Chia Rẽ Uyên Ương (2)


Người đăng: raply105@

Trong một căn phòng, tiếng rên rỉ của một nữ nhân vang lên không dứt, kéo dài
được khoảng 1 phút thì lại nghe giọng nói nữ nhân truyền ra

-Tướng quân...thật là uy phong nha...thiếp thân chịu hết nổi rồi.

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng người này lại nghĩ

-Hừ, tướng tá nhìn thì ngon mà mới được một phút thì đã phụt hết ra, thứ đồ gì mà vô dụng, làm hại lão nương đây phải diễn mệt như vậy.

Người đàn ông gọi tướng quân này đang nằm thở dốc, nghe được y thị khen liên
mặt cười thoả mãn, đang tính tiếp tục hiệp 2 thì phía ngoài truyền đến tiếng
la lớn.

-Cấp báo, cấp báo,....kẻ địch tấn công...Xin tướng quân ra chỉ thị.

Giật mình, y nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt nổi giận bừng bừng,
y cứ tưởng là hoàng đế Nam Tống nhu nhược kia cả gan cho quân tấn công doanh
trại của mình nên lớn tiếng mắng chửi

-Mẹ nó, có phải là lũ tạp chủng Hán tử, kẻ địch có bao nhiêu người, mau truyền lệnh ta tập hợp đội hình.

Trong lúc này, một âm thanh như lệ quỷ cửu u cất lên.

-Không cần phí sức như vậy, tất cả đều đã bị ta giết rồi...chỉ còn lại mấy người các ngươi thôi.

Người phát ra âm thanh này không ai khác chính là Trần Tinh, đúng vậy, hắn
đang trả thù đám lính Mông Cổ này, hiện tại hắn không có thời gian đi đến Nội
mạc xa xôi, nên những người này phải gánh lấy cơn giận của hắn.

Ban đầu hắn dự tính giết những người tham gia đoàn người bị Triều Anh giết vừa
rồi.

Nhưng bắt một vài người tiến hành thôi miên mới biết thêm được, trong 6 tháng
này bọn súc vật này không biết làm hại biết bao nhiêu người... Kể cả bé gái 10
tuổi chúng cũng thay nhau hãm hiếp đến chết rồi vứt xác con bé cho động vật ăn
thịt. Loại hành động thiên lý bất dung này đã chạm đến giới hạn của Trần Tinh

Cho dù là khác nhau về quốc gia, khác nhau về dân tộc nhưng việc làm chỉ có
súc sinh mới làm này thì thử hỏi Trần Tinh làm sao không nổi giận cho được.

-Bành~

Cửa phòng mở toan ra, người được gọi tướng quân này cũng tức tốc ra ngoài. Đập
vào mắt hắn là cảnh xác chết la liệt khắp mọi nơi, máu nhuộm đỏ cả mảnh sân
cùng với các phần tay chân đứt đoạn, cảnh tượng này làm cho nữ nhân bên cạnh
hắn nôn mửa không thôi. Trần Tinh không có dự định tha cho bất kỳ người nào
nên hắn cũng tiện tay giải quyết luôn người nữ nhân kia.

-Ngươi...ngươi...

Người đàn ông này khi nhìn thấy Trần Tinh thì toàn thân run rẩy, đôi chân
không tự chủ quỳ sạp xuống, rồi ngả ngang không biết ngất xỉu hay đã chết, từ
trong áo y rớt ra một cuộn giấy, nó theo quán tính được trải ra, không khó để
nhận ra đây là một bức tranh, và người trong đó không ai khác chính là Trần
Tinh.

Hắn nhìn thấy như vậy cũng mất đi hứng thú gì, tiện tay phách một chưởng khiến
cả người tướng quân này bị đánh chia năm xẻ bảy, còn hắn thì trực tiếp không
quan tâm bay về Chung Nam sơn hoàn thành phó thác của Triều Anh cho Tiểu Long
Nữ trước.

Trên đường bay trở về, hắn sựt nhớ ra mình vẫn chưa đi lấy Cửu Dương Thần
Công, và hắn cũng không dự tính bỏ qua bất kỳ một môn công pháp nào, mặc dù
hắn biết nhiều nhưng không chuyên sẽ làm bản thân chẳng những không thể tiến
bộ mà còn thụt lùi lại, nhưng giả sử hắn không cần vậy còn người bên cạnh hắn
thì sao? Đồ tốt làm sao lợi cho người ngoài được? Để lại cũng chỉ làm hao mòn
giá trị của nó khiến nó bị lãng quên và thất truyền đi mà thôi.

Vì vậy, Trần Tinh quyết định đổi hướng bay thẳng đến tàng kinh các của Thiếu
Lâm tự. Hắn tính ra đã có gần 200 năm không đến nơi này, nhưng ngoài trừ vẻ cổ
kính ra thì Thiếu Lâm cũng không thay đổi gì nhiều. Vị trí đặt bí kíp võ công
Trần Tinh vẫn còn nhớ.

Hắn tiến vào rồi nhắm ngay cuốn Lăng Già Kinh mà lấy - hắn không kiểm tra bên
trong có chứa nội dung Cửu Dương Công, bởi vì Lăng Già Kinh vẫn còn.

Những thứ còn lại Trần Tinh không có hứng thú. Cho nên hắn quyết định rời đi
Tàng Kinh Các, nhưng lúc này cửa phòng mở ra, một tiểu hoà thượng tay cầm chổi
cùng giẻ lau bước vào. Gặp được Trần Tinh bên trong thì hơi sửng sờ một chút
nhưng rất nhanh hai tay chấp thành chữ thập cúi đầu chào hỏi hắn rồi bắt tay
vào việc lau dọn.

Điều này làm Trần Tinh rất hiếu kỳ và không hiểu vì sao tiểu hoà thượng này
lại có thể điềm tĩnh như vậy. Hắn dò hỏi

-Tiểu hoà thượng, vì sao gặp được người lạ xâm nhập tàng kinh các mà ngươi có thể bình bĩnh xử xự như vậy? Không báo động cho mọi người biết sao?

-A di đà phật, tiểu tăng là người xuất gia, ngày ngày ăn chay niệm phật, không tranh với đời, ba ngàn phiền nào đã đoạn hà cớ gì phải làm khó thí chủ?

Trần Tinh nghe xong, trong lòng cảm thán, có rất nhiều người tự xưng mình là
cao tăng đắc đạo nhưng trong lòng lại vướng bận hồng trần, tranh đấu đến chết
cũng vì lợi ích cá nhân rồi được truy phong danh hiệu cao quý nhất của chùa.
Nhưng lại không bằng một vị tiểu hoà thượng trông giữ tàng kinh các này.

-Tiểu hoà thượng, ngươi tên là gì?

Người này chấp tay thi lễ nói

-A di đà phật, tiểu tăng pháp danh Giác Viễn.

Trần Tinh nghe xong thì cảm thấy bất ngờ

-Ồ, Giác Viễn sao? Rất tốt, ngươi lấy giấy bút lại đây một chút.

Giác Viễn không nói gì, y thi lễ rồi chuẩn bị giấy bút đưa cho Trần Tinh. Trần
Tinh không nhận lấy mà từ trong người lấy ra quyển Lăng Già Kinh đưa cho Giác
Viễn nói

-Người tu phật thì quan trọng nhất là trong lòng phải tâm vô tạp niệm, quyển Kinh Lăng ca này sẽ giúp ngươi chứng đạo của mình. Mục đích của ta đến đây là vì nó. Ngươi hiện tại sao chép một phần rồi về học thuộc lòng đi.

-A di đà phật, tiểu tăng rất cám ơn thí chủ

Giác Viễn không từ chối nhận lấy rồi ngồi xuống sao chép Lăng Già Kinh.

Trần Tinh làm như vậy không có mục đích gì khác, bởi vì hắn cảm thấy Giác Viễn
xứng đáng có được cơ duyên của mình.

Ai cũng đều biết, Cửu Dương Thần Công được giấu trong Lăng Già Kinh, nhưng vì
sao không ai học được? Chỉ riêng Giác Viễn?

Hóa ra ngày trước, một vị cao tăng nào đó sợ đời sau sa đà vào võ học mà quên
Phật pháp, đã chép chung Cửu dương công, một công phu tối cao của Thiếu Lâm tự
vào chung trong quyển kinh Lăng ca. Nhưng lo nghĩ của vị cao tăng này đã đúng,
quả thật thiếu lâm tăng nhân càng ngày càng ít tu tâm mà thay vào đó là chuyển
sang tu võ.

Chỉ có Giác Viễn là nhận được cơ duyên, bởi vì tâm ông trong sáng, tính cách
chất phác, cứ nghĩ đó là kinh Lăng ca bình thường, ngày nào cũng đọc đến nỗi
thuộc lòng. Công lực ông tăng tiến một cách không ngờ, ngay đến chính ông cũng
chẳng biết.

Trong nguyên tác, Ông đánh nhau với Hà Túc Đạo, cứu Quách Tương và Trương Quân
Bảo cũng chỉ là quán tính trước tình huống nguy hiểm mà thôi.

Sau khi sao chép xong xuôi, vì cảm thấy Trần Tinh là một người có "duyên" với
Phật - hắn lẻn vào Thiếu Lâm không lấy bí kíp võ công mà lấy phật pháp giáo
lý.

Nên Giác Viễn cũng cả gan lấy quyển kinh lâu đời nhất tự có, chính là quyển
Đại Nhật Kinh tặng cho Trần Tinh. Với mong muốn Trần Tinh có thể độ hoá chúng
sinh, tạo phúc muôn dân.

Nhìn quyển sách phủ đầy bụi bặm, Hắn mới hiểu được vì sao Giác Viễn lại làm
như vậy, dù một vật có quý giá cỡ nào mà không sử dụng thì cũng chỉ là đống
rác.

Hắn không từ chối cũng không ngại bụi bặm mà nhận lấy một quyển kinh thư tổ bố
này.

Sau khi tạm biệt Giác Viễn, Trần Tinh cũng xuất phát đến Chung Nam. Do hắn bay
đi nên thời gian không bao lâu liền tới. Nhưng hiện tại trời cũng đã chập tối.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là bàn giao lại việc thôi? Xong rồi rời đi, cũng
không mất bao nhiêu thời gian nên Trần Tinh quyết định đi vào trong.

-Quá nhi, ta hiện tại bị thương rất nặng không sống được bao lâu nữa, cho nên ta nhất định phải giết con trước....

-Đừng...cô cô, có phải người lừa con phải không? Vì sao cô cô có thể chết đi được? Đúng...nhất định là vậy!

-Khụ, khụ,... Đừng chạy...

Âm thanh truyền ra khiến Trần Tinh nghi hoặc, chính là đoạn đối thoại của Tiểu
Long Nữ cùng Dương Quá, không biết nguyên nhân gì khiến nàng trọng thương và
nảy sinh ý định giết Dương Quá nhưng dường như vận mệnh đã được an bài.

...

Dương Quá thấy Tiểu Long Nữ không phải đang đùa, y sợ quá lần lượt né tránh
rồi nhanh chân chạy trốn ra ngoài Cổ Mộ, y không để ý rằng Trần Tinh đang nấp
một bên nhìn theo bóng lưng của mình.

Hắn lắc đầu rồi đi vào trong, Tiểu Long Nữ nghe tiếng bước tưởng rằng Dương
Quá trở lại nên cũng không cần nhìn mà dùng hết sức còn lại của mình đâm một
kiếm.

Kiếm còn chưa đến thì nàng cũng đã gục xuống. Hắn thấy vậy cũng tiến lên một
bước đón đỡ. Dưới ánh đèn Trần Tinh có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt tuyệt mỹ có
phần trắng bệch thiếu đi màu hồng sức sống, hơi thở yếu ớt khoé miệng còn dính
máu. Đưa tay bắt mạch thì không còn cảm nhận được nữa.

Quả thật như Tiểu Long Nữ nói, xem ra nàng không còn sống được bao lâu nữa.
Thương thế của nàng rất nghiêm trọng, nhất là việc nàng dồn sức đâm một kiếm
kia đã làm tình hình thêm nguy kịch hơn nữa.

Trần Tinh nhanh chóng đặt Tiểu Long Nữ nằm xuống, y thuật của hắn hiện tại
cũng được xưng là Thần y rồi nên phương pháp cứu Tiểu Long Nữ dĩ nhiên là có,
chỉ là phương pháp này chính là việc cùng nàng song tu.

Không có gì có thể cứu một người tâm mạch đã đứt hiệu quả bằng Long Phượng
Hoan Hỉ Chân Kinh. Kể cả Cửu U Nghịch Kinh cũng không thể làm được điều này,
bởi vì thời gian không cho phép nó phát huy tác dụng.

Hắn xoắn xuýt, trong lòng thầm nghĩ

-Dù sao bên trong nguyên tác nàng cũng bị Doãn Chí Bình thượng, chỉ là thay thế người mà thôi, vả lại ta cũng chỉ vì cứu người, chắc Dương Quá không ngại đổ vỏ đâu.

Hắn cũng không phân tâm nữa, ôm tâm lý cứu người nhưng cũng không thể phủ nhận
Trần Tinh có suy nghĩ với Tiểu Long Nữ, nếu là bình thường hắn nhất quyết sẽ
không hề động đến nàng, nhưng hiện tại có cơ hội lại không cần phải chịu trách
nhiệm mà lý do lại càng chính đáng thì việc gì bỏ qua?

-Xin lỗi, haizzz....

Mặc dù vậy nhưng Trần Tinh vẫn cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt. Hắn Thở dài
rồi dẹp bỏ hết suy nghĩ không đâu.

Bàn tay hắn bắt đầu hành động, việc cởi xiêm y ra chính là việc đầu tiên.

Chẳng hề có một màn dạo đầu nào bởi vì đây cũng chỉ là việc chữa trị và không
tồn tại tình cảm trong đó.

Trần Tinh tách hai chân Tiểu Long Nữ ra, hương thơm toả ra

Mùi hương này là loại thuốc kích thích cực mạnh đối với Cự long, con cự long
không chờ đợi được nữa mà nhanh chóng chui vào khe hẹp.

Trần Tinh bình tĩnh nhìn phía dưới nơi âm dương giao hoà rồi chủ động dừng
động tác cùng vận chuyển Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh.

Cướp đi "cái ngàn vàng" của một người con gái trong khi không được người này
đồng ý thì cho dù là lý do chính đáng đi nữa hắn cũng cảm thấy không thoải
mái. Hiện tại không như lúc trước còn non trẻ nữa, càng lớn càng phải suy nghĩ
thấu đáo, sâu sắc hơn, nhìn mọi việc không thể chỉ một khía cạnh mà phải bao
quát nhiều vấn đề liên quan khác

Trải qua khoảng ít phút vận hành, Tiểu Long Nữ cũng đã có chút khởi sắc và có
dấu hiệu tỉnh lại, thế nhưng một khi nàng tỉnh và thấy mình bị Trần Tinh
thượng liệu có xung động dẫn đến phản phệ mà chết hay không? Phải biết quá
trình song tu một khi bắt đầu thì không được cắt đứt giữa chừng, nếu không thì
chẳng những Tiểu Long Nữ không thể cứu mà còn liên luỵ đến Trần Tinh, phải nói
là hậu quả không lường.

Long Phương Hoan Hỉ chân kinh ngoài việc là một tối đỉnh cấp song tu công pháp
ra còn là một loại thuốc kích dục cực mạnh, Trần Tinh chỉ cần rút đi phần
"dương" của chân khí ra để "âm" vào trong người Tiểu Long Nữ dẫn đến tình
trạng mất cân bằng sinh lý "âm, dương" thì nàng ngay lập tức hoá thành dâm
phụ.

Tiểu Long Nữ miệng không ngừng rên rỉ, nàng hiện tại tròn xoe mắt nhìn chằm
chằm Trần Tinh, dòng nước mắt chảy ra... Biến thành dâm phụ nhưng không có
nghĩa là mất đi lý trí, nàng vẫn còn mơ hồ biết bản thân mình đang làm gì, có
điều rất nhanh thì thật sự quên hết tất cả.

Tiểu Long Nữ, nhóm người dậy, ghì chặt Trần Tinh phía dưới, rồi bắt đầu hoá
thân thành cowboy cưỡi ngựa.

Tiếng nhóp nhép truyền ra hoà lần cùng âm thanh rên rỉ làm cho kẻ đứng ở ngoài
nhìn lén cũng không chịu được kích thích.

Y cắn chặt môi, tay siết chặt thành quả đấm, trán nổi gân xanh, mắt đỏ lên và
chảy ra hai hàng lệ trong suốt.

Trong con ngươi của y xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ đưa lưng về phía
mình đang dùng hết sức nhịp mạnh xuống phía dưới. Mỗi một lần như vậy là tiếng
rên rỉ thoải mái phát ra. Nhưng đối với y thì cứ như là từng nhát dao đâm
thẳng vào tim mình. Y - không phải ai khác chính là Dương Quá đã bỏ chạy lúc
nảy. Bởi vì cảm thấy cắn rứt nên đã trở về xem thử, không ngờ bắt gặp cảnh
tượng này.

Dương Quá trong lòng âm thầm thề

-Cô cô, người lừa dối con đã đành lại còn thông gian cùng kẻ thù giết cha con....người bất nhân đừng trách con bất nghĩa... Còn ngươi, ta thề nhất định phải băm ngươi ra làm trăm mảnh....aaaahhh

Y cũng gạt đi nước mắt, và nhanh chóng rời đi. Đi đâu thì Trần Tinh không
biết, bởi vì từ khi Dương Quá trở lại hắn đã biết được, nếu không biết được
mới là vấn đề.

Trần Tinh biểu hiện lạnh lùng không cảm xúc, khôn ai biết hắn đang tính toán
gì. Tiểu Long Nữ thì vẫn tiếp tục nhịp.

Thấy nàng cũng chịu hết nổi, Trần Tinh liền vươn người dậy chiếm thể chủ động.

Tiểu Long Nữ không đề phòng nhanh chóng thất thủ, nàng cảm nhận ấm áp, toàn
thân co giật ngồi ngã xuống ngất đi.

Trần Tinh thuận thế cũng nằm lên người nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn
gặp được trường hợp động huyệt siết chặt quài không chịu nhả cự long. Thế là
hắn cũng để yên như vậy ngủ đến sáng.

.....

Tiếng chim hót réo rít, giọt sương đọng trên lá sau cơn mưa tầm tã lúc đêm
khuya, ánh nắng ban mai chiếu rọi như thổi hồn vào khung cảnh của ngày mới
này.

Khác biệt với bên ngoài, trong Cổ Mộ thì cảm giác lạnh lẽo không ngừng, bởi vì
Tiểu Long Nữ hiện tại đã tỉnh, nàng chẳng hề có hành động nào mà vẫn giữ
nguyên tư thế giao hợp với Trần Tinh. Hai hàng lệ chảy dài rơi xuống giường
đá.

Cảm giác lạnh lẽo này cùng với đau rát phía dưới khiến Tiểu Long Nữ cảm thấy
tuyệt vọng chỉ muốn chết đi.

Bất giác một bàn tay ấm áp, vòng qua eo nàng rồi kéo nàng vào một nơi ấm áp.
Lưng nàng áp sát vào ngực Trần Tinh. Tiểu Long Nữ không nói gì mà cũng từ từ
nhắm mắt lại, cơ thể của nàng ngắn ngủi được thả lỏng.

Trần Tinh cảm thấy phía dưới buông lỏng nên hắn cũng nhẹ nhàng rút ra.

-Ưm~

Tròn bầu không khí xấu hổ, Trần Tinh mặc lại quần áo của mình. Hắn nhìn Tiểu
Long Nữ một chút rồi lắc đầu thở dài bước ra khỏi Cổ Mộ bay đi, bắt đầu hành
trình tìm kiếm bảo vật ngoài Đông Hải - tin tức nhận được từ sơn tặc lúc
trước.

Căn phòng thoáng chốc trở nên vắng lặng, Tiểu Long Nữ thì thào

-Quá nhi, ngươi đang ở đâu...cô cô.... Hức hức hức

Không gian tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng khóc của Tiểu Long Nữ.


Nghịch Thần Ký - Chương #117