Giữa hư vô, một làn khói thuốc màu xám mỏng mảnh lượn lờ. Và cũng chỉ trong
giây lát, nó đã tan biến hẳn. Bạch Diễn ngồi trong nhà mình, mặt nghĩ ngợi.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Thần bước vào với vẻ mặt nghiêm trang.
- Thưa cha, mọi thứ đã xong rồi.
Tạ Kha và Bạch Thần vừa trở về từ cánh rừng hoang vu nọ. Cũng mất gần hai ngày
tìm kiếm, bọn họ mới mang được thi thể của nhóm người Triệu Khải trở về tổ
chức. Mọi thứ đã muộn, thi thể bốc mùi, cuối cùng chỉ còn cách hỏa thiên và
mang tro cốt về tổ chức. May mắn duy nhất có lẽ là xương cốt của bọn họ vẫn
còn nguyên vẹn, chưa lọt vào miệng của thú rừng. Đáp lại cho vẻ nghiêm nghị
của anh ta, Bạch Diễn cũng chỉ ừ một tiếng đầy có lệ.
Nhìn người đàn ông uy quyền trước mặt, Bạch Thần không khỏi cảm thấy lạ kì.
Anh đang mong chờ một biểu hiện gì khác hơn chứ không phải sự bình tĩnh đến
lạnh lùng như vậy. Tuy nói rằng đã đánh hạ được đơn hàng lớn của Thiên Sát
nhưng người của Dạ Quỷ cũng bị ảnh hưởng nhiều. Cơn tức này chẳng lẽ cứ như
vậy mà nuốt xuống ư? Chẳng thể nào kềm nén nữa, anh thốt lên thành lời.
- Cha, con nghĩ chúng ta nên đáp trả bọn đó rồi.
- Chuyện này cứ để cha chú tính toán.
- Nhưng…
Vẻ giận dữ thoáng hiện lên trên mặt Bạch Diễn. Bạch Thần lập tức ngậm miệng.
Đó là một thói quen anh được rèn từ nhỏ, tuyệt đối không được chọc giận ông
ta. Bất cứ ai cũng vậy, anh, đứa con trai duy nhất của ông cũng chẳng phải là
ngoại lệ.
- À mà Tạ Kha sao rồi?
Bạch Diễn hỏi về anh như đang lơ đãng. Nghe ông già nhắc đến bạn thân, Bạch
Thần phấn chấn ngay:
- Đã trở về Thiên Ân. Cha biết đấy, năng lực Phỉ có hạn, vẫn là để Kha nó trở
về là thích đáng hơn hết.
- Cũng được.
Thấy cha không ý kiến, Bạch Thần cũng rời đi. Đại thiếu gia, người thừa kế
cũng chẳng phải là kẻ rảnh rỗi. Có chăng thì là kẻ không bận nhất.
Nhìn đứa con trai đã khuất bóng, Bạch Diễn thở dài. Ông biết nó phẫn nộ vì
điều gì, cũng hiểu rõ những gì nó đang nghĩ. Nó bất bình cho những người đã
nằm xuống. Nó bất bình cho Tạ Kha – một trong những người bạn chí thân của nó.
Đứa nhỏ này tính cách giống hệt như ông hồi trẻ, nhất định không để anh em
chịu thiệt.
Một đời kiêu hùng như Bạch Diễn lần đầu thấy hối hận. Chính ông là người chọn
ra những đứa bạn cho Bạch Thần. Một Lạc Vũ nhanh nhạy, một Tạ Kha trầm ổn, hai
đứa trẻ đó không chỉ là bạn mà còn là trợ lực cho Bạch Thần khi nắm quyền
chính thức. Để Tạ Kha chấp chưởng Thanh Long Đường cũng là rèn luyện trợ thủ
cho con ông.
“Đáng tiếc..” Bạch Diễn nghĩ thầm, miệng hiện lên nụ cười hòa ái nhưng đôi mắt
đầy lạnh lẽo. Sát khí lan ra khắp nơi chẳng cố kị gì. Cách đây không lâu, Tạ
Kha thoát khỏi vụ uy hiếp của Khắc Liễu một cách dễ dàng. Sau đó, cậu ta lại
tiếp tục bình an sau trận ám sát của Thiên Sát. Điều đó khiến người như Bạch
Diễn nghi kỵ. Một lần là trùng hợp, hai lần là do may mắn, nếu cứ tiếp tục thì
đúng là có vấn đề.
Hạt giống nghi kị được nảy mầm, nhưng sự việc được đẩy lên đến đỉnh điểm bởi
những giấc mơ lạ. Bạch Diễn không hề nói với ai, nhưng đêm nào ông cũng mơ ấy
Tạ Kha phản bội con mình. Hơn ai hết, ông biết Bạch Thần chẳng cảnh giác gì
với những người bạn của nó. Và ông cũng hiểu, luận về năng lực thì Bạch Thần
đúng là có phần thua kém Tạ Kha.
Thoạt đầu, Bạch Diễn ngó lơ, ông không phải người nghi ngờ vô cớ. Nhưng ông đã
già. Kẻ giậm chân muốn gió được gió, muốn mưa có mưa giờ đã luống tuổi. Quyền
còn đó, tuổi xuân không còn, ông ráo riết an bày cho con một tiền đồ trôi
chảy. Chấp nhận mất một người thuộc hạ hữu dụng, ông cố ý đẩy Tạ Kha đến trước
Thiên Sát. Phải hi sinh một ít nhưng phần thu lại cũng không tồi. Cướp được
đơn hàng của phe kia và triệt tiêu mối họa.
Thế nhưng, ngay cả khi lô hàng gặp chuyện, mọi người đều tin Tạ Kha chết chắc
thì Bạch Diễn vẫn chưa tin. Những giấc mơ quái lạ kia vẫn chưa chịu kết thúc.
Một tháng sau, Tạ Kha đã trở lại. Bạch Thần vui vẻ ra mặt, ông càng lo hơn.
Đúng là con gián đánh mãi không chết. Và hơn bất kì khi nào, ông càng khẳng
định rằng Tạ Kha đã phản. Ba lần thoát khỏi tay Thiên Sát, trùng hợp ư?
- Mày phải chết.
- - - - - - -
- Uyển, chúng ta làm đám cưới đi.
Nhìn cô gái đang đọc sách, Vương Anh Tuấn bất ngờ đề nghị. Thư Uyển giật mình,
ngụm nước chưa kịp nuốt xuống cổ họng làm cô sặc sụa một phen. Sao lại nhanh
đến thế chứ, cô… vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý mà!
- Đừng đùa mà…
Nghe anh nói mà cô cứ ngỡ như là trong mơ. Vừa đính hôn một tuần đã muốn kết
hôn, cô không theo kịp anh nữa.
- Anh không đùa.
Cặp mắt đen của hắn nhìn thẳng vào cô, làm cô bối rối lảng tránh. Nhận ra điều
đó, cảm giác nguy cơ trong lòng hắn lại càng dâng cao. Kể cả khi hắn là Tạ Kha
và hai người họ đã đính hôn, Thư Uyển vẫn còn muốn trốn chạy. Cô đòi trở về
nhà mình, anh viện cớ là đang tu sửa nên chưa thể đáp ứng cô. Cô trốn tránh sự
thân mật đến từ anh, anh cũng không miễn cưỡng chạm vào. Anh rất sẵn lòng chờ
Uyển, nhưng không phải không có điều kiện. Cô ấy không được quyền rời khỏi
anh.
Không thể xích chân Uyển như trước đây, một tờ giấy hôn thú là lý tưởng chứ
nhỉ? Chính thức xác nhận cô là của anh, anh sẽ phần nào yên tâm hơn.
- Không phải cậu đã nói với tớ… không thể kết hôn sao?
Trong lòng thầm mắng chết sự ngu xuẩn của tên Tạ Kha, hắn ta mỉm cười:
- Đó là trước đây. Còn bây giờ đã khác.
Ngoài ý muốn của hắn, cô phản ứng đặc biệt kịch liệt. Nước mắt bất ngờ giàn
giụa trên gương mặt nhỏ nhắn làm anh thất thần. Trong tiếng nức nở, anh nghe
tiếng cô đầy quan tâm:
- Không cần vậy đâu, tớ sẽ thành trói buộc của cậu. Tổ chức không đồng ý, cậu
sẽ gặp nguy hiểm.
Vương Anh Tuấn kinh ngạc. Tạ Kha vậy mà có liên quan đến tổ chức gì đó ư? Qua
lời nói của Uyển, anh loáng thoáng đoán được đó chẳng phải là chỗ yên bình và
sạch sẽ gì mấy. Thảo nào khi điều tra về anh ta, mọi thứ đều bình thường đến
mức bất thường.
Anh cho cô mượn bờ vai để khóc. Uyển của anh, cô gái bé bỏng của anh sao cứ
gặp toàn những điều bất hạnh. Suốt khoảng thời gian đồng hành cùng Tạ Kha, cô
đã mệt rồi. Anh thừa biết cô đang chờ những gì và đó cũng là điều anh muốn
nói:
- Anh yêu em.
Tiếng nức nở im bặt. Anh không đưa khăn cho cô lau nước mắt mà chỉ vào cái áo
sơ mi đã thấm ướt của mình. Cô bật cười, đánh nhẹ vào lòng ngực anh cho bỏ
tức. Và rồi cả hai lại lặng im.
- Lo cho anh, thế thì cưới chui đi. Một đám cưới nho nhỏ, mời những người
quen và đăng kí.
Bằng một ngữ điệu hài hước, anh đề nghị. Thật ra, anh cũng thích một đám cưới
nho nhỏ hơn. Vừa có cảm giác ấm áp lại thuận tiện giải quyết rắc rối về tên
chú rể.
Nào ngờ đâu, cô lại nghiêm túc với câu nói đùa này, nét do dự lộ rõ trên gương
mặt nhỏ nhắn. Đôi môi hồng phấn cứ mấp máy mãi mới nên lời. Thư Uyển vẫn còn
băn khoăn lắm.
- Không cưới.
Nét bướng bỉnh của cô làm hắn bật cười. Uyển là vậy đấy, vỏ ngoài dịu dàng và
ngoan ngoãn còn bên trong thì cũng không kém phần ương ngạnh. Ngỡ cô là mèo
con ngoan ngoãn, nhưng sóc con nhanh nhẹn và tinh nghịch mới thật là cô.
- Em không thể. Em cần thêm thời gian…
Cô giải thích gấp gáp, có vẻ như sợ anh giận. Làm ra vẻ đáng tiếc, hắn quan
sát từng biểu cảm của Thư Uyển. Cô nắm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ khẽ run rẩy vì
căng thẳng. Trong đầu hắn không khỏi hiện lên ý nghĩ, nếu người nói với cô
những lời này là Tạ Kha thật sự thì liệu cô có căng thẳng như lúc này? Nhưng
đó cũng chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi, giả thuyết này hắn không cần đáp
án.
Còn Thư Uyển, vừa nói xong thì lại càng rối rắm hơn. Lời của cô hệt như một
lời ngụy biện. Cô còn không biết chính mình cần thời gian để làm gì nữa! Cô
yêu anh, anh yêu cô. Yêu nhau và cưới nhau, một chuyện những tưởng đã thành
quy luật nhưng lại khiến cô lâm vào khủng hoảng.
- Chúng ta tiến triển quá nhanh.
Cô lầm bầm như biện bạch. Anh không nói gì, thực tế anh không cảm thấy nhanh.
Anh đang chờ một trói buộc cao hơn giữa hai người họ, chờ từng giây phút. Anh
rất tham lam, không chỉ muốn ở bên cạnh cô đơn giản như thế này. Anh muốn có
cô, trọn vẹn.
- Được rồi, anh chờ em. Nhưng chiều nay cùng anh đi gặp cha mẹ.
Biết không thể ép cô, hắn trực tiếp quyết định một chuyện khác. Thư Uyển gật
đầu vì chột dạ. Anh đã nhượng bộ cô rồi, cô không nỡ lấn thêm. Gánh nặng trong
lòng cũng tạm được gạt sang một bên, cho cô một quảng thời gian yên ổn.
Chiều hôm đó, Thư Uyển được giới thiệu với cha mẹ của Vương Anh Tuấn. Cô hơi
bất ngờ vì hai người họ rất nhiệt tình. Vốn không quen với người lạ nên Thư
Uyển chỉ vâng dạ và trả lời lễ phép. Nhìn chung thì buổi gặp gỡ không quá đặc
sắc nhưng cũng không tồi, đặc biệt là hắn có vẻ rất vui, nụ cười luôn treo
trên gương mặt.
Đó cũng là một điểm nhấn hiếm hoi trong chuỗi ngày của Thư Uyển. Mọi thứ lại
trở về guồng quay đều đặn như lệ thường, trước khi những chuyện bất ngờ ập
đến.