Đã mười một giờ tối, phố T trở nên vắng lặng. Ngoài ánh đèn đường hiu hắt thì
cũng chỉ còn những đốm sáng trắng từ một vài căn nhà. Trần Ấn ngồi trên xe mô-
tô nhưng chẳng dám tận hưởng cơn gió mát. Phải nhanh thôi, không khéo chủ quán
đóng cửa là nguy.
Quả nhiên, lúc chiếc xe dừng lại thì cánh cổng của quán trà sữa cũng chuẩn bị
đóng. Chị chủ quán cười khổ, chuẩn bị dọn nhưng thôi, làm nốt ly cuối cho
khách quen. Vẫn cứ ngồi trên xe, Trần Ấn nói thật to:
- Chị ơi, một ly trà sữa trân châu đường đen một ly trà sữa thái.
- Lại bị bạn gái sai vặt hả?
Chị chủ nhanh tay làm nhưng không quên trêu ghẹo. Trần Ấn mỉm cười, không phải
bị sai vặt mà là tự nguyện đi mua. Đang nói chuyện với nhau, tự dưng Giai Mẫn
lại bảo thèm trà sữa. Thế là anh phóng xe đi mua ngay lặp tức, bởi cô gái nhà
anh thì anh quá rõ rồi. Vào buổi tối, Giai Mẫn cực kì lười ra đường, dẫu có
muốn ăn uống gì thì cũng ngủ luôn là xong viẹc. Lười như vậy, thảo nào người
gầy gò hẳn! Mà càng như vậy, việc nuôi cho béo ra là trách nhiệm của người bạn
trai như anh.
“Nghĩ cách chuồn êm đi, shipper sắp mang trà sữa đến tận nhà rồi.”
Rút điện thoại ra nhắn tin cho người kia, anh có thể tưởng tượng ra nét phấn
khởi hiện trên gương mặt ấy. Nhưng nhớ đến việc cả hai phải hẹn hò lén lút,
anh cũng âm thầm đau khổ trong lòng. Cay thật, qua vòng giữ cửa của chị gái
người yêu cũng khó chẳng kém gì kí hợp đồng vài nghìn đô. Chỉ là hiểu nhầm
thôi nhưng anh giải thích thế nào thì bà chị vợ tương lai vẫn không thông cảm.
Hậu quả là, trừ khi bà chị bận, anh và Mẫn chẳng mấy khi được gặp nhau.
Lo cho em gái bị lừa thì đúng, nhưng tại sao lại đề phòng một người tử tế như
anh nhỉ? Không ý thức được mình đang tự khen chính mình, thư kí Trần nhún vai,
tiếp tục sự nghiệp giao hàng tận nơi.
- - - - - - -
Nhận được tin nhắn của ai đó, Giai Mẫn đang rúc mình trong chăn âm thầm cười
trộm. Rồi cô nàng nhón chân, bước đi từng bước thật nhẹ nhàng như cách một con
mèo đi lại vậy. Qua phòng bà chị kính yêu, an toàn rồi. Thật ra, cô cũng không
sợ bà chị mấy. Nhưng cô không thể không nghe lời, bởi mẫu thân đại nhân đã
trao quyền cho chị ấy kiểm soát cô.
Được rồi, trước khi giải thích mọi chuyện rõ ràng thì Trần Ấn tiên sinh đành
phải chịu thiệt thòi vậy. Nếu không, cô e rằng anh lại gây ra ấn tượng xấu cho
mẹ vợ thì toi. Trong lòng cô nàng cũng âm thầm kêu khổ, vì lẽ hai người yêu
nhau mà chẳng cho nhau được danh phận. Thật cảm thấy có lỗi mà!
Cô nàng ngồi chờ, hồn lâng lâng nhớ về những lần gặp gỡ trước đây. Khóe môi
hiện lên một nụ cười tươi tắn. Thường thì sau những buổi ăn đêm, hai người sẽ
ngồi hóng gió một chút, tâm tình một chút. Nói xấu bà chị thân mến cũng là một
thú vui tao nhã, mặc dù Trần Ấn chỉ dám nghe chứ chẳng dám hưởng ứng câu nào.
Cuộc gặp gỡ lúc đêm khuya luôn có một không khí gì đó rất lãng mạn và ngây
ngất.
Nhìn ngắm bầu trời đầy sao, Giai Mẫn chụm tay lại, thổi một hơi vào. Hôm nay
trời hơi lạnh. Hoặc cũng có thể cô thấy lạnh vì chỉ ngồi một mình. Nhưng sao
anh ấy vẫn chưa tới nhỉ, cũng đã lâu rồi mà?
Gió vẫn hiu hiu thổi, mang đến cho Giai Mẫn cái lạnh theo cấp số nhân. Ghét
thật, lại dám để cô leo cây cơ đấy! Hay là trễ quá rồi, không mua được trà sữa
nên vẫn chưa dám xuất hiện đây? Mở điện thoại gọi cho anh, chẳng ai nghe máy.
Rồi tiếng chuông đột ngột tắt, hệt như ngày hôm qua. Cô mỉm cười chờ một cuộc
gọi lại, cho rằng anh sẽ gọi lại ngay như ngày hôm qua. Một phút, hai phút
trôi đi, sự bình tĩnh của cô dần bốc hơi bay mất. Sốt ruột, cô chủ động điện
lại cho anh. Không gọi được.
“Chẳng lẽ anh đã gặp chuyện?” – ý nghĩ đó khiến cô run sợ vô cùng. Không đâu,
sẽ không đâu. Nhưng cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng tăng cao, giống
hệt như cái ngày hôm đó. Cái ngày mà người cha thân thương của cô bị chính em
trai mình làm cho thiệt mạng.
Không ngồi nữa, cô nàng đi đi lại lại. Nhưng cảm giác bồn chồn lo lắng cứ tăng
dần theo cấp số nhân. Cắn môi một cái, Giai Mẫn gọi cho Tạ Kha. Chỉ hi vọng
anh ta có thể làm một cái gì đó.
- Anh Kha, có chuyện rồi.
- Chuyện gì?
Tạ Kha nói với giọng lo lắng. Dạo gần đây, “nó” không hề xuất hiện, điều đó
thật sự bất thường.
- Em… em mất liên lạc với anh Ấn.
Vừa nghe được trọn câu nói của Giai Mẫn, lòng anh trầm xuống ngay. Anh hiểu
rằng, những nổ lực của anh vẫn là chưa đủ.
- Đừng quá lo lắng, cậu ta không sao đâu.
Anh trấn an Giai Mẫn rồi gọi ngay cho lão cha. Hôm nay, dẫu có hưng sư động
chúng thì người của Thanh Long Đường nhất định không thể vong mạng.
“Ngươi nghĩ ta nhanh hơn hay nhóm người kia nhanh hơn?”
Giọng nói của “nó” vang lên, khiến Tạ Kha tức điên óc. Nếu “nó” là một thứ hữu
hình, chắc chắn hắn sẽ đánh, sẽ đấm, sẽ đập cho nó vỡ tan tành. Ấy vậy mà, nó
chỉ là một vật vô hình, phiêu miểu vô định trong không khí.
“Nói, ngươi nói cho ta biết cậu ấy ở đâu?”
Hai mắt như tóe lửa, Tạ Kha nhìn thằng vào hư vô. Và giọng nói của “nó” vang
lên như trêu tức anh:
“Mơ tưởng!”
Lâm Thư Uyển chưa thể chết là vì tiểu thuyết cần một nữ phụ ác độc. Nhiệm vụ
của Trần Ấn cũng chỉ là đóng vai một nam phụ thâm tình. Lẽ ra thì hắn vẫn
sống, sống để chứng kiến tình yêu của nam nữ chính. Nhưng thật không ngờ, nữ
chính giờ lại yêu hắn say đắm, chẳng bằng giết quách cho xong.
“Ngươi-được-lắm”
Nghiến răng, anh phun ra vài chữ, tay đấm mạnh vào tường. Bàn tay anh rướm
máu, nhưng Tạ Kha chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến điều đó. Giờ chỉ còn
biết cầu mong vào may mắn. Dù cho cơ hội đó gần như không có, nhưng anh chỉ có
thể hi vọng rằng lão già nhanh hơn những người bị ả tác giả này ám chỉ thôi.
“Trần Ấn, kiên trì thêm một chút nữa. Làm ơn, đừng có chuyện gì.”
- - - - - - -
Ở một khu phố vắng, tiếng bước chân liên tục vang lên. Trong cái tờ mờ của
trời đêm, có một nhóm người đang rượt đuổi một ai đó. Bọn rượt đuổi ấy không
phải là kẻ hiền lành gì, cứ nhìn những vũ khí tự chế trong tay là đủ hiểu. Và
kẻ bị rượt đuổi tuyệt vọng nhận ra mình đã chạy vào đường cùng.
- Mày tiêu rồi!
Tên cầm đầu nhìn thấy ngõ cụt liền hô hào phấn khởi. Trần Ấn đảo mắt nhìn
quanh, người của bọn kia đã vây kín ở khắp nơi. Không còn lối thoát nữa. Những
lưỡi dao, mã tấu sắc đang lăm le chém thẳng vào người, khiến thần kinh anh
căng cứng.
Chọn góc ít người nhất, anh liều mạng đá văng lưỡi dao mà những kẻ ấy cầm trên
tay. Nhưng, ngay lúc đó, một kẻ khác đã chém thẳng vào tay anh. Rồi lại một
lần nữa, con dao ấy đâm mạnh vào bụng. Trần Ấn ngã xuống.
- Lũ Thiên Sát chó chết.
Dùng toàn bộ sức lực còn lại, anh mắng đám người kia. Mẹ bà nó, nhiều đánh ít.
Anh thua không phục! Nhưng câu nói của anh lại mang đến cho chúng một tràng
cười ha hả bọn chúng cười ha hả. Chúng đang hả hê cùng cực vì cái tên cứng đầu
này đã sắp đi đời. Đánh trả thì sao, giãy giụa thì sao chứ! Đây là đời thực,
không phải là phim. Một người, đặc biệt là khi không có bất kì vũ khí gì trên
tay, thì chẳng thể nào đánh thắng được một đám người hung hãn.
- Kết liễu hắn, tránh đêm dài lắm mộng.
Nghe âm thanh khào khào của tên nào đó, Trần Ấn biết mình tiêu rồi. Chút hi
vọng mong manh chính thức tiêu biến.
Ngẩng đầu lên, anh thấy ngay lưỡi dao sắc lạnh đang chuyển động từ cao xuống.
Cái chết đã kề sát, đủ loại ý nghĩ xuất hiện trong đầu anh. Anh đột nhiên nhớ
lời của Tạ Kha, cậu ấy nhắc anh chú ý an toàn của bản thân, nghĩa là cậu ấy đã
biết trước. Thế thì, tại sao cậu ấy không xuất hiện?
Và một tiếng kêu đau đớn vang lên trong con hẻm vắng. Bóng đêm tiếp tục phủ
trùm.
“Xin lỗi, Mẫn…”