Rồi Tạ Kha cũng tỉnh lại, vào một lúc nào đó mà Thư Uyển không hề hay biết.
Chỉ biết là trưa nọ, cô ngồi cạnh kể chuyện anh nghe và sau đó ngủ gục ở cạnh
bên. Đến lúc mở mắt ra, cô đã nhìn thấy cặp mắt đen láy quen thuộc đang nhìn
mình. Và đôi môi anh vẽ lên một độ cong làm cô chỉ muốn tìm chỗ trốn.
- Anh đây.
Giọng thều thào của anh thoáng chốc thu hút toàn bộ sự chú ý của Thư Uyển. Đôi
mắt cô long lanh vì hạnh phúc, anh tỉnh rồi. Nhưng đôi mắt thoáng ngời sáng
rồi lại nhanh chóng ảm đạm. Anh đã tỉnh, họ lại phải đối mặt với nhau.
- Em… em đã nhớ hết rồi. Xin lỗi.
Thư Uyển nói, âm thanh nhỏ dần như lọt thỏm trong cổ họng. Nhưng mắt cô không
dám nhìn thẳng vào mắt anh, bởi cô không dám đối diện với chính quá khứ của
mình. Cô dám yêu, dám đánh cược mọi thứ cho tình yêu nhưng lại không dành cho
nó sự tin tưởng. Những lần trước là vậy. Còn lần này…
- Uyển, lấy giúp anh ly nước.
Giữa lúc cô đang rối rắm với những suy nghĩ riêng, tiếng khàn đặc của Tạ Kha
đã cắt ngang mớ hỗn độn đó. Cô gật đầu khe khẽ rồi ngoan ngoãn bước đi lấy
nước cho anh. Nước đưa đến mặt, bệnh nhân mỉm cười và không tỏ vẻ tự động thủ.
Bất đắc dĩ, Thư Uyển đành đỡ anh tựa người vào thành giường, bón từng thìa.
Chẳng mấy chốc, ly nước đã cạn.
- Uyển, làm bạn gái anh, được không?
Vòng tay anh bất ngờ giữ chặt lấy cô. Cô cựa quậy thoát thân nhưng không được.
Khoảng cách gần buộc Thư Uyển phải nhìn vào mắt Tạ Kha, không cho phép cô trốn
tránh. Đã đến lúc cô phải đưa ra một câu trả lời cho anh và cho chính bản thân
mình. Là tiến tới hay buông tay? Là bắt đầu hay kết thúc?
- Kha, buông em ra đi.
Từ chối đáp trả câu hỏi của anh, cô cố gắng chuyển hướng sang một đề tài khác.
- Không, anh không buông. Trừ khi em đồng ý với anh.
Không dung túng cho cô như những lúc khác, lần này anh rất kiên quyết. Sự kiên
quyết của một người đàn ông trưởng thành trước chuyện trọng đại của đời mình,
ngoài ý muốn lại có chút cố chấp trẻ con. Khoảng cách giữa hai người rất gần,
rất gần nhau. Nhưng cả hai đều đã khôn lớn và không phải là những thiếu niên,
thiếu nữ của năm đó nữa.
- Anh có yêu em không?
Lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, cô hỏi. Cô chắc chắn rằng anh có tình
cảm với cô, cũng như cô có tình cảm với anh. Thế nhưng, nếu chỉ có vậy thì còn
mong manh quá. Cuộc sống đã tạo ra những vết nứt trong người họ mà chỉ có tình
yêu mới đủ sức nối liền. Trừ phi anh yêu cô, yêu nhiều như cô yêu anh, nếu
không, sớm muộn gì cả hai người họ cũng sẽ làm đối phương đau khổ.
Tạ Kha sững người vì không ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Anh cứ tưởng những gì mình
làm đã đủ để cô gái ngốc nghếch kia hiểu, nhưng anh quên mất cô gái của anh
hay lo lắng đến nhường nào. Bất đắc dĩ, anh thở dài, đưa tay vuốt mất sợi tóc
lất phất trước trán cô:
- Ngốc thật.
Và trong cái nhìn xen lẫn mong đợi và thấp thỏm của Thư Uyển, anh đặt lên trán
cô một nụ hôn:
- Anh yêu em.
Mặt cô lại ửng đỏ, tim đập liên hồi. Hình như trái tim cô đang hưng phấn vì
nỗi niềm ấp ủ lâu ngày đã trở thành hiện thực. Hoặc nó đang cảm thấy bỡ ngỡ
trước một cuộc sống sẽ có nhiều đổi thay khi chính thức bắt đầu một mối quan
hệ mới. Nhưng chắc chắn là nó cũng đang hạnh phúc, vì cô đã cảm thấy hạnh phúc
rồi.
- Em cũng yêu anh.
- - - - - -
Lại một lần nữa gió thu về, mang theo hơi lạnh lất phất thổi vào trong từng
ngóc ngách. Trên con phố đông người, một đôi tình nhân trẻ tuổi tình tứ bên
nhau. Quần áo đôi, tay nắm chặt, hai nụ cười mãn nguyện. Người đó không ai
khác ngoài Tạ Kha và Thư Uyển.
Trở thành người yêu của nhau là một điều vừa phức tạp lại vừa đơn giản. Thật
ra, cuộc sống của cả hai cũng không thay đổi mấy ngoài việc nhiều hơn một
người. Bình thường nhưng thú vị, họ len vào trong cuộc sống của đối phương,
trở thành người đồng hành không thể tách rời.
- Em muốn ăn kem.
Thư Uyển kéo tay anh làm nũng, lòng ngọt ngào vô hạn. Xác định mối quan hệ với
nhau làm khoảng cách của họ thêm gần và cũng từ dạo đó, cô hay nhõng nhẽo với
anh hơn. Rõ ràng là có thể tự làm lấy nhưng cô không thích. Cô muốn để tình
yêu làm.
Tạ Kha bật cười, nhún vai chấp nhận nhiệm vụ mua đồ ăn bạn gái. Có lẽ Uyển
cũng không biết sự nhõng nhẽo của cô cũng phần nào đó thể hiện nổi bất an. Rõ
ràng, có những việc người bạn trai như anh sẵn sàng làm cho cô, nhưng mỗi lần
đề cập cô lại nói bằng thái độ dè dặt. Lỗi là do anh, đến tận bây giờ vẫn chưa
thể cho cô sự an tâm. Anh tình nguyện chuộc lỗi bằng cách mang tất cả những gì
tốt nhất đến tặng người con gái đó.
Chẳng bao lâu sau, Thư Uyển đã có một que kem dâu như ý nguyện. Cũng đã rất
lâu rồi cô không động đến kem. Thưởng thức món ăn vặt mát lạnh này trong khi
đi tản bộ, kể ra cũng là một thú. Nghĩ vậy, cô cắn mạnh xuống que kem, để lộ
cặp răng thỏ. Chiếc lưỡi đinh hương khẽ lướt qua đầu que kem một vòng. Rồi cô
dời mắt khỏi que kem vì phát hiện ánh mắt ai kia nóng rực.
- Sao anh lại nhìn em?
Cô lúng túng hỏi. Thật sự thì bị anh nhìn như thế này cô không quen chút nào.
- Em không muốn anh nhìn à?
Tạ Kha nói, giọng nhàn nhạt như pha chút hờn dỗi. Thư Uyển không nói không
rằng, chỉ lần nữa chủ động nắm lấy tay anh. Làm sao cô ngờ được rồi sẽ có ngày
như hôm nay, ngày mà anh nhìn cô bằng tất cả sự chuyên chú! Thời đi học, chỉ
có mình cô luôn dõi mắt theo bóng lưng anh thôi...
Gương mặt lạnh nhạt của anh thoáng hiện lên nét vui tươi như mèo vừa trộm được
cá. Tạ Kha rất vui lòng với mối quan hệ hiện tại.
Bỏ qua những ngày đầu có đôi phần sượng, cuối cùng họ cũng có bộ dáng mà những
người yêu nhau nên có. Anh có dịp thấy ở cô những nét hồn nhiên chưa từng
thấy, để rồi nhận ra người con gái ấy đáng yêu vô cùng. Một mối quan hệ chính
thức cũng cho phép anh chăm sóc cô, quan tâm cô nhiều hơn và nhận được phúc
lợi tương ứng. Một tình yêu bình yên lạ. Anh thích sự bình yên, vì anh không
biết bao giờ bão táp sẽ ập về. Đến lúc đó, những khát vọng bình thường của đời
người, rất có thể lại trở thành xa xỉ.
- Em quên mất phần anh rồi!
Chờ Thư Uyển ăn xong, anh mới vô sỉ nêu ý kiến. Cô ngơ ngác:
- Đó không phải phần của em sao?
Còn nừa câu mà cô bỏ lửng, rằng nếu anh muốn ăn thì sao lúc nãy không mua luôn
hai cây đi chứ! Nhưng không đợi cô kịp phản ứng, người kia đã cúi xuống hôn
cô. Một nụ hôn sâu thật sự.
Mãi một lúc sau, khi cô lúng túng đẩy anh ra dưới con mắt của đông người qua
đường, anh mới chịu kết thúc. Nhìn cô với gương mặt ửng đỏ, anh đột ngột nói
vài lời thâm ý:
- Hóa ra em vẫn còn dành phần cho anh…
Thẹn quá hóa giận, cô bước nhanh về phía trước. Tạ Kha bật cười, rồi nhanh
chóng đuổi theo bóng lưng của ai kia. Hai người họ vẫn còn chưa xem phim cùng
nhau, đâu thể để cô bỏ trốn sớm thế được!
Một khung cảnh thanh bình.
- - - - - - -
- Chị thật sự muốn học bắn súng sao?
Tạ Phỉ hỏi, gương mặt không đổi sắc. Quả nhiên, dì đã đoán đúng. Người con gái
anh Kha yêu, vì anh ấy mà sẵn sàng vi phạm những nguyên tắc của chính mình.
- Phải.
Thư Uyển gật đầu xác nhận, trên mặt không có một chút lơ là. Tạ Kha là một nửa
của cô, là người luôn muốn cô được sống trọn vẹn với những gì mình mong ước.
Anh ấy chưa bao giờ yêu cầu cô thay đổi, sẵn sàng bao dung mọi khiếm khuyết
của cô. Nhưng cô cũng là một nửa của Tạ Kha, cô phải vì anh ấy. Là con trai
của bóng đêm, những gì anh đối mặt cô không thể nào lường trước. Ngay lúc cô
đồng ý làm người yêu của anh thì cô đã hiểu bản thân mình cần phải học thêm
nhiều thứ để có khả năng tự vệ, để không trở thành nhược điểm của anh.
- Em sẽ dạy chị. Nhưng em muốn nhắc trước, học bắn súng không đơn giản như
phim ảnh.
Ngữ điệu thận trọng của Tạ Phỉ làm Thư Uyển không khỏi hoài niệm. Mới cách đây
không lâu, Phỉ vẫn còn là một cô bé thường xuyên theo sát anh và tỏ vẻ khó
chịu với cô. Vậy mà giờ đã trưởng thành rồi.
- Chị biết.
Thư Uyển mỉm cười, rồi ngữ khí trịnh trọng:
- Rất mong em đừng cho anh Kha biết chuyện này. Chị sẽ tự có cách để anh ấy
không chú ý.
Hơn ai hết, cô hiểu rằng anh sẽ không để cô dây vào những thứ nguy hiểm. Anh
muốn bảo vệ cô.
Nhưng Tạ Phỉ vẫn chưa yên tâm lắm. Đôi mắt đen láy vẫn thoáng hiện vẻ trầm tư.
Thư Uyển mỉm cười:
- Chị biết em lo cho anh trai em. Chị cũng lo cho anh ấy.
Ngoài dự đoán của cô, Tạ Phỉ đáp:
- Em lo cho chị, chị dâu.
Cô giật mình, trên môi đột ngột nở một nụ cười rạng rỡ. Khoảnh khắc ấy, cả hai
người con gái như đạt được một thỏa thuận ngầm.