Một Mình Tìm Bằng Chứng.


Trời nhá nhem tối, một cô gái dừng xe lại trước căn hộ nhỏ xinh xinh với gương
mặt phờ phạc. Cô bước đi với những với dáng điệu uể oải, gương mặt cúi gầm.
Nếu tinh tế hơn, có lẽ, không khó để nhận ra được cặp mắt đỏ ngầu trên khuôn
mặt dịu dàng, thanh thoát. Cô gái đó là Thư Uyển.

Sau cuộc trò chuyện với anh họ của Nhã Nghi, cô đã ráo riết đi tìm bằng chứng.
Thế nhưng, tính đến hiện nay, họ vẫn chưa nắm được trong tay một thứ hữu hiệu
trình tòa. Bí thế, Thư Uyển chỉ còn cách chọn những con đường mịt mờ hơn, như
cung cấp tin cho một số tờ báo hòng phanh phui vụ việc.

Thế nhưng, kể cả như thế thì tình hình vẫn không hề cải thiện. Những tòa soạn
uy tín, tất nhiên là không chấp nhận đăng báo một vụ việc không rõ chứng cớ.
Còn những tòa báo lá cải, chỉ cần có tiền để chặn là xong. Giật tít cũng chỉ
để kiếm tiền, nếu từ chối đăng tin được nhận nhiều hơn và còn giữ được mối
quan hệ ngoại giao với những người có quyền có thế thì việc gì họ phải mạo
hiểm!

Phải rồi, thật không may cho Thư Uyển. Chuyện của cô, không chỉ có công ty đại
diện kia tận lực bưng bít, mà chính thế lực gia đình của người đang tự xưng
tác giả kia thì lại càng mạnh tay hơn nữa. Bao nhiêu bài “bóc phốt” đều bóc
khói, chỉ còn những lời có cánh còn tồn tại trên các phương tiện truyền thông.

Hạ Lan Thy – cô gái từng được truyền thông tung hô với nhan sắc trời cho và
thành tích học tập siêu khủng. Là đứa trẻ nhà quyền thế sinh ra từ ống nghiệm,
ngay từ nhỏ, mọi hoạt động của cô này đều thu hút sự chú ý của truyền thông.
Mặc dù có một số người tự xưng là bạn của cô này đứng ra vạch mặt, nhưng cuối
cùng, mọi thứ vẫn tan đi như làn khói. Mọi người vẫn nhớ đến một Hạ Lan Thy
xinh đẹp, giỏi giang, ngoan hiền.

Tất nhiên, chuyện cô này ra quyển sách đầu tay cũng không phải là một sự kiện
ngoại lệ. Báo chí thi nhau đăng bài, ngợi ca cô gái đa tài đa nghệ. Ngày càng
nhiều độc giả bị thu hút, tiếp cận đến quyển sách sao chép kia và giành cho nó
những lời khen. Chỉ cần vừa đăng nhập mạng xã hội thôi, quyển sách đó đã đập
ngay vào mắt Thư Uyển.

Mỗi lần trông thấy những trích dẫn, tim cô như có gai đâm. Đau lắm. Kết tinh
của tình yêu và đam mê, nay đã thành của người khác. Người ta cứ nghênh ngang
rao bán nó. Người ta cứ liên tục chia sẻ về nó, bằng những câu từ khoa trương.

Mệt mỏi. Thư Uyển ngã người trên sopha, cánh tay vô ý đụng phải điều khiển ti
vi. Trên màn hình hiện ngay một bộ phim đang hot, vào đúng cảnh nam nữ chính
đang ngồi uống cà phê cùng nhau. Khoan đã, cà phê! Cô giật mình đứng dậy, tắt
ngay ti vi rồi hớt hả lấy áo khoác lên người. Ánh sáng trong nhà tắt lịm đi.
Trên nền trời đen kịt, chợt lóe vài ngôi sao sáng, nhưng rồi lại nhanh chóng
ảm đạm.

- - - - - - - -

- Chào chị, chị cần gì?

Nhân viên của quán Night lịch sự hỏi thăm cô.

- Chị, chị cần gặp quản lí…

Thư Uyển lúng túng đáp, hai bàn tay ở phía sau lưng âm thầm đan chặt lại. Nếu
là quán cà phê khác thì đã dễ, nhưng với Night, mọi chuyện đơn giản thế sao?

Phần lớn thời gian của cô đều dành cho việc viết. Cứ ru rú trong nhà, chui rúc
trong thế giới riêng của mình, trừ khi có việc rất cần thì mới bước ra. Thế
nhưng, về danh tiếng của quán Night, cô cũng có nghe thoáng qua.

Một người bạn cô kể rằng, thuở quán cà phê cao cấp này vừa mở ra, không ít kẻ
mon men muốn thu “phí bảo hộ”. Tất nhiên, những kẻ đó hiện giờ đều gặp phiền
phức từ phía chính quyền. Người ta nghi ngờ, đây là sản nghiệp của một ông
quan to nào đó. Lại thêm chất lượng phục vụ lẫn sản phẩm đều rất tuyệt, nơi
này nhanh chóng trở thành quán cà phê danh giá nhất nhì khu vực này.

Cô nữ phục vụ kia vẫn giữ thái độ rất thân thiện:

- Quản lí bọn em đang ở trong phòng. Chị có hẹn phải trước không ạ?

Thư Uyển hơi cúi đầu, giọng lí nhí:

- Dạ không…

Cô nàng cười thật tươi, ánh mắt cũng có chút biến hóa:

- Thế thì xin lỗi, quản lí bên em đang có cuộc hẹn quan trọng với đối tác. Họ
chắc cũng sắp đến rồi ạ.

Thư Uyển cười khổ, đây cũng là điều dễ hiểu. Thời gian của người ta quý giá,
đâu dễ gì dành cho một người không quen biết như cô. Nhưng cô thật sự rất cần,
rất cần gặp họ.

- Chị có thể đứng chờ không?

Nữ nhân viên nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại rồi cũng gật đầu.

Một phút. Hai phút. Rồi nửa tiếng trôi qua. lại một tiếng trôi qua. Thư Uyển
nép mình vào một góc, đứng chờ một cơ hội. Thật sự thì lúc nãy cô chạy vội đến
đây, không hề mang theo ví, giờ đến tiền uống nước còn không có. Trở về nhà
lấy ví thì được, nhưng cô sợ lỡ như người quản lí của Night đi đâu thì xem như
toi công.

Cô cố gắng bỏ qua ánh nhìn dò xét của những nhân viên. Lại đứng thêm gần một
tiếng, chân cô đã tê rần. Đúng lúc này, cánh cửa phòng quản lí kia vừa mở ra.
Vài người ăn mặc lịch sự từ trong bước ra, khí độ không thể coi thường được.
Họ nói cười niềm nở. Thư Uyển bước lại gần, môi hơi mím lại. Thú thật, cô cũng
không biết ai là quản lí của Night.

Một ánh mắt rơi lên người cô, là ánh nhìn của một người đàn ông ngoài ba lăm
tuổi nhưng cực kì phong độ. Ý đồ dò xét lộ rõ, khiến Thư Uyển cảm thấy hơi e
dè. Nhưng thế cũng chưa đủ làm cô sợ. Kha, cậu ấy khi làm việc còn dọa người
nhiều hơn nữa, cô đã sớm quen với những cái nhìn sắc bén đầy uy hiếp rồi.

- Anh ơi, cô này nói có việc chờ anh, đã đứng chờ rất lâu rồi ạ.

Một nhân viên hơi do dự, rồi mở lời. Thư Uyển cũng nhanh chóng nói:

- Em có việc rất quan trọng, cần sự giúp đỡ của bên mình ạ.

- Mời em vào trong.

Vào phòng làm việc của anh ta, Thư Uyển lại càng lúng túng. Người kia không
cười nhẹ:

- Em có việc gì, nói đi.

- Dạ, em muốn xin một ít hình ảnh của quán.

Cô nói, cẩn thận nhìn biểu cảm của người đàn ông kia.

Đôi mày hơi chau của anh ta giãn ra.

- A, em là phóng viên hả? Cứ tự nhiên thôi em, bên anh không cấm cản người
khác chụp hình.

Thư Uyển hơi cúi đầu:

- Dạ không, em muốn xin một đoạn video vào buổi chiều ngày 5 tháng 6.

Ngay lặp tức, cái nhìn của người đối diện trở nên bén nhọn:

- Để làm gì thế cô em?

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia:

- Em cần nó làm tư liệu cho một vụ kiện tranh chấp bản quyền ạ.

Không chút do dự, người kia trả lời:

- Tôi từ chối.

Thư Uyển lững thững bước đi trên con đường vắng. Đêm nay không trăng, cũng
không sao. Chỉ có đèn đường cam màu Neon sáng chói. Bước chân vô định, cô
không ngờ mình đã đến trước nhà anh. Đèn không sáng. Anh hiện không ở nhà.

Tạch.

Nước, từng giọt từng giọt rơi trên thân thể cô. Mưa đổ. Thư Uyển rơi nước mắt,
cô thật sự rất mệt, rất mệt rồi. Giá như bây giờ có anh ở đây, để cô được dựa
vào bờ vai ấy mà khóc, như trước giờ vẫn thế. Nhưng lần này, đó lại trở thành
điều xa xỉ.

Lạnh. Gió thổi trong đêm mưa khiến cả người cô buốt. Sấm đánh râm rang, tia
chớp nhoáng lên như chẻ dọc bầu trời. Cơn mưa xối xả nện vào cơ thể nhỏ nhắn.
Thư Uyển nức nở không ngừng. Cô không bước vào nhà anh, bởi cô biết khắp căn
nhà ấy đều trang bị camera ghi hình lại. Cô không muốn anh thấy cái bộ dạng
chật vật và vô dụng này. Thư Uyển đội cơn mưa, trở về nhà bằng tấm thân kiệt
quệ.

Đẩy cửa, cô bật đèn lên. Bước chân cô loạng choạng. Khung cảnh trước mắt trở
nên mờ đi, rồi đen kịt. Mệt quá! Đó là điều cuối cùng mà cô nghĩ. Rồi thân
hình bé nhỏ ngã ập xuống nền.


Nghịch Mệnh Tầm Duyên - Chương #7