẳng có tác dụng gì. Cho nên, lần sau hãy dùng hết sức thể hiện ra bản lĩnh của mình. Cố gắng lên, Đừng làm ta thất vọng.

Trần Tinh cùng mọi người hàn huyên vài câu, hắn đưa ra viên huyết sắc dạ minh
châu rồi nhìn chúng nữ, không cần phải giải thích, bọn họ đều biết mục đích
hắn làm vậy.

-A Tinh, có thể tạm thời đừng động đến nó được không? Chúng ta vẫn chưa biết công dụng của nó là gì, lỡ như....

Triều Anh đưa ra kiến giải, 3 nữ nhân khác nhìn nhau cũng trịnh trọng gật đầu
đồng ý với lời nói của Triều Anh.

Số ít phục tùng số nhiều, việc này hắn sẽ không gia trưởng, dù sao vẫn còn
nhiều phần chưa tìm được và cũng không chắc huyết sắc dạ minh châu là một phần
của huyền giới chi môn, cho nên tạm thời gác việc này qua một bên cũng không
sao.

Hắn ở lại Đảo Đào Hoa 3 ngày 3 đêm, ban ngày dĩ nhiên là truyền thụ cho các
nàng võ công, bận bịu đến mức không có thời gian chính mình tu luyện.

Ban đềm thì vác thương ra trận giết địch. Hắn dĩ nhiên toàn thắng trở về. Đêm
thứ nhất chính là Thi Vũ, đêm thứ hai chính là Hoàng Dung, đêm thứ 3 chính là
Lâm Triều Anh, ba đêm, đêm nào hắn cũng khiến các nàng cầu xin tha thứ mới
chịu dừng. Chỉ riêng Mục Niệm Từ là Trần Tinh không động đến, không phải hắn
ăn chay chỉ là hắn cảm thấy thời cơ vẫn chưa tới mà thôi.

...

Ngày hôm nay, hắn tiếp tục lên đường tìm kiếm phần thiếu khuyết của Huyền giới
chi môn. Thứ hắn cần hiện tại chính là thông tin. Mà muốn biết thông gì thì
chỉ cần nhắm thẳng đến các tửu lâu đông người mà nghe ngóng.

-Anh hùng đại yến sắp sửa tổ chức, Tiền huynh, huynh có vé mời không?

-Uầy, Mạc huynh không biết tin gì sao? Anh hùng đại yến này không cần vé mời cũng có thể tham gia. Chỉ là không được chuẩn bị chỗ ngồi thôi.

-Haha, vậy sao? Không có chỗ ngồi cũng không sao, quan trọng là được tham gia là được!

Mặc dù không nghe ngóng được tin tức hắn cần nhưng tiện thể xem như giải khoay
cũng không sao. Vả lại, đã gọi là bảo vật đương nhiên sẽ rất khó tìm kiếm.
Chuyện lạ trên đời thiếu gì? Và không phải ai cũng nhắc thành câu cửa miệng
hằng ngày . Tạm thời gác qua một bên, đi xem anh hùng đại yến này như thế nào.

Trần Tinh đang chuẩn bị rời đi thì bất giác có 2 người trang phục võ giả đứng
chặn đường hắn không biết ý đồ gì. Một trong hai người mở miệng

-Ta muốn tỷ thí với ngươi.

Người kia cũng chen miệng

-Ta cũng vậy.

Bộ dáng hai người trông rất nghiêm túc nhưng trong mắt Trần Tinh thì cứ như là
2 thằng hề, hắn hoàn toàn không có tâm trạng làm những việc ruồi bâu như vậy.

-Tránh đường...

Tên mở miệng đầu tiên hai tay khoanh ngực giọng mỉa mai nói

-Có phải là ngươi sợ? Xem ra chỉ được cái vẻ đẹp...

Người này còn chưa dứt câu thì Trần Tinh đã thuận tay tát y một bạt tai, động
tác nhìn như rất chậm nhưng lại nhanh không tưởng.

-Chát~...... rắc

Âm thanh vang dội khiến ai trong quán cũng có thể nghe được rõ ràng, kèm theo
đó là tiếng bàn ghế bị đụng gãy.

-Ngươi....Chát~

Tên còn lại thấy vậy còn chưa kịp động thủ thì cũng chịu thảm cảnh tương tự.

Do thân thể hắn mới hồi phục lại dù đã không chế lực đạo nhưng có vẻ hai tên
này không mười ngày nửa tháng thì sẽ không hồi phục được.

Hắn không quan tâm nữa mà cất bước rời đi. Những con ruồi không có mắt như vậy
thì thiếu gì? Đôi khi nhìn hắn phong lưu tiêu sái cảm thấy ghen ghét ngữa mắt
cũng không phải việc hiếm lạ.

Nhưng lúc này từ đâu lại chạy ra một thiếu nữ đứng trước mặt hắn.

Nhìn kỹ thì cũng rất tú mỹ, đoan trang, đôi mắt to tròn, da dẻ trắng mịn hồng
hào, có điều trên người lại toát ra vẻ kiêu ngạo, hẳn là một tiểu thư được
nuông chìu.

-Vị ca ca này, nhìn huynh thư sinh ốm yếu như vậy, không nghĩ tới là một cao thủ giấu nghề nha, có hứng thú hay không cùng muội tham dự anh hùng đại yến?

Trần Tinh cúi đầu nhìn, cô gái tỏ vẻ thẹn thùng, hắn nói

-Ta cũng đang chuẩn bị đến đó, nếu cô biết được địa điểm tổ chức thì xem như ta khỏi mất công hỏi thăm đường đi.

Cô gái cũng biểu hiện vui vẻ dẫn đường, trên đường đi hắn cũng không chủ động
bắt chuyện gì nên rất nhanh thì hai người đã đến, lúc này cũng đã tập trung
rất đông nhân sĩ võ lâm, trên lôi đài đang có hai người tỷ võ với nhau, một
người trong tay cầm quạt xếp, ăn mặc thời thượng, một người thì lôi thôi lếch
thếch, vũ khí y dùng là cây gậy trúc.

Hắn vừa nhìn liền đoán được là ai, và cũng không quan tâm gì nhiều mà phóng
tầm mắt xung quanh. Quách Tĩnh cũng ở trong đám người, có điều y trong khác xa
lúc xưa, bề ngoài không còn khù khờ nữa mà biểu hiện làm cho người khác cảm
giác chín chắn hơn rất nhiều.

Bên cạnh y là một thiếu phụ, thiếu phụ này có lẽ là vợ y hiện tại, tuy không
bằng Hoàng Dung nhưng cũng đoan trang thục đức.

Trần Tinh nhìn một hồi rồi nhìn lại cô bé bên cạnh, hắn hỏi

-Cô tên là gì?

Cô gái này không ngần ngại liền trả lời

-Muội tên Quách Phù, còn ca ca tên là gì?

Trần Tinh gật gật đầu trong lòng thầm nghĩ

-Thật khéo, hèn gì nhìn hai mẹ con giống nhau như vậy.

Hắn cũng cùng Quách Phù nói chuyện một lúc, bởi vì tính các của nàng cũng có
thể tạm chấp nhận, không ngạo kiều dữ dội như trong nguyên tác.

-Trần đại ca, huynh nói xem ai sẽ thắng?

Đang lúc chiến đấu gay cấn thì nàng đột nhiên hỏi, hắn không quan tâm lắm dự
định trả lời thì tiếng nghị luận xôn xao vang lên, bởi vì ai cũng có thể ngửi
thấy mùi thơm thoang thoảng phảng phất trong gió.

Một người hét lớn rồi chỉ lên phía trên. Tất cả đều hướng mắt nhìn theo. Một
bóng trắng từ phía trên hạ xuống, vải lụa theo gió phất phơ cứ như trích tiên
hạ phàm.

Nàng hạ xuống ngay chính giữa lôi đài, người khác xem ra là đang tỏ vẻ bố đời
thiên hạ. Trần Tinh chỉ có cách ôm mặt lắc đầu. Nhưng hắn biết thật ra đây chỉ
là do Tiểu Long Nữ không biết cách xử lý tình huống mà thôi.

Ngẩng ngơ trong chốc lát, tiếng nghị luận cũng dừng lại, Quách Tĩnh thấy vậy
đứng ra lớn tiếng nói

-Cô nương, không biết cô nương cao tính quý danh, môn phái là gì? vì sao phá rồi cuộc tỷ thí của mọi người để bầu ra minh chủ võ lâm?

Tiểu Long Nữ biểu hiện lành lùng, nàng hoàn toàn không để ý đến lời nói của
Quách Tĩnh, Quách Phù kế bên Trần Tinh hung dữ nói

-Hạng người gì, dám xem thường cha ta...

Trần Tinh liếc nhìn nàng, nếu Tiểu Long Nữ là nữ nhân của hắn thì dĩ nhiên hắn
sẽ không để Quách Phù nói như vậy, nhưng nang không phải, hắn còn cảm thấy
ngại để nàng thấy. Im lặng theo dõi kỳ biến là cách tốt nhất.

Trên lôi đài, Lỗ Hữu Cước cũng tự giác lui ta chỉ còn Hoắc Đô là hứng thú đứng
một bên phe phẩy quạt. Tiểu Long Nữ bỗng nhiêm rút kiếm chỉ về đám người ăn
mặc theo phong cách đạo sĩ. Dĩ nhiên Toàn Chân môn hạ.

-Hôm nay ta đến đây là để giải quyết ân oán hôm trước.

Khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc khiến toàn trường đều quăng ánh mắt về phía
Toàn Chân Giáo


Nghịch Thần Ký - Chương #119