Người đăng: raply105@
Trần Tinh mang Lý Thanh Chiếu bay khỏi hoàng cung không để lại một dấu tích
gì, còn tên Hoàng đế thì hắn cũng đã an bài ổn thoả, có Di hồn đại pháp mọi
chuyện đối với Trần Tinh dễ dàng hơn nhiều.
Hôm nay là ngày thu hoạch phong phú nhất của hắn, chẳng những tìm được Vũ Mục
Di Thư còn "lụm" được một thần kỳ luyện khí phổ. Hơn thế nữa lại nhiều ra thêm
một cô nàng. Có điều cô nàng này sẽ không phải là một trong số nữ nhân của
Trần Tinh.
Như từ đầu đã giao dịch, hắn sẽ an bài nàng về quê cùng cho nàng một số tiền
để sinh sống đến cuối đời. Tất cả đều đã thoả thuận từ trước. Hắn không ép
buộc gì cả, mọi thứ đều là đôi bên tự nguyện.
Trở về khách điếm, Trần Tinh việc đầu tiên làm chính là mở ra Vũ Mục Di Thư để
xem bên trong thật sự như lời đồn thổi lợi hại tới mức nào. Thế nhưng để cho
hắn thất vọng chính là quyển sách này lại là giả.
Bỏ công cả buổi tất cả về không, nhưng việc này Trần Tinh cũng không quan tâm
lắm, hắn khá hài lòng với thu hoạch của mình. Lý Thanh Chiếu đã được Trần Tinh
giải huyệt nhưng vẫn còn đang ngủ, cho nên hắn không nghiên cứu tấm da dê kia
cũng như không có ý định đụng đến nó, dù sao Trần Tinh không có một chút kiến
thức gì về thế giới ngoài kia.
Việc Trần Tinh có thể làm là nghỉ ngơi một giấc đợi trời sáng rồi dẫn Mục Niệm
Từ cùng Thi Vũ lên đường đến Đảo Đào Hoa thôi. Cũng đã đến lúc gặp người huynh
đệ bất đắc dĩ Châu Bá Thông kia rồi.
Ngày hôm sau, Trần Tinh thức dậy từ rất sớm, đây cũng chỉ là thói quen, hắn
xếp bằng vận hành Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh điều chỉnh một chút trạng
thái, việc đột phá tầng thứ nhanh nên cần phải thích ứng, củng cố lại.
Đi ra khỏi phòng, người Trần Tinh gặp đầu tiên không ngờ là Mục Niệm Từ, nàng
đang bưng trên tay chậu nước, hai người đối mắt nhau, Trần Tinh gật đầu xem
như chào hỏi, điều làm hắn ngạc nhiên là Mục Niệm Từ thấy hắn thì sựng người
lại một chút nhưng lại hừ một tiếng rồi không thèm đếm xỉa đến hắn.
-Hôm nay lại giở chứng gì đây?
Trần Tinh gãi đầu lẩm bẩm.
-Phu quân~
Chuyện còn chưa hiểu hết thì có tiếng gọi nghe tê tái lòng, Trần Tinh đưa mắt
nhìn, dĩ nhiên là Thi Vũ. Giờ thì hắn đã hiểu mọi việc, Mục Niệm Từ không phải
là đang ghen với Thi Vũ thì còn đâu vào đây nữa?
-Này cô nàng, không sợ người khác thấy sao? Ôm ta chặt như vậy làm gì?
Trần Tinh vỗ vỗ đầu Thi Vũ, nàng ngẩng đầu lên cười hì hì, nụ cười tươi tắn
điểm lên một khí chất đầy thanh xuân thổi vào tâm trí Trần Tinh làm hắn cũng
có phần ngẩn ngơ.
Phi yến từng có hành động như vậy, hắn cũng từng nói với nàng câu như thế, các
hình ảnh chồng lấp lên nhau nhưng vấn đề là Trần Tinh không thể cứ như thế xem
Thi Vũ là Phi Yến được, như vậy quá không công bằng với nàng cũng như hắn lừa
dối bản thân mình vậy.
Bên cạnh đó, không riêng gì về Phi Yến, Ngữ Yên, Chung Linh, Hồng Miên, A
Bích, Thanh Lộ,....hình ảnh tất cả các nàng đang luân phiên mỉm cười với hắn
càng làm cho nỗi nhớ của hắn thêm mãnh liệt. Lo lắng, nhớ nhung, ưu sầu, tự
trách... lòng hắn đang rối bời. Hai bàn tay nắm chặt, ánh mắt lộ ra vẻ kiên
định. Tại sao? Tại sao hắn lại sợ sệt nguy hiểm mà không nổ lực tăng nhanh
thực lực lên? Hắn không chỉ có lỗi với các nàng còn phải xin lỗi bản thân
mình.
Nếu đã chấp nhận bước chân vào con đường đầy chồng gai này thì phải chuẩn bị
tâm lý đối diện những khó khăn thử thách. Là nam nhân càng phải có ý chí sắt
đá, luôn giữ một cái đầu lạnh vững chắc mà tiến lên phía trước. Nguy hiểm thì
sao? Trên đời này không hề có bình yên nào là mãi mãi. Nếu cứ luôn lựa chọn
con đường bằng phẳng mà đi, trốn tránh khó khăn, sợ phải đối diện với thực tại
thì liệu rằng hắn có phải đã làm sai với bản tâm của mình chăng?
Ai cũng có một mục tiêu, Trần Tinh đương nhiên cũng có, mục tiêu đó sẽ là động
lực để hắn trăm phần trăm nỗ lực để hoàn thành. Nhưng bây giờ thì sao? Hắn đã
nỗ lực để thực hiện nó ? Không hề, cảm giác nguy hiểm chó má đang làm Trần
Tinh chùn bước
Từ đầu hắn đã xác định sẽ không phó thác niềm tin vào thần linh, mà là tin vào
nỗ lực bản thân cùng với khả năng hiện tại của chính mình. Số phận của mình
tại sao phải cho người khác quyết định? Trong khái niệm của hắn thần linh lúc
đầu cũng giống như mình hiện tại, là một người bình thường từ từ đi lên trở
thành người người kính ngưỡng thần. Những người này làm được vậy tại sao hắn
không thể?
Chỉ sống được một lần là câu nói Trần Tinh luôn nhắc nhở bản thân, đúng thế,
không riêng gì mục tiêu phải hoàn thành, cuộc sống còn những điều khác tươi
đẹp hơn để tô điểm và làm giảm áp lực khi bản thân gặp phải vấn đề nan giải.
Không thể vì khó khăn trước mắt mà bỏ đi hiện tại tươi đẹp. Chỉ là cảm giác
nguy hiểm không biết có xảy ra không lại khiến mình không dám đẩy nhanh tiến
độ gia tăng thực lực thì liệu rằng cuộc sống còn gì thú vị? Trong khi còn
nhiều thứ linh lung huyền ảo mà Trần Tinh chưa hề biết, chưa hề thấy, đang ở
một nơi nào đó ngoài không gian rộng lớn kia? Hắn đang lãng phí thời gian quý
báu của chính mình, trong khi thời gian là thứ vô tình nhất và diễn ra rất
nhanh. Nó âm thầm cướp đi tất cả mọi thứ mà chúng ta không hề nhận ra đến khi
thực sự thức tỉnh thì cũng đã quá trễ.
-Phu quân, sao vậy? Có chuyện gì sao?
Đang lúc miên man chìm đắp trong dòng suy nghĩ, lời nói của Thi Vũ vang lên
cũng kéo Trần Tinh trở về thực tại.
-Không có gì, chỉ là ta...
-Tránh đường...
Đang muốn trả lời thì bất ngờ Mục Niệm Từ cầm chậu nước chen giữa Trần Tinh
cùng Thi Vũ mà đi, Hắn chưa kịp lên tiếng thì Thi Vũ đã mở miệng
-Phu quân~ người phụ nữ thô lỗ này là ai? Có phải là người hầu của chàng không? Tại sao lại cư xử vô phép với chủ nhân mình như vậy?
Moá ơi, Trần Tinh chửi thầm trong lòng, có phải là do tháo xuống lớp nguỵ
trang khi được giải thoát kiếp kỹ nữ cùng với sự tự ti khi về khuôn mặt được
Trần Tinh trả về lúc ban đầu nên Thi Vũ mới thực sự bộc lộ bản tính thật sự
của một cô gái thanh xuân tuổi đang yêu hay không? Không những học được cách
câu dẫn người khác từ chốn ông bướm kia, bằng chứng là chỉ bằng tiếng gọi có
phẫn õng ẹo phu quân này, mà Thi Vũ còn biết cách thể hiện ra khả năng mị hoặc
của mình.
Có thể việc hắn nhận được nguồn năng lượng to lớn từ nàng là do thể chất của
nàng đặc biệt, nhưng khả năng này là cực kỳ nhỏ bé. Người bình thường không
hiểu thế nào là linh khí nói chi đến việc tu luyện thì làm sao cho ra hậu đại
có thể chất đặc biệt được? Về việc sử dụng khoa học để giải thích quá trình
đột biến gen ở đây lại càng không hợp lý? Như vậy nguyên nhân do đâu? Chỉ còn
một khả năng chính là nàng bị ảnh hưởng bởi một vật gì đó. Vì sao Trần Tinh
nghĩ đến khả năng này, đương nhiên bắt nguồn từ việc hắn cảm nhận được quyển
thần bí luyện khí phổ có linh tính nên mới đưa ra suy đoán như vậy. Nguyên
nhân chắc chắn Trần Tinh phải điều tra rõ ràng, có như vậy hắn mới yên tâm
không vướng bận mà bế quan gia tăng thực lực.
Còn bây giờ thì....giải quyết rắc rối trước mắt....cháy nhà..
-Ngươi nói ai là nữ nhân thô lỗ? Ở đâu chui ra người không có văn hoá như vậy? Mở miệng là mắng nhiếc người khác?
-Ngươi mới chính là kẻ không có văn hoá, tố chất như vậy sao có đủ khả năng làm người hầu của phu quân~ta
-Mở miệng phu quân, ngậm miệng phu quân, ngươi la ai? Có cưới xin gì sao? Đồ đàn bà lẳng lơ không biết liêm sỉ.
-Ngươi...ngươi...Phu quân~ cô ta ức hiếp ta...
Đây là lần đầu tiên Trần Tinh cảm thấy thất bại, hậu cung quá đông cũng mang
đến phiền toái khiến hắn phải đau đầu, mỗi người mỗi cá tính, không thể tránh
trường hợp không hợp nhau được? Phải ai cũng ngoan ngoãn không tranh giành như
Ngữ Yên thì tốt biết mấy? Vấn đề ở đây là mâu thuẫn giữa nữ nhân và người hầu
mà cả hai đều là phái đẹp, hắn không thể nghiêng về một bên, vì như vậy sẽ làm
rạn nứt tình cảm đối với bên còn lại. Trong một mối quan hệ cần niềm tin thì
đây là điều tối kỵ, Mục Niệm Từ sẽ đi theo hắn với vai trò không phải nữ nhân
nhưng có khi nàng lại thân thiết với hắn hơn cả nữ nhân của mình bởi vì có
những chuyện Trần Tinh không thể nói với Thi Vũ.
Trần Tinh xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt bi thiết nói
-Ta là một người nam nhân, không thể giúp một người nữ nhân để khinh thị một nữ nhân khác, trong khi đó tất cả đều quen biết và có thể sống chung với nhau trong một thời gian dài, như vậy sẽ làm ta cảm thấy bản thân mình quá tồi tệ, làm rạn nứt tình cảm, làm trái tim ta đau đớn vì cảm thấy bất lực, linh hồn ta bị tội lỗi gặm nhắm, hằng ngày tâm ta sẽ bị dằn vặt đôi tay bị vấy bẩn, ta cảm thấy có lỗi với tổ quốc, có lỗi với liệt tổ liệt tông, có lỗi với bà con dòng họ...khụ khụ, như vậy đi, nguyên nhân hai người cãi nhau đều bắt nguồn từ ta, vậy ta đi là được...
Trần Tinh mau chóng quay đầu, cử động này làm cho Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ
hoảng hồn tưởng hắn muốn đi thật, các nàng làm sao biết thật ra Trần Tinh là
muốn kiếm lỗ để chui vào cho đỡ xấu hổ.
-Chủ nhân...
-Phu quân...
Trần Tinh mưu kế được thực hiện, hắn nhanh chóng giả bộ sầu não rồi kể lể,
cuối cùng Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ phải hứa sẽ không cãi nhau nữa Trần Tinh mới
nói là không đi. Mọi việc xem như chấm dứt.
Ngày hôm nay là một ngày sóng to gió lớn, từng cơn sóng cuồn cuồn xô bờ, tiếng
sấm rền vang như một con quái vật đang phẫn nộ gầm thét, mây đen che khuất cả
bầu trời. Cảnh tượng không khác gì mạt nhật hàng lâm. Người bình thường thì đi
nhiên lo sợ về nhà mà ẩn nấp, còn Trần Tinh thì thả mình tận hưởng cảnh tượng
hùng vĩ này, bản thân hắn từng là một người bình thường như những người khác,
trốn tránh nguy hiểm mà bỏ lỡ biết bao nhiêu điều mà bản thân có muốn gặp lần
hai cũng chưa chắc gặp được. Thực lực của hắn hiện tại có thể cưỡi mây đạp
gió, phải nói là với mặt bằng chung thì Trần Tinh có thể nói là bá đạo trên
từng hạt gạo. Vậy thì tại sao không thử cảm giác phấn khích này một lần?
-So với tự nhiên, ta quá nhỏ bé không khác gì một con kiến, nhưng có một ngày, con kiến nhỏ bé này sẽ nắm tự nhiên trong lòng bàn tay....khiến khó phải khuất phục...nhất định.
Trần Tinh nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mắt thầm thề trong lòng. Đứng bên đất
liền, Trần Tinh phóng thẳng tầm mắt về đào nhỏ bên kia. Không sai, hắn cách
Đảo Đào Hoa cũng chỉ một khoảng cách ngắn nữa thôi. Chỉ cần đợi bão qua đi,
hắn liền có thể dẫn Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ trực tiếp bay qua bên đó. Mục đích
chuyến đi này không gì khác chính là Song Thủ Hỗ Bác của Châu Bá Thông. Không
thể vì thực lực bản thân mạnh hơn mà có thể không xem những thứ khác vào mắt,
những việc tưởng chừng tầm thường đôi khi lại giúp ích cho việc tu luyện rất
nhiều. Bằng chứng là Song Thủ Hỗ Bác của Châu Bá Thông, nếu như Trần Tinh
luyện được thì theo lý thuyết địch thủ phải đối mặt với hai Trần Tinh có thực
lực tương đương nhau, trong khi đó kết hợp với yếu tố bất ngờ sẽ là chìa khoá
giúp Trần Tinh giành thắng lợi, nhưng trước hết phải xem xét lại có thật là
Song Thủ Hỗ Bác y như nguyên tác giới thiệu thần kỳ như vậy hay không.
Một tiếng, đây là thời gian Trần Tinh đứng dưới mưa từ lúc nó bắt đầu đến khi
trút giọt nước cuối cùng xuống, trời quang mây tạnh, cầu vòng sắc hiện, hắn
quay đầu nhìn về Mục Niệm Từ cùng Thi Vũ bị hắn điểm huyệt đang đứng dưới nơi
trú ẩm mà hắn đã tạo ra.
Còn nguyên nhân vì sao Trần Tinh lại điểm huyệt các nàng là do 2 người không
ai nghe lời, muốn đứng cùng hắn dưới mưa! Với thể chất yếu ớt của các nàng
Trần Tinh làm sao có thể chấp nhận yêu cầu đó được.
-Được rồi, đừng phùng mang trợn má như vậy, chúng ta đi thôi.
Trần Tinh giải huyệt cho 2 người rồi cười nói, hắn vận nội công hong khô quần
áo, sau đó một tay ôm một người bay về phía Đảo Đào Hoa.
Đúng như tên gọi, nó được người xưng là Đảo Đào Hoa bởi vì trên đảo trồng rất
nhiều Hoa Đào, có rất nhiều nhưng không có nghĩa là tất cả. Phải nói là Hoàng
Dược Sư rất biết tận hưởng. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được bao quát
toàn bộ phong cảnh cũng như địa hình ở đây. Núi Đàn Chỉ, động Thanh Âm, rừng
Lục Trúc, đình Thị Kiếm, mỗi nơi đều được Hoàng Dược Sư kỳ công chế tạo.
Nhờ Việc nghiên cứu Dịch Kinh nên Hoàng Dược Sư có thể tạo ra một hiệu quả
riêng biệt về sự cảm nhận cho người xem ở các nơi này. Trong mắt Trần Tinh y
chính là một ông chủ bủn xỉn nhất từ trước đến nay, bởi vì người làm của y đều
là do y bắt về, chẳng những họ bị cắt lưỡi cắt tai còn phải làm việc không
công. Chế độ đãi ngộ vô cùng tồi tệ nhưng rất may những người này đều là thành
phần gian ác có tiếng trong giang hồ.
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Tinh tập trung vào tìm kiếm nơi toạ lạc của Châu Bá
Thông. Hòn đảo không lớn không nhỏ, muốn tìm một người cũng không phải chuyện
một sớm một chiều, đang lúc tập trung tìm kiếm thì một thân ảnh thu hút sự chú
ý của Trần Tinh, bởi vì người này không ai khác chính là Mai Siêu Phong, y thị
đang quỳ trước ngôi nhà tranh, nhìn gương mặt tiều tuỵ xanh mét của nàng cũng
hiểu được ít nhất cũng đã quỳ ở đây được khoảng vài ngày rồi. Không cần hỏi
cũng biết, Mai Siêu Phong đã quyết định đến đây để xin được ân sư tha thứ chứ
không còn nguyên nhân nào khiến nàng ở trên đảo cả.
Nhưng vấn đề là nếu như Mai Siêu Phong xuất hiện ở nơi này tức là nàng đã hoàn
thành việc trả thù? Giang Nam lục quái đã chết? Như vậy Quách Tĩnh có hay
không cùng Hoàng Dung và Châu Bá Thông đã chung một lộ tuyến? Hắn phải hỏi kỹ
mới được.
Trần Tinh hạ xuống, động tác nhẹ nhành nhưng với khả năng nghe siêu việt của
Mai Siêu Phong thì khó lòng để nàng không biết.
-Ngươi...vì sao lại đến nơi này?
Giọng nói yếu ớt vang lên, chỉ mấy chữ đơn giản dường như lấy đi hết sức lực
của nàng một dạng.
-Thật không thể hiểu nổi ngươi, ban đầu ta giúp thì lại nhất quyết từ chối, hiện tại thì lại khổ sở mình như vậy?
Trần Tinh lắc đầu nói, sau đó hắn tiến lên phía trước vài bước, nơi này được
Hoàng bố trí một số kỳ thuật che mắt, nếu không biết cách phá giải thì không
thể tìm được lối vào thực sự, nhưng đối với Trần Tinh thì đây cũng giống như
là trò trẻ con mà thôi.
Hắn dễ dàng phá giải thuật che mắt chỉ bằng cục đá nhỏ, cùng lúc đó tiếng nói
của Hoàng Dược Sư cũng vọng ra kèm theo là một thân lục y phiêu phiêu xuất
hiện.
-Các hạ là người phương nào? Chẳng những tự tiện xông vào Đào Hoa Đảo, còn phá luôn trận pháp của ta bày ra, ta có thể xem đây là một hành động khiêu khích chăng?
Dứt lời, Hoàng Dược Sư không cho Trần Tinh bất kỳ cơ hội mở miệng nào, y cầm
ngọc tiêu chuẩn bị sử dụng Bích Hải Triều Sinh Khúc để tấn công. Người khác
đặt cho ông ta biệt danh Đông Tà không phải không có lý do.
Ca khúc cất lên, Trần Tinh vận chuyển nội công bao phủ các nữu lại rồi đứng
một chỗ nhắm mắt đầu gật gật tận hưởng giai điệu du dương. Hoàng DƯợc Sư trông
thấy biểu hiện của Trần Tinh thì cặp mày nhíu lại, vận chuyển càng mạnh hơn
nữa nội công chuyển biến thành âm ba tiến hành công kích Hắn.
Thấy Trần Tinh cau mày Hoàng Dược Sư có phần đắc ý, ông ta nào biết được hắn
đây là đang cảm thấy giai điệu chỗ này không hay cho lắm.
Hoàng Dược Sư một lúc sau mới nhận thấy không đúng, thật sự thì khi còn trẻ,
tính cách có phần cao ngạo của mình cho nên lần thứ nhất ở Hoa Sơn Luận Kiếm,
ông ta hoàn toàn không để ý Trần Tinh cho nên hiện tại không nhận ra hắn là
điều bình thường.
-Thôi đủ rồi, ta không còn hứng thú thưởng thức tác phẩm của ngươi nữa. Cho nên đừng dại dột chọc giận ta, nếu không thì Đào Hoa Đảo sẽ phải đổi chủ.
Một ánh mắt sắc bén như lợi kiếm thẳng đâm thẳng Hoàng Dược Sư. Y lùi về sau
một bước, ánh mắt khó tin nhìn Trần Tinh. Một đời được xưng tụng Đông Tà lại
bị một ánh mắt làm cho phải lùi bước, nếu truyền ra liệu có mấy ai tin?
Điều này không phụ thuộc vào thực lực mà được quyết định dựa vào ý chí, nhưng
một khi đã là cường giả thì đương nhiên ý chí cũng đã trở nên cứng rắn như sắt
đá. Có điều ý chí cũng có phân chia cấp độ, và đương nhiên cấp độ của Hoàng
Dược Sư lép vế trước Trần Tinh. Luận thực lực vị Đông Tà này có tu luyện thêm
trăm năm nữa cũng không đụng được một cọng long tay Của hắn. Luận về khí chất
thì lại kém xa, về sát khí thì không cần phải nói. Thua về mọi mặt dĩ nhiên
chỉ bằng một ánh mắt thôi cũng khiến Hoàng Dược Sư không thể không lùi bước.
-Trông ngươi rất quen mặt, chúng ta từng gặp nhau sao?
Hoàng Dược Sư hồi phục lại tinh thần cũng dò hỏi để tỏ ra lấp liếm đi sự mất
mặt vừa rồi.
Trần Tinh không hề để ý đến Hoàng Dược Sư mà đi lại gần Mai Siêu Phong, một
tay hắn đặt lên nả vai của nàng. Hoàng Dược Sư không hiểu chuyện gì xảy ra
nhưng cũng không làm ra hành động gì mà chờ kỳ biến xảy ra.
-Là ngươi tự tay phế hay chính y phế đi 2 tay của ngươi?
Mai Siêu Phong ngẩng đầu
-Chính...là ta..
Trần Tinh thấy vậy cũng lắc đầu, hắn điểm huyệt rồi giao Mai Siêu Phong cho
Mục Niệm Từ chăm sóc nghỉ ngơi. Còn bản thân thì nhìn về phía Hoàng Dược Sư nở
nụ cười.
-Hoàng nha đầu kia có ở đây không?
Hoàng Dược Sư cau mày, thủ sẵn trạng thái đề cao cảnh giác nhưng cũng trả lời
-Ngươi muốn tìm con gái ta làm gì? Nó không có ở đây.
Trần Tinh lại cười tươi hơn nữa
-Không có ở đây thì tốt, bởi vì ta ngứa mắt với ngươi lâu rồi, nếu nàng ở đây thì phải tốn nước bọt giải thích nữa.
Hoàng Dược Sư đang tính mở miệng thì lại giật mình phát hiện Trần Tinh đã biến
mất, cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền tới, y nhanh chóng làm ra động tác
dùng tiêu ngón đón đỡ nhưng cũng không bắt kịp tốc độ Trần Tinh và bị hắn một
cước đạp sấp mặt xuống đất